"Lên xe đi."
Tô Dĩnh Tư liếc tôi một cái nói:
"Tại sao anh không mặc quần áo đã phát cho anh?"
"Âu phục? Tôi xin! Mặc vào trông như một tên xã hội đen, như vậy mà cũng đòi cùng đi dạo phố hay sao?."
Tôi cười nói.
"Cũng không nhất định phải như vậy..."
Tô Dĩnh Tư biết tôi nói rất đúng nhưng vẫn không nhịn được phản bác.
"Ha hả, đúng, cũng có rất nhiều người coi tôi là xã hội đen, cho nên sẽ không dám tới gần."
Tôi nói.
"Hừ! Trở về sẽ khấu trừ tiền lương của anh."
Tô Dĩnh Tư uy hiếp nói.
Tôi cười khan hai tiếng, kéo cửa xe ra, ngồi vào.
"Uy, anh tại sao lại vậy chứ? chẳng nhẽ không hiểu cái gì là phong độ thân sĩ hay sao? ! Tại sao lại không biết mở cửa cho nữ giới!"
Tô Dĩnh Tư tức giận nói.
Tôi bất đắc dĩ đưa tay đẩy cửa bên phụ lái ra, nói:
"Lên đây đi!"
Tô Dĩnh Tư dậm chân, tức giận nói:
"Làm gì có ai có thái độ như vậy, tôi quyết định khấu trừ tiền lương của anh!"
"Cô có lên không? Không lên là tôi về đó."
Vừa nói, tôi làm bộ như sắp đứng dậy.
Tô Dĩnh Tư hừ lạnh một tiếng, phẫn nộ lên xe. Sau khi đóng cửa xe lại, vẫn không quên trừng mắt nhìn tôi một cái.
Chuyện này đúng là buồn cười, tôi lại đi so đo với cả một cô bé, từ sau khi sống lại tới nay, thì đây có lẽ là lần đầu tiên?
Không đúng, còn có một Diệp Tiêu Tiêu nữa, nàng cũng rất thích cãi nhau với tôi.
Nghĩ đến Diệp Tiêu Tiêu, trong lòng của tôi không khỏi run lên, trong đầu lại hiện ra số điện thoại mà Nhan Nghiên đưa cho tôi.
Có nên gọi điện thoại cho nàng hay không đây? Nhưng trước khi đi nàng viết thư để lại, chứ không gọi điện thoại cho tôi, tôi nghĩ là nàng còn chưa dám đối mặt. Cứ chờ một thời gian nữa rồi gọi cũng được. Nghĩ tới đây, tôi thầm thở dài một hơi.
"Sao vậy, tức giận ư? Hẹp hòi như vậy, tôi không khấu trừ tiền lương của anh nữa, trông bộ dáng than thở của anh kìa! Không sao đấy chứ?"
Tô Dĩnh Tư nhìn tôi kỳ quái nói.
"Không có chuyện gì..."
Tôi lắc đầu nói:
"Đi đâu bây giớ?"
"Chúng ta đến phố buôn bán đi."
Tô Dĩnh Tư suy nghĩ một chút nói.
"Phố buôn bán? Nó ở chỗ nào?"
Tôi lần đầu tiên tới Tô Châu, nên chẳng biết cái phố buôn bán ở chỗ nào, mặc dù có xem bản đồ, nhưng mà phố buôn bán rất nhiều, ai biết cái phố đó là cái náo.
"Ngốc không chịu được, đương nhiên ở Huyền Diệu Quan rồi!"
Tô Dĩnh Tư nói.
Huyền Diệu Quan? Chỗ này đương nhiên là tôi biết, nhưng đây chẳng phải là khu di tích danh lam thắng cảnh hay sao, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều, gật đầu khởi động xe.
Ferrari quả nhiên là mạnh hơn chiếc Jetta của tôi nhiều, có lẽ sau khi trở về, tôi phải mua 1 chiếc xe tốt.
"Này, anh có biết lái xe không đấy!"
Tô Dĩnh Tư hờn dỗi nói.
Tôi vốn quen lái chiếc Jetta của tôi, cho nên khi khởi động phóng rất nhanh, nhưng đây lại là chiếc Ferrari, động cơ rất mạnh, cho nên phải phanh gấp lại, làm cho Tô Dĩnh Tư hờn rỗi.
"Đúng là nhiều thói xấu!"
Tôi nhỏ giọng cắn môi nói.
"Anh nói gì?"
Tô Dĩnh Tư tai thính, lập tức nghe được tôi đang nói cái gì.
