Chiêu Tuệ chổng mông nói: "Bổn tiểu thư có mông ***, biết cách ***, nghe xem, nghe âm thanh này coi, mất hồn không?"
Thi Diễm che miệng không dám cười lớn: "Chiêu Tuệ, em không nên như vậy. Em mà làm như thế rõ ràng là quá xấu, nếu như thế này mà đi hấp dẫn Tiêu thiếu gia. Sợ là Tiêu thiếu gia coi em là quỷ, một chưởng đánh chết. Chiêu Tuệ, không nên nghe Ngọc Thiền, chúng ta bàn kế sách, sẽ có biện pháp"
Lúc này mọi người đang đứng bên ngoài nói chuyện, được Ðiền Phù gọi liền đi vào đại sảnh. Mặc dù nhà trước kia của Tiêu gia được coi rất được ở Ðông Nam. Nhưng nhiều người như vậy cũng hơi chật. Tiêu Viễn Hà nhìn từng khuôn mặt vui vẻ, trong lòng càng cao hứng, cũng may lão có tài tiên tri xây nhà mới, lớn gấp hai nhà cũ.
"ơ, đang ăn cơm, ông anh, đúng là xấu hổ, quấy rầy rồi" Nhìn trên bàn bày đầy thức ăn, mấy đứa bé còn chưa ăn lo, lúc này đang tranh nhau ăn. Chỉ trong chốc lát mà Tiểu Phiêu đã hòa hợp với ba đứa kia, cầm một bát nhỏ, ăn ngấu nghiến.
Tiêu Viễn Hà cười nói: "Anh là khách quý, sao lại nói như vậy, nói thế là khách khí. Chúng ta là người một nhà mà, về nhà còn cần phải có thời gian sao. Nếu như lão đã không chê thì mọi người ăn cùng mọi người, cũng mới bắt đầu thôi"
Lâm Thu Nhã đi đến nói: "Ðúng là lâu lắm rồi con không được ăn bữa sáng đúng nghĩa. Mẹ, món nào do mẹ làm, con muốn ăn"
Lâm Thu Nhã được chúng nữ và Ðiền Phù rất hoan nghênh. Trong các nàng, Lâm Thu Nhã coi như nỗ lực vì Tiêu Thu Phong nhiều nhất. Ngày xưa là con gái nuôi, bây giờ là con dâu, nàng đúng là không hề khách khí.
Ðã sinh con rồi, nếu còn khách khí thì đúng là...
Ðiền Phù rất cao hứng, vội vàng đưa mấy món mà Lâm Thu Nhã thích ăn đến trước mặt nàng, nói: "Thu Nhã, mẹ cũng nhớ con. Ðứa bé này, vừa đi đã lâu như vậy, không về thăm mẹ một lần. Bây giờ Tiểu Phiêu cũng đã cao như vậy, mẹ là bà nội mà chưa thấy mặt cháu"
Tiêu Thu Phong cũng nói: "Tiểu Tuyết, em cũng ăn đi, đi xa như vậy, nhất định là rất đói, ăn no bụng, sau đó nghỉ một chút, không nên xấu hổ, giống ở Trung Ðông là được, biết chưa?"
Trác Ngưng Tuyết năm đó cũng đã sống một thời gian ở Tiêu gia, các nàng đều biết, ở cạnh nhau cũng không xa lạ. Hơn nữa nàng đã là con dâu Tiêu gia, có Tiêu Hào Vân làm bà mai, bây giờ đúng là danh chính ngôn thuận.
"Ðúng, Tiểu Tuyết, lại đây ngồi, đây sẽ là nhà của con. Bố nuôi coi như hết trách nhiệm, con đường còn lại của con sẽ do Tiểu Phong chiếu cố. Bố tin con sẽ hạnh phúc"
Mọi người đã già, nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi, mọi người đều đang cười vui. Lão đúng là hâm mộ người trẻ. Tiểu Tuyết theo lão nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện đều không hiểu, cho nên lão là bố nuôi cũng phải quan tâm nàng nhiều một chút.
Liễu Yên Nguyệt cũng nói: "Tiểu Tuyết, em trước kia đã ở Tiêu gia, năm đó còn không nỡ rời đi. Bây giờ thì tốt rồi, có thể ở lại đây cả đơi, nhà mới đã dành một phòng cho em, đợi em đến xem, em nhất định sẽ thích"
Nhiều người quan tâm như vậy đã nằm ngoài tưởng tượng của Trác Ngưng Tuyết. Một cảm giác ấm áp từ từ chảy vào trong lòng nàng.
