Trọng Sinh Truy Mỹ Ký

Chương 196: Phiền toái tới (1)

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, trong lúc tôi còn đang nằm mơ ngủ say, thì bị tiếng cửa làm cho tỉnh dậy.
Lúc ấy tôi chỉ có cảm giác mình đang ở nhà, ngủ quên, nên dậy muộn, bị mẹ tôi đánh thức!
Cho nên tôi mơ màng, lảo đảo đi tới bên cửa, sau khi mở cửa phòng, tôi nói: "mẹ, để cho con ngủ một lát nữa thôi..."
Vừa nói, tôi vừa xoay người mơ màng đi về phía giường của mình.
"Mẹ ?"
Một giọng nói ngọt ngào mang theo thanh âm kinh ngạc truyền vào trong tai của tôi, tôi giật mình, cơn buồn ngủ cũng bị đẩy bay.
Đây không phải là tôi mẹ! Tôi đột nhiên nhớ tới, bây giờ tôi là vệ sĩ của đại minh tinh!
Tôi lúng túng xoay người lại, nhưng lập tức nghĩ tới một vấn đề tương đối nghiêm trọng!
Chính là lúc này tôi chỉ mặc có một cái quần con! Nghĩ tới đây, tô vội vàng vọt tới bên giường, cầm lấy cái chăn quấn ngang hôn, động tác liền mạch, nhanh chóng vô cùng.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, thì tôi thấy Tô Dĩnh Tư mặt đỏ hây hây, đang ở cửa cười cười.
"Chuyện này…chuyện này, tôi còn đang tưởng mình ở nhà."
Tôi lúng túng nói.
"Thật không nhận ra, anh lớn như vậy rồi, mà vẫn còn ở chung nhà với mẹ."
Tô Dĩnh Tư nói đùa.
Cái gì mà ở chung nhà với mẹ? Hiện tại tôi mới là học sinh cấp 3? Mà cô cũng đang ở cùng nhà với cha cô hay sao!
Nhưng mà tôi đoán nàng không biết tôi là học sinh cấp 3, giả làm vệ sĩ của nàng, bởi vậy tôi nói:
"Tiểu thư, chúng tôi là người nghèo, làm gì có tiền mua nhà, cho nên mới phải đi làm vệ sĩ cho cô!"
"Anh…!"
Tô Dĩnh Tư không nghĩ tới tôi lại dám phản bác nàng.
Nên biết rằng hiện giờ thân phận của tôi là vệ sĩ của nàng, nói cách khác nàng là bà chủ của tôi. Nhưng nàng lại thấy, tôi chẳng có chút cung kính nào như những vệ sĩ kia!
"Anh cái gì mà anh, tôi còn chưa mặc quần áo, chẳng lẽ cô cứ như vậy đứng ở trong phòng của tôi hay sao? Bản thân tôi thì không sao, nhưng nếu để cho giới truyên thông biết, đại minh tinh băng thanh ngọc khiết đứng chung phòng với một nam nhân mặc quần còn, không biết họ sẽ viết những gì nữa!"
Tôi nhảy nhảy tới giường, nói.
"A ——!"
Tô Dĩnh Tư lập tức hét lên một tiếng, đỏ mặt bỏ chạy.
Tôi cười hắc hắc, đại minh tinh cái gì, chỉ như một cô gái nhỏ, bị tôi lừa gạt mà thôi. Nhưng mà nếu tôi biết, Tô Dĩnh Tư đang nói cái gì, thì chắc chắn tôi sẽ giận sôi lên.
Tô Dĩnh Tư chạy ra khỏi phòng, nhưng trong miệng nhỏ giọng nói:
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người chú! Tôi còn chưa được thấy, mà anh đã thấy của tôi rồi, cho nên phải để tôi xem lại mới công bình? !!"
Đương nhiên, lời nói này tôi không thể nghe thấy, lúc này tôi còn đang ngắm nghía bộ quần áo âu phục màu đen mà Vương quản gia mang tới cho tôi ngày hôm qua.
Tôi đoán nó được dựa theo vóc người của tôi để làm, sau khi mặc vào thì vô cùng thoải mái, sợ cacbon tổng hợp có khác.
Sau khi mặc xong, tôi xoay người ngắm mình trong gương, trời ạ, sao lại giống như một lão đại của xã hội đen vậy!
Thật không biết Tô gia này nghĩ gì, mà lại may đồ chướng mắt như vậy, đúng là thiếu suy nghĩ, mặc như thế này, chưa ra khỏi cửa, người ta đã phát hiện ra mục tiêu rồi!