"Không có gì..."
Tôi không muốn cùng nàng cãi nhau.
"Không có gì là sao, tôi rõ ràng nghe thấy được."
Tô Dĩnh Tư không buông tha nói.
"Không có gì chính là không có gì!"
Tôi nói.
"Không thể nào, anh nhất định phải nói."
Tô Dĩnh Tư nói.
"Tôi nói cô nhiều lông (1), được hay chưa!"
Tôi đột nhiên có ý nghĩ muốn đùa nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
(1): Thói xấu, cũng có nghĩa khác là mao : lông
"Nhiều lông? Cái gì nhiều lông?"
Lúc này đến phiên Tô Dĩnh Tư nghi hoặc, lúc nãy nàng mới chỉ nghe loáng thoáng, nhưng có lẽ chính là câu nói này.
"Hỏi nhiều như vậy làm gì!"
Tôi nói.
"Không được, anh nhất định phải nói!"
Tô Dĩnh Tư muốn truy rõ nguồn gốc vấn đề.
"Chính là phía dưới của cô nhiều lông!"
Tôi cười xấu xa nói:
"Hài lòng chưa?"
"Cái gì... A? Anh đáng ghét!"
Mặt của Tô Dĩnh Tư lập tức đỏ lên như quả táo, nàng đang nhớ lại tình cảnh lúc trước ở khách sạn Tân Giang, hắn đã nhìn thấy mình hay chưa?
"Lưu manh!"
Tô Dĩnh Tư thiếu chút nữa nổ phổi, nàng vung quả đấm nhỏ lên, đấm vào người của tôi.
Đúng lúc lại nện vào cánh tay tôi, mà xe Ferrari lại vô cùng nhạy cảm, nó đột nhiên quẹo tay lái, đâm thẳng vào chiếc xe tải đi ngược chiều.
"A ——!"
Tô Dĩnh Tư bị dọa cho sợ hãi hét to lên.
Bây giờ có dẫm phanh cũng không còn ý nghĩa gì nữa, chiếc xe tải kia tốc độ không chậm, không thể nào phanh lại kịp.
Tôi vươn tay, đẩy cửa xe, nhưng nó lại không động đậy. Lúc này tôi mới nhớ tới, loại xe như Ferrari khi xe chạy đều tự động khóa cửa xe.
Nhưng mà tình huống như vậy, đối với tôi chẳng có chút nguy hiểm nào cả, kể từ sau khi tôi sống lại, có một năng lực đặc thù đó là làm cho mọi vật chậm lại.
Sau khi tập trung tinh thần lực, mọi vật bên cạnh đã chậm lại, tốc độ như y một con rùa bò.
Tôi một cước đá văng cửa xe Ferrari, mặc dù tôi hoàn toàn có thời gian mở cửa, nhưng cái xe này đâu phải của tôi, cho dù có hỏng, tôi cũng không đau lòng.
Tôi một tay kéo Tô Dĩnh Tư từ trên xe xuống, nằm sấp xuống bên đường. Mấy động tác liên tiếp này, đối với người khác có lẽ bằng tốc độ ánh sáng, nhưng đối với tôi thì lại như bình thường.
Sau khi kéo Tô Dĩnh Tư thoát khỏi nguy hiểm, thì mọi vật lại phục hồi như cũ, chỉ nghe môt tiếng ầm, chắc chắn là chiếc xe Farrari đã hỏng rồi.
Tôi quay đầu lại a nhìn, quả nhiên chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ đã biến thành đống sắt vụn, thân trước hoàn toàn biến dạng. Vậy mà chiếc xe tải lại chẳng có hư tổn gì.
Giờ phút này, Tô Dĩnh Tư còn đang kinh hồn, thở hổn hển, nhưng không ý thức được tư thế mập mờ giữa hai chúng tôi, giống như tư thế nữ trên nam dưới trong truyền thuyết.
Tôi cũng thích thú hưởng thủ, tiện nghi cho không, ai lại không chiếm, tôi cảm thấy hai nhũ phong mềm mại. Không phải chứ, cô gái này mới nhìn thì có ai bảo ngực lớn, nhưng tại sao lại đầy đặn như vậy, thật đúng là không thể nhìn bề ngoài!
"Wow ta ngất, đã hỏng rồi!"
Lúc này, phía trước truyền tới một âm thanh vô cùng hưng phấn.
Tô Dĩnh Tư nghe thấy có người nói chuyện, lập tức tỉnh táo lại, nhìn thấy nàng đang nằm dưới thân thể của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, hơi chút giãy giụa, nhưng đâu có nhúc nhích được tý nào đâu.
