Khi Ðinh Mỹ Ðình đang ngượng ngùng hưởng thụ hạnh phúc, Liễu Yên Hồng thân cận với Ðinh Mỹ Ðình nhất lại có vẻ trầm ngâm. Bởi vì thân phận người bạn thân nhất của nàng đã khác.
Bị chúng nữ trêu chọc, Ðinh Mỹ Ðình rất xấu hổ, ván đóng thành thuyền, đã tìm được bến đỗ, nàng cúi đầu ăn cơm nhưng không giấu được nụ cười hạnh phúc.
Triệu Nhược Thần luôn là như vậy, cười nói: "Mỹ Ðình, đêm qua ông xã không làm em mệt chết chứ. Chị nghe thấy giọng em rất lớn.Người này không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả"
Xin, chuyện này không thể hỏi lúc nào khác sao mà hỏi vào giờ cơm thế này?
"Ba xấu, khi dễ Ðình di" Nguời lớn quên rồi,nhưng Tư Giai lại ngẩng đầu lên, làm mặt quỷ với Tiêu Thu Phong, giống như đang bêu xấu ba?
Liễu Yên Nguyệt đỏ mặt, khẽ quát: "Tư Giai mau ăn cơm, lát nữa má còn phải đưa con đi học "
Người lớn đều hiểu rõ trẻ con nghĩ gì nói vậy, các nàng không nhịn được cười. Thiên Nhan Duyệt nói: "Ông xã, anh thấy không, Tư Giai mới ba bốn tuổi đã biết anh xấu. Trẻ con sẽ không bao giờ nói sai. Xem ra anh đúng là rất xấu"
Ðiền Phù lại nói với Ðinh Mỹ Ðình: "Mỹ Ðình, không phải sợ, chỉ mấy tháng nữa có con, tin rằng người nhà con nhất định rất vui.Đợi lâu như vậy, coi như mọi người đã đạt được tâm nguyện"
Nhìn Ðinh Mỹ Ðình không danh chính ngôn thuận ở đây, Ðiền Phù biết trong lòng Mỹ Ðình không thoải mái. Hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà chẳng lẽ không phải sao. Giờ phút này con mình đã động phòng với cô bé, cảm giác xa lạ đó sợ không còn.
"Cảm ơn mẹ, con biết" Quan hệ thay đổi, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi. Cả tinh thần và thể xác của nàng đều có một cảm giác đặc biệt. Giờ phút này nàng như mới dung hòa vào Tiêu gia, mới dung hòa vào đại gia đình này.
Mọi người đang cười hì hì vui vẻ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng quát lớn: "Tiêu Phong, thằng ranh này, gọi thì không nghe máy. Cháu không phải ngay cả ra cửa chào đón cũng bỏ đó chứ"
"Bác..." thốt ra chữ này, Tiêu Thu Phong đã không thấy ở cạnh bàn. Có lẽ trong chúng nữ chỉ mình Tử Dao là thấy thân hình hắn. Tất nhiên người thân ở Trung Ðông đã về. Mà mấy nàng kia lại không báo trước một chút, chắc là muốn cho hắn kinh ngạc.
Người đầu tiên hắn thấy là Tiểu Phiêu. Ðứa bé này đúng là cao nhanh. Mặc dù nhỏ hơn Mộ Thiên và Hân Hân, nhưng lại cao nhất trong bốn đứa bé. Ði đến nơi xa lạ, nó không hề cảm thấy sợ sệt, mà bước nhanh về phía Tiêu Thu Phong.
"Ba..." Cũng may lần này không như lần trước, không còn lạnh nhạt với Tiêu Thu Phong nữa, tiếng cười vui vẻ đã truyền đi.
"Ông xã...." Phía sau Tiểu Phiêu là Trác Ngưng Tuyết vàLâm Thu Nhã.đằng sau đó chính là Ruth và Tiêu Hào Vân.Một nhà 5 người đi máy bay tới.Mặc dù tin tức đã truyền đến tin tức nhưng Long Đằng đúng là quá bận không thể đi ngay được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Thu Nhã, Thu Nhã...." Còn chưa ra ngoài cửa Điền Phù đã kích động gọi. Mặc dù tuổi không nhỏ nhưng bà đi rất nhanh, khiến Vũ không thể không cẩn thận đỡ. Người già vui nhưng phải cẩn thận, không được sơ sẩy.
Từ biệt sáu bảy năm, nói không nhớ chính là lừa mình dối người. Thấy Ðiền Phù, Lâm Thu Nhã cũng chạy đến, lớn tiếng khóc rống: "Mẹ, con nhớ mẹ..."