Tôi cởi quần áo xuống, ném qua một bên, sau đó mặc bộ quần áo của tôi vào. Khi xoay người ra cửa phòng, chưa bước được hai bước, đã thấy Tô Dĩnh Tư ở phía xa xa đứng đợi
" Tô tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì phải không?"
Tôi bất đắc dĩ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Mới sáng sớm đã chạy tới, khẳng định là có chuyện không tốt.

Quả nhiên, Tô Dĩnh Tư cười tươi như hoa, nói:
"Lưu Lỗi, một tuần lễ rồi tôi không đi ra ngoài dạo phố, hôm nay anh cùng tôi đi ra ngoài!"
Tôi ngất, có lầm không vậy? Tôi tới nơi này làm vệ sĩ, chứ không có trách nhiệm đi theo người ! Tôi giơ tay nói:
"Thật xin lỗi, Tô tiểu thư, tôi không biết chuyện cô không đi dạo một tuần lễ có quan hệ gì với tôi."
"Đương nhiên là có quan hệ, gần đây người nhằm vào tôi rất nhiều, tôi không dám một mình ra cửa, bây giờ anh là vệ sĩ của tôi, tôi đi đâu thì anh phải có trách nhiệm đi theo bảo vệ tôi."
Tô Dĩnh Tư lời nói rất hùng hồn.
Dường như nàng nói rất có lý, nhưng mà tôi lại hiểu là, làm vệ sĩ chỉ trong một số trường hợp như biểu diễn…, không nghĩ tới ngay cả đi dạo phố cũng phải bắt tôi đi hay sao.
Nhưng mà tôi cũng không có cách nào khác, dù sao người ta cũng nói có tình có lý, mà có khi ngay cả đi WC, người ta cũng bắt tôi đi theo?
Hắc hắc, tôi cười dâm. Nhưng mà đây cũng chỉ là nghĩ thôi, chứ chuyện xấu như vậy tôi không bao giờ làm. Nếu không lần đó tôi đã công thành đại minh tinh này rồi.
"Được, dù sao cô cũng là bà chủ của tôi."
Tôi lười biếng nói.
"Hừ, có chuyện gì sao? Ra vẻ, có bao nhiêu người muốn hẹn bổn tiểu thư đi dạo phố, đi cùng với anh là vinh hạnh cho anh đó!"
Tô Dĩnh Tư trợn mắt nhìn tôi một cái nói.
"Được, được, tôi hạnh phúc tới chết, được chưa?"
Sắc mặt của tôi không đổi, nói.
"Sao anh lại nói hạnh phúc tới chết? Cứ làm như tôi thiếu tiền anh không bằng."
Tô Dĩnh Tư không cao hứng nói.
"Vậy cô muốn tôi như thế nào, chẳng nhẽ nhe răng cười ha ha hay sao? Vậy cũng tốt, Vậy thì tôi sẽ cao hứng cho cô xem: "Wow ha ha ha!"
"Thật đáng ghét!"
Tô Dĩnh Tư cả giận nói:
"Còn cười nữa là tôi khấu trừ tiền lương của anh."
Cô gái nhỏ này thật đáng yêu, nói thật, tôi còn chưa để chút tiền ấy vào trong mắt, nhưng cũng ngậm miệng lại.
"Tự mình chuẩn bị một chút, sau đó 10 phút nữa đợi tôi ở bãi đậu xe sau biệt thự!"
Tô Dĩnh Tư ra lệnh, nói xong xoay người rời đi.
Chuẩn bị một chút? Nàng muốn tôi chuẩn bị cái gì, tôi đâu còn phải là cô bé, ra cửa đâu cần hình tượng gì.
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, mới chỉ hơn 7h, chắc là Tiểu Uy vẫn chưa dậy, tôi thuận tiện gõ cửa phòng hắn một chút, nhưng chỉ ngay sau đó, cửa phòng đã mở ra, Tiểu Uy ăn mặc chỉnh tề đứng ở trong phòng! Trên người hắn chính là một âu phục màu đen!
"Chào buổi sáng, sư thúc tổ!"
Tiểu Uy hưng phấn nói.
"Không phải đã bảo ngươi không được gọi ta là sư thúc tổ nữa hay sao?"
Tôi nhướng mắt nói.
Cái từ xưng hô này đúng là tôn kính, nhưng người khác lại tưởng tôi bị tâm thần.
"Ở đây đâu có người ngoài."
Tiểu Uy giảo hoạt nói.
"Không có cũng không được, nếu gọi nữa là ta không dạy công phu cho!"

Tôi uy hiếp nói.
