Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 792: Dám vô lễ đối với Diệp tiền bối!

Đừng nói tất cả người của Minh gia không hiểu, ngay cả Diệp Trần cũng có chút ngoài ý muốn.

Tuy nhiên suy nghĩ cẩn thận lại thì cảm thấy loại hành vi này của tam đại gia tộc cũng không có gì lạ cả.

Trước đó, cảnh tượng Diệp Trần một đao diệt sát hơn mười tên cường giả cảnh giới Hóa Thần đã làm cho những người này vô cùng chấn động.

Mà quan hệ giữa Diệp Trần và Minh Thương Tâm thì chỉ cần là người bình thường nhìn cũng biết là rất không đơn giản!

Nếu như Minh gia mời Diệp Trần xuất thủ, bằng thực lực cường hãn tới nghịch thiên kia, diệt đi tam đại gia tộc bọn họ còn không phải chỉ là một bữa ăn sáng sao?

Gia chủ của tam đại gia tộc hợp lại mà nói cùng ngồi đợi Minh gia diệt tam đại gia tộc bọn hắn còn chẳng bằng chủ động nhận sợ, ở trước khi Minh gia còn không có động thủ đối với bọn hắn, lấy lòng tên sát tinh Diệp Trần này.

Dù sao đưa tay không đánh người mặt tươi cười, đây cũng là phương pháp tốt nhất để bảo toàn gia tộc bọn họ.

Tất cả mọi người của Minh gia vẫn còn trong trạng thái không hiểu gì cả, hoàn toàn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, tam đại gia chủ lại thi nhau mở miệng, "Diệp tiền bối, vãn bối trước đó đã tận mắt nhìn thấy phong thái của tiền bối, trong lòng cực kỳ bội phục, lần này đến đây, đặc biệt dâng lên một phần lễ mọn, còn xin Diệp tiền bối vui vẻ nhận!"

Gia chủ Lôi gia vừa cười nhịn nói xong lời này, từ bên trong Càn Khô Trạc lấy ra một hộp gấm màu vàng kim, từ từ mở ra, hai tay nâng đến trước mặt Diệp Trần, chỉ thây bên trong hộp gấm ia rõ ràng là một loại quả màu đỏ, hình dạng giống như một tiều hài nhi vừa mới ra đời, toàn thân trên dưới lộ ra mùi thuốc khó mà hình dung, vẻn vẹn hít vào một hơi cũng cảm thấy sảng khoái tinh thần, toàn thân dễ chịu không nói ra được.

Mà những người xung quanh nhìn thấy vật này thì lập tức thi nhau sợ hãi, nhất là người của Minh gia, gần như đều muốn nhảy dựng lên:

"Đây là...Huyết Anh Bá Vương tham!"

"Nghe nói vật này chính là chí bảo của Lôi gia a! Đã từng có người ra đến ba ngàn vạn khối linh thạch cực phẩm, Lôi gia cũng tiếc không dám bán!"

"Gia chủ Lôi gia đây là điên rồi sao? Thế mà cho tiểu tử này vật chí bảo trân quý như thế..."

...

Ngay vào lúc mọi người của Minh gia thi nhau kinh hô lên thì đã thấy hai gia chủ của hai đại gia tộc Điều, Tống cũng thi nhau lấy ra lễ vật của riêng mình, hai tay dâng đến trước mặt của Diệp Trần, tuy rằng so với Huyết Anh Bá Vương tham trong tay gia chủ Lôi gia có chút không bằng, nhưng cũng là bảo bối cực phẩm nhất đẳng!

Đến giờ khắc này thì coi như thằng ngu cũng có thể nhìn ra, người trẻ tuổi gọi là Diệp Trần trước mắt này, tuyệt đối thật không đơn giản!

Hai mắt Diệp Trần khẽ híp một cái, nhìn lướt qua bảo bối trong tay của ba người, khóe miệng không thể không nhếch lên, hắn tự nhiên biết, ba người trước mắt này tại sao lại phải làm vui lòng hắn như thế.

"Ba vị gia chủ đã khách khí như thế, vậy Diệp mỗ từ chối thì bất kính!"

Diệp Trần cũng không có từ chối, trực tiếp đưa tay thu từng cái bảo bối của ba người vào.

Tam đại gia chủ lập tức thi nhau thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì cái gọi là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn có nghĩa là ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn, Diệp Trần đã cầm bảo bối của bọn hắn thì chắc cũng không có ý tứ lại đi ra tay với bọn họ.

Mà đổi thành một bên, Minh Chiến gia chủ của Minh gia mắt thấy cảnh tượng này thì sau lưng sớm đã ứa ra mồ hôi lạnh, không thể không hướng về phía Minh Thương Sơn ở một bên gầm nhẹ nói:

"Đồ hỗn trướng! Ngươi đến cùng trên chọc phải dạng tồn tại gì a? Tại sao ngay cả tam đại gia chủ đều sợ hãi đối với người này như thế?"

Minh Thương Sơn vào lúc này thật muốn khóc, "Phụ thân đại nhân, chuyện này, chuyện này...ta cũng không biết a! Chẳng lẽ tam đại gia chủ bị hắn thu mua tới phối hợp diễn kịch? Đúng! Chắc chắn là như vậy! Phụ thân đại nhân, ngài nhưng ngàn vạn không thể cứ nhận thua như vậy a! Ngài..."

"Ba!"