Nhìn Tiêu Thu Phong đầy âu yếm nàng gật đầu, đáp: "Vâng, mọi người cùng nhau ăn"
Ruth ở bên đã ngồi xuống, cười nói: "Người nhà với nhau không cần khách khí như vậy. Em xem, không ai bảo chị ăn, bởi vì chị không bao giờ khách khí, không coi mình là người ngoài"
Tất cả mọi người đều cười. Tiêu Viễn Hà gật đầu nói: "Không sai, tính cách Ruth rất hợp với bố. Người một nhà đừng nói mấy câu đó, như vậy sẽ mất đi ý nghĩa, nào, cùng ăn thôi"
Bữa cơm lại một lần nữa bắt đầu, trong bếp lại bưng ra những món ăn nóng hổi, mùi hương rất thơm, quả nhiên là những món tuyệt ngon. Lâm Thu Nhã đang vui vẻ, ăn khá nhiều. Tiểu Phiêu rất giống mẹ, ăn ngấu nghiến, ăn nhiều hơn ba đứa bé kia.
Nhìn Tiểu Phiêu, Ðiền Phù càng yêu quý nó, chỉ hy vọng lúc này có thể dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho nó. Từ lúc nó sinh ra đến tận bây giờ, Ðiền Phù là bà nội mà không quan tâm đến nó. Còn không biết nó sinh ra, trong lòng Ðiền Phù có chút áy náy.
Ăn cơm xong, chúng nữ giúp Thu Nhã, Trác Ngưng Tuyết, Ruth về phòng. Nhưng Ruth đã kéo Tiêu Thu Phong, nói nhỏ vào tai hắn: "Ông xã, Ruth rất muốn anh yêu em. Dù như thế nào lần này anh nhất định phải cho em có con. Nhìn bọn nó, Ruth hâm mộ chết đi được"
Bọn nó chính là chỉ bốn đứa bé.
Vũ cười nói: "Yên tâm đi Ruth, nhiệm vụ này không thể thiếu phần em. Ðến lúc đó em không muốn sinh cũng không được."
Thực ra bây giờ cũng không phải là cơ hội tốt nhất.Đối mặt với Thất Sát và vũ khí hình người của hắn Tiêu Thu Phong rất lo lắng.Vũ,Ruth,Tử Dao chính là trợ thủ tốt nhất của hắn.Nếu bụng to lên còn cần người chiếu cố là đằng khác.
Chẳng qua nhìn vẻ kích động của Ruth, Tiêu Thu Phong cười nói:"Được rồi ông xã nhất định thoả mãn nguyện vọng của em,để em sinh đôi"
Ruth vô cùng hưng phấn, ôm Tiêu Thu Phong, quên đang ở trước mặt mọi người, hôn chụt một cái. Chúng nữ nhìn không khỏi thở dài một tiếng. Ðúng là không sợ dậy hư mấy đứa trẻ sao. Bốn đứa bé đang nhìn đó.
Theo mấy người từ Trung Ðông về, không khí trong nhà rất náo nhiệt. Mấy hôm trước đã lên kế hoạch về nhà mẹ, việc này không cần hỏi ý Tiêu Thu Phong. Mấy người già đã tự quyết định. Hơn nữa quà đã chuẩn bị giúp hết.
Lâm Thu Nhã nghe thấy thế, vừa kích động, vừa buồn.
Kích động là vì nàng nghĩ đến người nhà rất nhiều. Bao năm qua, Lâm gia chính là khúc mắc duy nhất trong lòng nàng. ở Lâm gia còn có bố mẹ nàng, hơn nữa ở Lâm gia còn có huyết mạch tình thân, không thể vứt bỏ.
Sau sáu bảy năm chờ đợi, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội. Lúc này nàng coi như đã nắm toàn bộ Long Đằng. Đừng nói là Lâm gia, mà mười Lâm gia cũng không thể làm gì được nàng. Nhưng nàng không có tâm trạng đó.
