Nếu không có lời hứa hẹn của ba năm ly biệt trước đây, có lẽ nàng sẽ đặt bản thân ở ngoài chuyện này, cho dù cha nuôi có giới thiệu đi nữa, không thích chính là không thích.
Chẳng qua, đáng tiếc là, Trác Ngưng Tuyết đã thích bầu không khí của Tiêu gia, tuy rằng tâm lý ngây ngơ, lúc ấy cũng không hiểu gì, nhưng nàng đã muốn sống và sinh hoạt tại Tiêu gia, mà người đàn ông này, trải qua một thời gian ở chung, nàng đã cảm thấy rằng, hắn ta là một người tốt, bằng không vì sao Lâm Thu Nhã, một người cao quý thông minh như vậy, lại thích hắn?
Một phút kia, hắn phải đi, nàng thật sự không muốn, chỉ có thể hy vọng dùng ước định này, để cho hắn sớm trở về, thật không ngờ, từ biệt một lần chính là ba năm.
Ba năm qua, nàng chưa từng quên, chưa bao giờ quên những lời mình đã nói, chỉ chờ người đàn ông này trở về, nàng sẽ trở thành cô dâu của hắn.
Nàng thành thục, tinh khiết tuyệt mỹ, mang theo sự hấp dẫn mười phần, so với lần đầu tiên gặp trên đường cao tốc, quả thật rất khác biệt. Nàng đã trưởng thành, trở thành một cô gái đáng yêu tao nhã, thật đẹp, thật nhu kiều.
Kích động, mang theo hốc mắt ướt át, nhẹ nhàng quay đầu lau đi, khi nàng quay đầu lại, trên mặt chỉ còn lại sự tươi cười vui mừng, hai tay nắm lấy nhau, đặt trước người, dáng vẻ bình thản, nhìn cặp nam nữ hưng phấn ôm nhau, chúc mừng cho họ.
Sau một lát, Lâm Thu Nhã chậm rãi phục hồi tinh thần, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, nàng có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười cười, quay đầu lại nhìn Trác Ngưng Tuyết hỏi: "Tiểu Tuyết, em không phải muốn để Thu Phong ôm một cái an ủi sao?"Ánh mắt Trác Ngưng Tuyết vừa động, nhưng miệng lại lạnh nhạt nói: "Chị Thu Nhã, không cần, em không có nhớ hắn như chị, chị cứ để giành mà tự an ủi đi, em có Tiểu Phiêu làm bạn rồi, không còn tịch mịch nữa"
Ping vừa mới đi ra, có chút xúc động không nhịn dược, tuy rằng trong lòng cảm thấy không đúng, nhưng nàng thật sự rất muốn, lập tức nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, Ping rất nhớ anh, em có thể ôm anh một chút được không?"
Tiêu Thu Phong cười cười, trả lời: "Đương nhiên có thể, Ping, anh còn muốn cảm ơn em mấy năm nay đã chăm sóc cho mọi người, đến đây, anh ôm một cái, Ping càng ngày càng đẹp"
Ping có chút ngượng ngùng, đưa tay ra để Tiêu Thu Phong ôm, tất cả những tưởng niệm trong đầu, giờ phút này đã được thỏa mãn, chỉ có Trác Ngưng Tuyết trên mặt có chút giật giật, cái ôm này, phải thuộc về nàng, nhưng nàng đã bỏ qua, nàng thật không có dũng khí này.
Ba năm qua, nàng đã học rất nhiều cách đối nhân xử thế, nhưng về tình yêu, nàng lại không học gì, nàng cần chính mình tự nếm thử, khi yêu một người, muốn biết nó có tư vị gì, nhưng đáng tiếc là, tâm vừa rung động, lại phải từ biệt ba năm, nàng cần có một thời gian ngắn để điều chỉnh bản thân.
"Được rồi, Ping, chúng ta từ phương Đông xa xôi đến đây, có chút đói bụng, có thể ăn cơm được chứ?"Ruth nhìn thấy bộ dáng không buông của Ping, vội vàng mở miệng, người mà ông xã cần an ủi đã đủ nhiều rồi, nàng không muốn có thêm vài người nữa. Ping không nỡ buông ra, trên mặt có chút vừa lòng, cười nói: "Có thể ăn cơm rồi, em lập tức bưng ra"
Với sự trợ giúp của vài thành viên Mỵ Ảnh, đồ ăn đã đầy bàn, mấy năm nay, các nữ chủ nhân của toà nhà này, đều sống rất khẩn trương, vì để thích ứng với khẩu vị của các nàng, Ping thường xuyên đến khách sạn lớn trong thành để học tập. Cơ hồ như vét sạch tất cả tay nghề của đầu bếp phương tây.
Rau cải xanh nùng, quả thật có nét đặc sắc của phương Đông, làm cho người ta nhìn là thấy đói.
