Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 494: Nửa vui và nửa lo

"Chủ nhân, hoan nghênh anh trở lại, Ping rất nhớ anh, nhìn thấy anh, thật sự quá tốt"Đi vào trong nhà, Ping tú lệ xinh đẹp, mặc một bộ đồ người nữ hầu đi ra, có lẽ biết Tiêu Thu Phong đến, nên đang chuẩn bị làm bếp đây.

Nhưng nàng không biết rằng, bộ đồ này, làm cho nàng trở nên xinh đẹp hơn, là một bộ đồ rất hấp dẫn người khác.

Tiêu Thu Phong cười, gật đầu nói: "Ping, ba năm không gặp, em càng ngày càng xinh đẹp, thế nào, ở đây có tốt không?"

"Cảm ơn chủ nhân quan tâm, tất cả mọi người đều chiếu cố cho Ping, Ping sống ở đây rất tốt"

Từ khi vào Ma Quỷ, làm nữ hầu chuyên dụng, địa vị của nàng, lên như diều gặp gió, bây giờ ở quân doanh, bất kỳ binh lính nào gặp nàng, đều gọi một tiếng Ping tiểu thư, huống chi, ngoại trừ làm việc trong đây ra, nàng còn là chị gái của Labus, ai mà dám vô lễ với nàng chứ.

Tiêu Thu Phong ngồi xuống, tiếp nhận trà, cửa liền vang lên tiếng bước chân. Bác bước vào mới vẻ mặt kinh ngạc, trong ngực đang ôm một cậu bé rất là đáng yêu, hấp dẫn ánh mắt mọi người, ông lớn tiếng hỏi: "Tiểu Phong, Tiểu Phong đã trở lại, thật là Tiểu Phong đã trở lại sao?"

"Bác, là con, con đã trở về, bác, mấy năm nay, bác sống có tốt không?"Tiêu Thu Phong lập tức đứng dậy, cầm lấy tay của lão già, có chút kích động, ân cần thăm hỏi, là trưởng bối của Tiêu gia, hai người đương nhiên có huyết mạch thân tình mà người khác không có.

Ôm đứa nhỏ đang vuốt ve lấy chùm râu của ông, lão già đã không còn thời gian để ý đến việc đó, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thu Phong, qua một lát, hai mắt đã đầy nước, nói: "Tên tiểu tử thúi này, còn biết hỏi ta có sống tốt không, sớm chết ở đâu, không biết trở về, thật sự làm ta tức chết"

Đây không phải là giận dữ, mà là sự tưởng niệm và khát vọng thương nhó. Giây phút nhìn thấy, lão già thật sự đã không nhịn được gào to lên, huyết mạch của Tiêu gia, rốt cục vẫn được kéo dài, có tiểu tử này, có cháu trai, thế giới này vẫn tràn đầy hy vọng.

"Xin lỗi, bác, mấy năm nay đã làm bác vất vả"

"Được rồi, được rồi, có thể trở về là tốt rồi, không nói những lời này nữa, tiểu Phong, con xem, tiểu gia hỏa này lớn lên rất giống con, cùng một khuôn mặt, đây chính là đứa con mà Thu Nhã sinh cho con"

Tiêu Thu Phong cả kinh hỏi: "Con của con, bác, tại sao không ai nói cho con biết?"

Trở về hơn mười ngày rồi, ngay cả Ruth và Vũ đều không tiết lộ tin tức này cho hắn, loại chuyện vui này, hẳn là nên nói sớm ra mới đúng.

Lão già cười nói: "Tiểu Phong, con cũng không nên trách Ruth và Vũ, đây là tâm tư của lão già ta, con ở Trung Quốc đã có con, mà ta đã lớn tuổi rồi, người già luôn cần một chổ để dựa vào, cho nên ta muốn để Tiểu Phiêu ở lại Trung Đông, kế thừa tất cả nơi này, bắt các nàng không được tiết lộ tin tức về Tiểu Phiêu"

"Chẳng qua, tiểu tử con trở về thì tốt rồi, làm cho Tiểu Nhã hay Ruth, hoặc Vũ sinh nhiều một chút, dù sao Tiểu Phiêu là ta đã định rồi, tiểu gia hỏa này miệng ngọt, về sau nhất định biết ăn biết nói, là một nhân tài"Quả nhiên là không giống lông cũng giống cánh, đứa nhóc mới có ba tuổi mà đã biết ăn nói rồi, không biết tương lai sẽ thế nào đây.


Nghe lão già nói xong, mặt Vũ đỏ bừng, nàng đến Trung Đông, mặc dù mang danh nghĩa là củng cố lực lượng cho người yêu, nhưng quan trọng nhất chính là Tiêu gia không có chổ để nàng lưu luyến, nàng chỉ có một mình, không co con, thật sự rất cô đơn, không bằng cứ đến Trung Đông, làm vài việc có ý nghĩa còn tốt hơn.