Lúc trước muốn làm kẻ trộm nhưng không có gan. Nhưng khi có gan lại không muốn làm kẻ trộm nữa. Lâm Thu Nhã lúc này chỉ muốn gặp bố mẹ, sau đó nói với bọn họ những năm qua nàng rất hiệu quả. Tất cả ân oán với Lâm gia đã không còn quan trọng nữa.
"Thu Nhã không còn lo lắng, mẹ dã nói rồi, chờ phải về đầy vinh quang. Lúc trước chỉ lựa chọn là chính xác, thời gian là cách chứng minh tốt nhất. Tin rằng Lâm gia sẽ đón tiếp con như tổ tiên"
Mấy năm nay Liễu Yên Nguyệt cũng nhận được tin tức về Lâm gia. Mặc dù Lâm gia lúc trước bị ép rời đi, nhưng bọn họ cũng có sản nghiệp ở Ðông Nam. Chẳng qua sau trận chiến đó đã tổn thất nặng nề. Hơn nữa Tiêu gia quật khởi làm cho nhiều người không dám đến quá gần Lâm gia. Lâm gia bây giờ đã không còn địa vị năm nào, sản nghiệp đã giảm mạnh đến tình trạng đáng thương, thậm chí còn kém cả Thiên gia.
Đấy còn là do Liễu Yên Nguyệt ra lệnh cấm tập đoàn Phong Chính không được chèn ép. Nếu không với tính cách của Liễu Yên Hồng, đã sớm ra tay đối phó Lâm gia. Lúc này bọn họ sao còn chút hơi tàn mà sống. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Thu Nhã khẽ lắc đầu nói: "Yên Nguyệt, mọi người hiểu lầm rồi, thực ra trong lòng chị sớm đã không còn hận Lâm gia. Nếu như không phải có chuyện đó, chị không thể gặp Thu Phong, cũng không thể có những thứ như ngày hôm nay. Thực ra chị đã rất thỏa mãn. Chị còn phải cảm ơn bọn họ."
Liễu Yên Hồng kêu lên: "Thu Nhã tỉ, không phải chứ, bọn họ đuổi chị ra khỏi Lâm gia, chị bây giờ đã không còn là người của Lâm gia nữa mà?"
Tiêu Thu Phong ngăn không cho Liễu Yên Hồng nói nữa, hắn nói với Lâm Thu Nhã: "Thực ra người một nhà cũng không nên so đo, hơn nữa chuyện đã qua, bọn họ chắc cũng đã biết trước kia mình sai lầm. Lần này về, chúng ta mang quà nhiều vào, bố mẹ vợ giao con gái xinh đẹp cho anh, anh còn không báo hiếu. Ðúng là anh không được"
Phượng Hề cười nói: "được rồi, Thu Phong, không ai trách anh đâu. Hơn nữa anh cũng rất tốt với mẹ vợ mà"
Thiên Nhan Duyệt cũng nói: "Có hiểu hay không, bố mẹ em sẽ là không suy nghĩ, chỉ cần anh tốt với em là được. Bố mẹ em sẽ vui mừng, không để ý gì khác"
Liễu Yên Hồng thở dài nói: "Ðúng là chán, em còn tưởng rằng anh rể sẽ ra oai, đè Lâm gia. Đợi lâu như vậy không ngờ ân oán lại bỏ qua không tính. Các người nói chuyện đi. Ngọc Thiền, Thi Diễm, Tiêu Duệ, đi đánh bài đi, trong lòng em đang khó chịu, muốn thắng tiền"
Nhìn em gái như vậy, Liễu Yên Nguyệt chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Ðã lớn như vậy mà nói chuyện chẳng ý tứ gì. Cũng may đây là Tiêu gia, nếu ở đại gia tộc khác, tính cách này sợ rằng đã đắc tội rất nhiều người.
Chẳng qua mọi người ở chung với nhau đã lâu, sớm biết Liễu Yên Hồng là người như thế nào, không ai giận. Ðinh Mỹ Ðình còn cười nói: "Tiêu đại ca, thực ra năm đó anh một mình đấu hai trăm, người coi anh là thần tượng cũng không chỉ có mình em. Còn có có Hồng Hồng. Chỉ là hai người thường xuyên cãi nhau, Hồng Hồng không nói ra mà thôi. Bây giờ muốn anh thể hiện vẻ oai hùng năm đó. Chắc là Hồng Hồng muốn khơi dậy ***"
Tiêu Thu Phong nghe thấy không biết nói gì.