"Ngoan, ngoan, mẹ cũng nhớ con.Từ biệt năm sáu năm mẹ ngày nào cũng nhớ con.Thằng bé Tiêu Phong bởi vì chuyện này bị mẹ mắng rất nhiều lần.Bây giờ thì tốt rồi, về nhà là tốt"
Tiêu Viễn Hà đương nhiên nói chuyện với Tiêu Hào Vân, người già mà, cần phải chào hỏi nhau.
Chẳng qua lần này thì khác, mới nói mấy câu, Tiêu Viễn Hà nhìn chằm chằm Tiểu Phiêu đang ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong, mắt chớp chớp, vội vàng nói: "Ông anh, lát nói, tôi ôm cháu tôi đã, đây chính là cháu tôi.."
Tiêu Hào Vân dở khóc dở cười, đúng là không có lễ phép.
Tiểu Phiêu bị Tiêu Viễn Hà ôm, Tiêu Thu Phong đi tới, cười nói: "Bác, Tiểu Phiêu đã về, bác cũng có thêm ba cháu trai và gái. Bác nhìn xem..." Mộ Thiên, Tư Giai và Hân Hân đều đã chạy tới, được mấy nàng Phượng Hề dạy bảo, đều mở miệng gọi ông nội. Tiêu Hào Vân rất kích động, ôm từng đứa. Ðây đều là con cháu Tiêu gia, rốt cuộc coi như con cháu đầy nhà.
"Phượng Hề, khổ cực cho các cháu" Ông lão ngẩng đầu lên, vui vẻ nói.
Phượng Hề nói: "Bác, bác quá lời rồi. Bác vì Long Đằng mà vất vả như vậy,hàng năm đều ở nước ngoài, đó mới là khổ"
Lão cười nói: "Cái này tính gì chứ, sao có thể so sánh được với các cháu, đã sinh nhiều con cháu cho Tiêu gia như vậy. Lão già này dù mệt chút cũng vui vẻ"
Các nàng Thiên Nhan Duyệt, Liễu Yên Nguyệt cũng chạy tới, chào hỏi lão già.
Phượng Hề cười nói: "Bác, cháu chỉ sinh Mộ Thiên, bác biết không, Yên Nguyệt mới là đại công thần của Tiêu gia. Bụng lại lớn rồi, cháu không bằng"
Nghe thấy tin tức này, lão già nhìn sang, bụng Liễu Yên Nguyệt đã to lên, nhưng bụng Thiên Nhan Duyệt càng to hơn.
"Ông xã, em nhớ anh" Trác Ngưng Tuyết nhìn Tiêu Thu Phong đầy u oán, nước mắt rơi xuống, tất cả khát vọng hòa vào cái ôm này. Chỉ khi được Tiêu Thu Phong ôm, tất cả nhung nhớ, ủy khuất của nàng mới có thể vất ra sau đầu, hưởng hạnh phúc ấm áp và ngọt ngào.
Mà Ruth cũng quen thuộc với mọi người, đã sớm nói chuyện với Vũ và Tử Dao. Tiêu Thu Phong dù muốn an ủi thì cũng phải đợi bọn họ.
Thanh Bình Nhi lại không nhận ra ai, hỏi Liễu Yên Hồng ở bên cạnh: "Hồng Hồng, những người này đều là phụ nữ của Thu Phong. Em có thể nói rõ cho chị biết là Tiêu thiếu gia phong lưu rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ?"
Liễu Yên Hồng ngẩn ra, phì cười nói: "Chị, xin lỗi, em cũng không rõ. Chẳng qua không có vấn đề gì, chị có cả đời đê quen thuộc với bọn họ, không cần sốt ruột"
Tiêu Thu Phong có rất nhiều phụ nữ, điểm này Thanh Bình Nhi đã sớm biết. Những mỹ nữ tuyệt đẹp từng người từng người một xuất hiện, còn dẫn theo em bé, nàng đang sợ, cũng thầm bội phục Tiêu Thu Phong.
Có thể đoạt được nhiều phụ nữ tuyệt đẹp như vậy, Tiêu Thu Phong phải có bản lãnh như thế nào?
Trẻ con rất dễ dàng hòa đồng, không cần giới thiệu, bốn đứa bé đã quấn lấy nhau.