"Đừng…đừng… Lưu ca, là tôi sai rồi! Tôi không dám nữa".
"Ha hả, tốt lắm, mau đi theo ta, Tô tiểu thư muốn đi dạo phố."
Tôi cười mắng.
"Dạ, được."
Tiểu Uy gật đầu nói.
Tôi quan sát sắc mặt của Tiểu Uy một chút, thấy hắn rất tự nhiên, xem ra việc đi dạo phố với chủ nhân, hắn cũng làm không ít rồi
Khi tôi với Tiểu Uy tới bãi đỗ xe, thì Tô Dĩnh Tư đã ở bên cạnh một chiếc Ferrari màu đỏ chống nạnh chờ chực.
"Tại sao lại chậm như vậy, còn chậm hơn cả so với ốc sên."
Tô Dĩnh Tư không nhịn được nói.
Tôi ngất, chuyện này cũng không đoán ra hay sao. Tôi và Tiểu Uy mới tới nơi này, đâu có biết bãi đỗ xe ở nơi nào đâu, đang kiếm người hỏi, thì thấy một chiếc xe vệ sinh đi tới, chắc chắn là nó phải đi tới bãi đỗ xe, nên đi theo.
Sau khi tôi đi theo sau cái xe này, nhưng nó chỉ đi tới sau hòn gỉ sơn thì dừng lại, từ trên xe nhảy xuống 1 nam 1 nữ, mặc quần áo lao động, bắt đầu ôm nhau, gặm nhấm.
Thật không ngờ đây là một cuộc dã chiến vụng trộm ! Nhưng chuyện này sao có thể nói với Tô Dĩnh Tư được cơ chứ!
Tô Dĩnh Tư thấy tôi không nói lời nào, còn tưởng rằng tôi đuối lý, tiếp tục dạy dỗ:
"Hừ, cẩn thận một chút, nếu không tôi sẽ khiển trách tới công ty của anh."
"Tô tiểu thư, nếu cố không hài lòng, thì lúc nào cũng có thể xa thải tôi."
Tôi có chút mất hứng nói.
Ngay cả người làm trong nhà còn không quản lý tốt, lại còn ở đây khua tay múa chân.
"Anh..."
Tô Dĩnh Tư vừa định tức giận, bỗng nhiên chớp mắt một cái, có chút giảo hoạt nói:
"Buổi sáng hôm nay, có người gọi tôi là..."
"Khụ —— khụ ——! Được rồi, lần sau chúng tôi sẽ chú ý."
Tôi vội vàng nói.
Tô Dĩnh Tư giống như đã tóm được tóc của tôi, hưng phấn vô cùng. Chỉ vào chiếc Ferrari nói:
"Có biết lái xe không, anh làm tài xế cho tôi."
"Tôi sao?"
Tôi chỉ vào chính mình hỏi.
"Nói nhảm, chẳng nhẽ tôi nói chuyện với không khí!"
Tô Dĩnh Tư nói.
Không phải chứ? Tôi là một đại nam nhân mà lại đi lái Ferrari màu đỏ? Người khác không coi tôi là tiểu bạch kiểm mới là lạ.
"Vậy hắn làm sao bây giờ?"
Tôi chỉ vào Đỗ Tiểu Uy hỏi, do chiếc xe này chỉ có hai chỗ.
"Nếu anh muốn ôm hắn cùng đi, thì tôi cũng không có ý kiến."
Tô Dĩnh Tư cười hì hì nói.
"Huynh đệ, xin lỗi, cậu chạy theo xe vậy."
Tôi vỗ vỗ bả vai Đỗ Tiểu Uy nói.
"A? Là tôi sao?"
Đỗ Tiểu Uy kinh ngạc nhìn tôi.
"Không sai, chẳng lẽ tôi nói chuyện với không khí?"
Tôi cười xấu xa nói.
Ha ha, xem ra cảm giác chỉnh người thật là thoải mái a.
Đỗ Tiểu Uy tỏ vẻ vô tội, sắp khóc. Muốn phản bác, nhưng mà thân phận của tôi còn cao hơn sư phụ hắn một bậc, nên đành phải nhẫn nhịn.
Tôi nhìn bộ dạng Đỗ Tiểu Uy như vậy, cười nói:
"Ở bên kia còn có một chiếc xe Bullet, có nhìn thấy không có? Ngày hôm qua Trương Mạnh Quân ngồi ở trong đó? Một lát nữa bọn họ sẽ khẳng định bám theo, cậu ngồi xe đó cũng được"
Tiểu Uy nghe nói không phải chạy, liên tục không ngừng gật đầu.