Khó có được sự cao hứng như hôm nay, Ruth lại dặn dò cho người mang rượu đến đây, lão già bình thường cũng không ở đây nhiều, nhưng hôm nay lạikhông muốn rời đi. Ôm Tiểu Phiêu, hưng phấn vô cùng, vùng Trung Đông đối với ông mà nói, đã thật sự trở thành gia đình của ông.
Vũ, Ruth, Lâm Thu Nhã, còn có Trách Ngưng Tuyết, tứ mỹ tương hoàn, tâm tình của Tiêu Thu Phong lại tốt lên, không chỉ vì cuối cùng có thể gặp lại chúng nữa, mà bởi vì còn có một Tiểu Phiêu. Tiêu gia lại có thêm một đứa cháu trai.
"Thu Nhã, vất vả cho em, sinh cho anh một đứa con, đây, anh cho em đĩa rau, xem như là bồi thường đối với em, về sau chúng ta sẽ không xa rời nữa"
Khó có được sự ôn hòa này, Lâm Thu Nhã hạnh phúc cầm chén đưa lên, đây là lần đầu tiên ông xã vì nàng mà gấp rau, là vinh quang đặc biệt, rất đáng để trân trọng.
Nhưng miệng lại cười nói: "Ông xã, không có gì đâu, phụ nữ mà, sinh con dưỡng cái là bổn phận, nghe nói Yên Nguyệt và chị Phượng cũng đều sinh con cho anh, đây là một chuyện rất hạnh phúc, nếu không phải kẻ xấu xa như anh mất tích lâu như vậy, phỏng chừng nhiều chị em sẽ có con, anh xem chị Vũ kia, anh xem Ruth kia, không phải cũng đang chờ sao"
Tuy rằng chuyện cần làm quả thật rất nhiều, nhưng Vũ và Ruth cũng là đàn bà, đương nhiên cũng có những mong đợi giống nhau.
Tiêu Thu Phong cười gian nói: "Thu Nhã, em nói như vậy rất đúng, xem ra, anh cần phải tiếp tục cố gắng, vì hương khói của Tiêu gia mà cúc cung tận tụy"
Vũ cũng cười nói: "Phong, anh thật giỏi, tiện nghi đều cho anh chiếm, Đông Nam tam hoa ôm về, nghe nói Mộng Thanh Linh cũng đi Đông Nam, Kinh Trung Nhất Mộng này, hẳn là không chạy thoát rồi!"
Ruth đã lên tiếng chứng thật: "Chị vũ, chị em tậm, ai bên cạnh của ông xã mà còn có thể chạy trốn sao. Mấy hôm trước Thanh Linh cũng đã làm cô dâu rồi, phỏng chừng là lúc nàng ta hạnh phúc nhất"
Lão già cũng nói: "Thu Phong, thích nhiều người phụ nữ, cũng là một chuyện tốt, con gách vác huyết mạch hai nhà Tiêu gia, Hoắc gia, bây giờ còn có Mộng gia, Đinh gia, cho dù sinh thêm vài đứa nữa cũng không đủ, phải nổ lực lên!"
Việc này chúng nữ đều hiểu được, Đinh gia và Mộng gia chỉ có một đứa con gái duy nhất, trong nhà có nhiều người lớn như vậy, dù sao cũng phải chừa cho bọn họ chút huyết mạch, đây cũng là hiếu tâm của con gái, hơn nữa, Đông Nam Thiên gia, Liễu gia tựa hồ cũng phải vậy.
Mọi người vui vẻ tán gẫu, chỉ có Trác Ngưng Tuyết yên lặng ăn cơm, nàng lẳng lặng nghe, loại chuyện sinh con này, tựa hồ như có chút xa lạ với nàng, nàng không biết mở miệng thế nào.
"Lão đại, lão đại, mày rốt cục đã trở về, tao là Lang Nha, là Lang Nha đây..."Lang Nha ba năm trước đã bắt đầu chuyền hình, cảm thấy chán ghét việc mua qua bán lại đống vũ khí, cho nên dùng đống tiền khổng lồ, xây dựng một xưởng nghiên cứu sản xuất vũ khí lớn nhất thế giới, hơn nữa đã làm ra không ít vũ khí.
Đương nhiên, tất cả vũ khí, đều ưu tiên thỏa mãn quân đoàn Ma Quỷ, làm cho thực lực của quân đoàn, lại được đề cao lên một cấp bậc mới. Không có chiến tranh lớn, tất cả thời gian của hắn, đề tiêu tốn trong kho vũ khí, vừa rồi mới được nghe nói, Tiêu thiếu gia đã trở lại.
Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Thu Phong, Lang Nha đều là người kích động nhất, nếu không phải bị Vũ ngăn cản, phỏng chừng hắn đã tiến lại ôm hôn thắm thiết, mà hai người đàn ông mà ôm hôn nhau, hình như không được tốt... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Được rồi, được rồi, Lang Nha, tuy rằng mày hơn béo, nhưng tao vẫn nhận ra được, yên tâm, mắt của tao vẫn còn xài được, nhìn thấy rõ ràng, nghe nói ba năm qua mày làm rất nhiều thành tích, đáng để ăn mừng đó!"
Quả nhiên, đối với loại như hắn, không thể khen được, Tiêu Thu Phong vừa nói xong, hắn liền thao thao bất tuyệt, tự thổi phồng lên: "Đương nhiên rồi, lão đại, đáng tiếc mày không có ở đây, bằng không khi mày thấy được món vũ khí tao mới chế tạo, nhất định sẽ kinh ngạc cho coi, tựa như cái tao vừa mới nghiên cứu xong, sa mạc bạo lôi, quả thật là thiên hạ vô địch..."
"Được rồi được rồi, anh đừng thổi phồng nữa, sa mạc bạo lôi mười lần thực nghiệm, hết chín lần tịt ngòi!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng chân gấp gáp, vài dáng người khôi ngô bước vào, là các thành viên Lang tổ được triệu tậ về đây từ khắp nơi trên thế giới. giờ phút này chỉ có sáu bảy người thôi. Nhưng sát khí nồng đậm, cũng đã che kín toàn bộ đại sảnh.
"Giết... giết..."Trời ơi, Tiêu Thu Phong vừa muốn mở miệng, thật không ngờ, Tiểu Phiêu bị lão già ôm, đã quơ quả đấm nhỏ lên, gào thét thật to, rất là có khí thế... chẹp, nhỏ như vậy mà đã muốn đánh muốn giết.
Lâm Thu Nhã có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tình hình thế này đã không chỉ một lần, cái từ đầu tiên mà đứa bé này goi, không phải là kêu mẹ, mà lại là đánh giết.
"Labus, Lang Khuyển, không phải đã nói rồi sao, không được dạy hư Tiểu Phiêu, gặp các người, mỗi lần chỉ biết dạy nó cái này, về sau trưởng thành, còn ai mà có thể quản được nó"
Tiêu Thu Phong lại nói: "Thu Nhã, không cần lo lắng, không phải còn có anh sao, tiểu tử này dám không nghe lời anh, anh sẽ dạy dỗ hắn, lớn lên ở Trung Đông, mà không có chút khí thế kia là không được. Chờ nó lớn một chút, anh sẽ dạy cho nó"
Nhìn bộ dáng hưng phấn của Tiểu Phiêu, tựa hồ so với khi nãy còn hứng thú hơn, tỏ vẻ, trời sinh nó đã là một nhân tài siêu cấp.
Tiêu Thu Phong mở miệng, Lâm Thu Nhã đương nhiên không phản đối, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu Phiêu còn chưa muốn kêu anh là ba mà, nhìn xem anh có làm được hay không, dạy dỗ một đứa bé còn không được, còn muốn nó học đánh đánh giết giết gì đó"
Trước sức mạnh tuyệt đối, những thứ tốt, cũng có thể bị vận mệnh phá hư.
Tuy rằng miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Lâm Thu Nhã lại nghĩ rằng, nếu về sau Tiểu Phiêu thật sự có thể giống như người đàn ông này, cái thế vô cùng, đó cũng là một thành tựu, thân làm mẹ, nàng sẽ rất vui mừng, cũng không nhất định phải bắt nó đi học tập kinh doanh này nọ.
Vũ đã lên tiếng: "Thu Nhã, Tiểu Phiêu sinh ra ở Trung Đông, có lẽ là lựa chọn của nó, nơi này mỗi người đều có thể trở thành thầy của nó, em không cần lo lắng, cứ thuận theo tự nhiên đi, con trai của Thu Phong, tự nhiên sẽ thông minh, hơn nữa, toàn bộ quân đoàn Ma Quỷ đều xem nó như bảo khố vậy"
"Ba, ba ba..."Tiểu tử kia, lúc này đã thật sự kêu thêm âm thanh thân thiết đó, cũng không biết no có thật nghe hiểu lời mọi người nói hay không, mà tựa hồ như rất hài lòng với quyết định này.
Đưa hai tay ra, để cho Tiêu Thu Phong ôm vào ngực, hắn quay lại cười nói với Lâm Thu Nhã: "Thu Nhã, em xem, tiểu tử này đã nghe hiểu, nó cũng tán thành kìa"
Nhìn cha con họ vui sướng cùng nhau, cho dù tương lai có nhiều khốn khổ hơn nữa, đối với Lâm Thu Nhã mà nói, giờ phút này, cũng đã đủ rồi.
"Xem cha con các anh cao hứng chưa kìa, Tiểu Phiêu mà bị dạy hư, em sẽ tìm anh tính sổ"