Nhưng thật ra các nàng phải giới thiệu, có chút phiền phức. Giống như Trác Ngưng Tuyết, mới về Ðông Nam lần thứ hai, rất khác lạ. Chẳng qua Ðông Nam tam hoa là đồng minh thân thiện nhất.
Bốn công chúa đứng một bên, Chiêu Tuệ kêu lên: "Xong rồi, xong rồi, Diễm tỉ, chúng ta không có cơ hội rồi. Chờ xem, Tiêu thiếu gia đã có đuợc Đông Nam Tam hoa xong từng nguời môt.Nhưng bốn công chúa chúng ta, mới xong hai người đã thu tay sao?"
Lâm Ngọc Hoàn nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chiêu Tuệ, em bây giờ vẫn có cơ hội đó. Em xem bây giờ Tiêu thiếu gia có nhiều người phụ nữ như vậy, đừng nên tiến vào trong đó.Ðưa mắt nhìn ra xa vào.Em nhất định sẽ tìm được người thích hợp hơn"
"Ðúng thế,đúng thế, Chiêu Tuệ, em nhỏ tuổi nhất trong bọn chúng ta, cũng mới 22 tuổi, đúng là thời kì đẹp nhất. Với sắc đẹp của em, chỉ cần nói muốn lấy chồng sợ là có hàng ngàn tên đàn ông xếp hàng đến xin Phượng tỉ. Em có thể tùy ý lựa chọn, tuyệt đối không thua thiệt, không nên tiến vào vòng đau khổ này"
Thi Diễm cũng khuyên một câu, thực ra những lời này cũng có thể áp dụng cho nàng.
Chiêu Tuệ ngẩn ra: "Vậy còn chị, Diễm tỉ, chẳng lẽ chị muốn tìm một người đàn ông nào dó, sau đó gả cho hắn?"
Thi Diễm ngẩn ra, nói: "Vậy không thể rồi. Chả dù như thế nào cũng là một mỹ nữ, phải tìm phiếu cơm suốt đời chứ. Tiêu thiếu gia có tiền như vậy, chị chuẩn bị đầu tư trên người anh ấy, đi mua mấy lọ xuân dược. Chỉ cần anh ấy chiếm tiện nghi của chị, chị sẽ nắm được anh ta. Hê hê, cả đời này chị đã có chỗ dựa"
Chiêu Tuệ nghe thấy thế, tức giận nói: "Các người không có nghĩa khí. Bốn người chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà. Em cũng đầu tư, Diễm tỉ, chị mua thêm mấy lọ, em trả nửa số tiền"
Nhìn thấy hai người càng nói càng ***, Ngọc Thiền quát: "Không được dùng phương pháp đó. Phượng tỉ đã nói muốn lên giường với Tiêu thiếu gia cũng được, nhưng không cho phép làm loạn, nếu không hủy tư cách"
Chiêu Tuệ vừa nghe thấy thế, rất xấu hổ. Ðúng là nàng sợ không gả được cho Tiêu Thu Phong, nên mới có thể nghĩ như vậy.
Chiêu Tuệ lập tức lấy lòng: "Ngọc Thiền tỉ, chị nhất định có biện pháp, có thể truyền lại cho em cách quyến rũ Tiêu thiếu gia không? Có cần em cởi hết quần áo, chịu thiệt một chút để được anh ấy không?"
"Ngu, em đúng là quá ngu. Em nhìn những người trước mặt xem, có ai mà không đẹp không, dáng người nào không đẹp không. Em nhìn mình xem, như môt quả táo chưa chín, cởi hết quần áo, Tiêu thiếu gia chưa chắc đã thèm nhìn lấy một lần" Ngọc Thiền đầy kinh nghiệm nói: "Phát huy ưu thế của mình"
Biện pháp hấp dẫn đàn ông, Chiêu Tuệ mặc dù đã học được không ít ở Hồng Lâu, nhưng hình như không có cách nào được cả, liền buồn bã nói: "Em có ưu thế gì?"
Vừa nãy không phải đã nói nàng chỉ là một quả táo xanh, còn có thể biến thành dâu tây sao?
Ngọc Thiền nhìn Chiêu Tuệ đầy khinh thường, nói: "Ðương nhiênlà có.Em nhìn Ngọc Hoàn xem ưu thế là gì biết không.Ngực rất lớn đàn ông nhìn là muốn sờ,sờ là muốn..."
Lâm NgọcHoàn bị nóilàm đỏ hết cả mặt, hét lên: "Đồ yêu tinh, nói gì thế, không được lấy chị ra làm ví dụ, muốn thì lấy chính em đi"