Tôi thấy Tô Dĩnh Tư đã phục hồi tinh thần lại, vội vàng bò dậy từ trên người của Tô Dĩnh Tư dậy, nhìn thấy hai tài xế phía sau đang soi mói chiếc Ferrari của Tô Dĩnh Tư.
"Mẹ kiếp, chạy xe mà lại ngu như vậy, còn dám chạy ngược chiều, lão tử đụng chết mày!"
Một tài xế xe tải mắng.
"Cũng may là bọn họ cơ trí, chạy kịp, chứ không thì cũng biến thành một đống bầy nhầy như chiếc xe này!"
Một tài xế khác gian trá cười nói.
Tô Dĩnh Tư nghe thấy thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám phát tác.
Mình là một đại minh tinh, mọi hành động đều khiến người khác chú ý, lần này ra ngoài cho dù đã đeo kính râm, nhưng nếu cũng hai tài xế này cãi nhau, thì sẽ khó mà thoát được khứu giác linh mẫn của đám ký giả
Tôi có chút hả hê nhìn Tô Dĩnh Tư, dù sao xe cũng không phải là của tôi, đụng hỏng thì cũng chẳng sao, chuyện vốn là nàng không đúng, đổ tại ai được cơ chú.
Tô Dĩnh Tư thấy tôi không giúp nàng, ngược lại còn ở một bên vụng trộm cười, giận đến mức phổi cũng muốn nổ tung, khuôn mặt xanh mét, đi tới trước mặt của tôi, nhưng không dám lớn tiếng nói:
"Anh là vệ sĩ do tôi dùng tiền thuê về, tại sao khi xảy ra chuyện không giúp tôi, mà lại đứng ở đây cười?"
"Tô tiểu thư, chuyện này là chúng ta phạm luật, tôi làm sao giúp chô được!"
Tôi thành thật nói.
Nói thật ra, hai tài xế này cũng đáng giận, có thể thấy được là bọn họ cố ý đâm vào, nếu là lúc bình thương, tôi đã sớm ném hai người này tới tận Thái Bình Dương.
Nhưng mà chuyện hôm nay đâu có liên quan gì tới mình, tôi đang muốn dùng chuyện này, giáo huấn Tô Dĩnh Tư không có đạo lý một chút.
Tô Dĩnh Tư cắn cắn đôi môi, lời nói của tôi nàng không cách nào phản bác được, nhưng lại càng làm cho nàng thêm tức giận, không đợi tôi kịp phản ứng, Tô Dĩnh Tư đã giơ chân lên, dẵm luôn vào chân của tôi.
Sau đó nàng đắc ý vô cùng, ý nói đây chính là hậu quả của việc chọc giận bổn tiểu thư!
Tô Dĩnh Tư dẵm một cước này, tuy có dùng sức, nhưng có làm thương tổn gì tôi đâu, tôi đã luyện tập những công pháp do Cước Nha Tử dạy tôi, làm cho thân thể trở nên cứng rắn, dùng lời nói của Cước Nha Tử, thì ngoại trừ bom nguyên tử, chứ chẳng còn thứ nào khác làm thương tổn được tôi.
Nhưng mà lúc này tôi lại giả bộ rất đau, để cho Tô Dĩnh Tư khoái chí một chút, cho nên tôi lại càng biểu diễn, làm cho khuôn mặt ngày càng trở nên thống khổ.
Tô Dĩnh Tư thấy sự trừng phạt của mình có hiệu quả, nở nụ cười rất tươi.
Nhưng mà hai tài xế kia lại cho là chúng tôi sợ họ, cho nên càng nói nhiều hơn, thậm chí làm sự tình càng nghiêm trọng hơn.
"Hừ, đúng là người có tiền, xe bị đụng nát rồi mà vẫn không quên nói chuyện yêu đương!"
Một tài xế xe tải nói.
"Đúng vậy, lão tử nếu có tiền, thì lão tử cũng vui đùa với mấy cô bé một chút! Ai? Lão Dương, nhìn cô gái kia giống như một minh tinh đã đóng phim…tên là gì nhỉ?"
Một tài xế xe tải khác nói.
"Ừ đúng vậy, lão La, hình như tên là…tên là gì nhỉ, con của tôi còn dán đầy tranh ảnh ở trong phòng, có một lần tôi bắt gặp con tôi dùng hình này để tự sướng, tôi hỏi nó, nó nói là..."
Tài xế xe tải tên là Lão Dương nói.