Minh Thương Sơn còn chưa có nói xong thì Minh Chiến trực tiếp đưa tay chính là một bàn tay, suýt chút nữa thì đập hắn bay ra ngoài, "Đồ hỗn trướng!"

Theo suy nghĩ của Minh Chiến, cho dù đúng như Minh Thương Sơn nói, tam đại gia chủ được Diệp Trần thu mua, thế nhưng có thể thu mua được tam đại gia chủ thì làm sao có thể là người bình thường?

Huống chi, Minh Chiến thân là một trong tứ đại gia chủ, quả thực hiểu rất rõ đối với ba người khác!

Từ trong ánh mắt tới cử chỉ của ba người, Minh Chiến thấy được sự sợ hãi, mà lại là rất sợ hãi!

Hơn nữa, lễ vật mà ba người lấy ra, tất cả đều là chí bảo đỉnh cấp của riêng phần mình, tuyệt không giống như là đang diễn trò.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, người trẻ tuổi nhìn như tu vi không cao này, hoặc là có thực lực đủ để nghiền ép tam đại gia tộc hoặc là thế lực sau lưng hắn có được thực lực nghiền ép tam đại gia tộc.

Mà vô luận là loại khả năng nào thì đối với một cái Minh gia nho nhỏ này mà nói thì đều là tồn tại tuyệt đối không thể trêu chọc!

Những ý niệm này nhanh chóng xuất hiện ở trong đầu Minh Chiến, lập tức không còn dám trì hoãn nữa, lập tức bước nhanh đi tới trước mặt Diệp Trần, khom người một cái thật sâu, nói:

"Vãn bối Minh Chiến, vừa rồi có mắt không biết thái sơn, mong rằng xem ở thể diện của tiểu nữ, rộng lòng tha thứ tội!"

Minh Chiến này cũng không hổ là lão hồ ly, chẳng những phản ứng cực nhanh, hơn nữa cầm được thì cũng buông được, quan trọng nhất chính là hắn liếc mắt nhìn ra Diệp Trần và Minh Thương Tầm có quan hệ không tầm thường, trực tiếp mang Minh Thương Tầm đi ra.

Diệp Trần cười lạnh, "Minh gia chủ có bản lĩnh gió chiều nào ngã chiều đó, thật đúng là để cho người ta thán phục a! Tuy nhiên vị đại công tử nhà các ngươi, vừa rồi hình như nói qua muốn để cho ta không thể sống rời đi khỏi nơi này a!"

Xem ở trên mặt mũi của Minh Thương Tầm, Diệp Trần đương nhiên sẽ không làm khó Minh Chiến, thế nhưng là Minh Thương Sơn cái mối họa này, hắn nhất định phải diệt trừ!

Minh Chiến nghe được điều này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn mà Minh Thương Sơn ở đằng sau thì vẻ mặt càng là trắng bệch, toàn thân cũng nhịn không được mà run rẩy lên.

Mà tam đại gia chủ nghe được điều này thì không thể không liếc nhau một cái, thi nhau hiện ra vẻ vui mưng, bọn họ vốn là còn tưởng rằng, những người này của Minh gia là đang nghênh tiếp Diệp Trần vào thành, làm thế nào cũng không nghĩ tới, hóa ra Diệp Trần và Minh gia dường như vừa rồi xảy ra mâu thuẫn!

Như vậy, cho dù Diệp Trần xem ở trên mặt mũi của Minh Thương Tầm sẽ không làm gì đối với Minh gia, khẳng định cũng sẽ không vì Minh gia làm chuyện gì cả.

"Minh Chiến a Minh Chiến, uông cho ngươi thông minh cả đời, không nghĩ tới cũng có lúc ngớ ngẩn a! Thượng thiên ban tặng cho ngươi một cây đại thụ như vậy, ngươi không biết gắt gao ôm lấy, thực sự là ngu quá mức mà!"

"Hừ! Lại có người dám vô lễ đối với Diệp tiền bối như thế, Lôi gia ta là thứ nhất không bằng lòng!"

Gia chủ Lôi gia lập tức tức giận mở miệng nói.

Mà gia chủ của hai gia tộc Tống, Điền cũng không chê chuyện lớn chủ, cũng thì nhau hùa theo:

"Không sai! Diệp tiền bối là nhân vật bậc nào? Há có thể bị một tên tiểu bối vũ nhục như thế?"

"Minh Chiến, ngươi thật đúng là sinh ra một đứa con trai tốt a!!"

"Phù phù!"

Minh Thương Sơn vốn đã ở vòa bên bờ biên giới sụp đổ, nghe được lời nói này của tam đại gia chủ thì lập tức cũng không nhịn được nữa, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất.

Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Minh Thương Sơn, dời ánh mắt thay vào đó nhìn về phía Kim trưởng lão bên trong đám người cũng đang có vẻ mặt vô cùng khó coi.

Hắn muốn làm không chỉ đơn giản là giết Minh Thương Sơn, còn phải đòi lại sự trong sạch cho Minh Thương Tầm.

"Phù phù!"

Kim lão bị ánh mắt của Diệp Trần đảo qua thì lập tức dọa đến suýt nữa thì hồn vía lên mây, trong nháy mắt quỳ xuống:

"Diệp tiền bối! Đại tiểu thư! Ta sau rồi! Ta thật biết sai! Van cầu tiểu thư tha cho ta cái mạng già này đi!"

P/S: Ta thích nào....chương thứ 3....