"Bác yên tâm, Vũ sẽ cố gắng"Bây giờ, người đàn ông mình yêu đã trở về, phần trách nhiệm này, cũng phải bắt hắn trả, dù sao hắn cũng là nhất gia chi chủ mà.

Về phần mình, đương nhiên phải bình tâm tĩnh hạ, cố gắng vì Tiêu gia mà sinh con dưỡng cái, đây cũng là kỳ vọng của nàng.

"Ông xã, xin lỗi, vì bác đã dặn không được nói cho anh biết, em cũng muốn cho anh một bất ngờ thôi, anh không nên tức giận"Ruth nhìn Tiêu Thu Phong, ôm lấy Tiểu Phiêu, cạ cạ mặt vào da thịt trắng noãn của nó, dù tình cảm yêu thương này để biểu đạt tấm lòng, mở miệng xin lỗi.

Tiêu Thu Phong khoát tay, giờ phút này, hắn không có tâm tình để nghĩ chuyện khác, thật không ngờ, có Tư Giai, Hân Hân, Mộ Thiên, nơi này, còn có một Tiểu Phiêu.

Cặp mắt đen chớp liên tục, nhìn chằm chằm hắn, tựa hồ như với người đàn ông này còn chút xa lạ, mang theo một sự cảnh giác rất lớn, tiểu gia hỏa này, thế mà còn đề phòng hắn sao?

"Tiểu Phiêu, ba ba đến rồi, mau, mau gọi ba ba đi..."

Tiểu tử kia bĩu môi, quay đầu sang một bên, giơ hai tay ra với lão già, tựa hồ như muốn trở lại trong ngực ông, đối với người cha chân chính này, lại có sự kháng cự.

Loại động tác này, làm cho trong lòng Tiêu Thu Phong có một chút không tốt.

"Thu Phong, không có việc gì, chỉ là con nít thôi, tiếp xúc nhiều là được, anh mất tích ba năm, Tiểu Phiêu không biết anh là ba ba, mấy ngày nữa quen thuộc, sẽ nhận thức thôi"Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt Tiêu Thu Phong, Vũ đã bước lại nhẹ giọng an ủi.

Tiêu Thu Phong gật đầu, nói: "Vũ, nghe Ruth nói, Ma Quỷ xuất hiện kẻ địch, tình hình rốt cục là thế nào, em cận thận nói với anh, bản thân anh muốn nhìn thử xem là ai to gan như vậy"

Nói đến chính sự, trên mặt Vũ, trở nên lạnh lùng, nhẹ giọng nói: "Mười ngày trước, hắc bang chưa từng xuất hiện nhiều năm, Thatta, đã đột ngột trở lại, hơn nữa, mục tiêu của chúng, tựa hồ như là quân đoàn Ma Quỷ, mấy ngày qua, bọn em nhận được báo cáo, số người đã chết vượt hơn một trăm, em đã hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, tìm kiếm thành viên của Thatta, bắt một thì giết một"

Vũ tuy rằng xuất thân từ Long Tổ, rất ít khi tham gia giết chóc, nhưng nhìn thấy binh lính cua mình phải chịu khổ, trong lòng nàng cũng phẫn hận đầy sát khí, trên mặt không hề lưu tình.

Ruth không nói gì, Tiêu Thu Phong thì đang trầm tư, xem ra Phượng Hề nói không sai, vua tập kích, thật sự đã xuất hiện, và còn là mục tiêu của hắn, nhưng vì sao lại là Ma Quỷ ở Trung Đông? Điều này, không ai hiểu được.


"Phong, trừ Thatta, em tựa hồ cảm thấy có lực lượng của Hắc Dạ, tro tàn ở Trung Đông cháy nhiều năm như vậy, Hắc Dạ bị chúng ta tiêu diệt, nhưng hồn vẫn chưa tan, xem ra lần này phải nặng tay mới được"

Quả nhiên không sai, đám vô sỉ ẩn núp trong bóng tối này, ở Trung Quốc không được, bây giờ chuyển qua nước ngoài, Tiêu Thu Phong thật sựđã hiểu được, vì sao bọn chúng là lấy Ma Quỷ ra làm mục tiêu. Bởi vì nơi này thuộc về lực lượng của hắn, cũng có Long Đằng, khống chế kinh tế thế giới.

Cảnh trưởng Hắc Dạ bị giết, đây là bí mật mà chúng nữ đều biết, nhưng không ai nghĩ đến, vài năm sau, Hắc Dạ vẫn như trước, vẫn càn rỡ như vậy, mà sau lưng chúng, có một bàn tay đang khống chế, mà bàn tay ấy, rốt cục là của ai?

Trên mặt Tiêu Thu Phong đã xuất hiện vài phần sát khí, lạnh lùng nói: "Bất kể là ai, dám khiêu chiến với quyền uy của Ma Quỷ, hắn cần phải trả một giá lớn, Ruth, lập tức triệu hồi Labus và Lang Khuyển, anh muốn huấn luyện bọn họ một chút, tìm kiếm người của Hắc Dạ, anh có một biện pháp rất tốt"

"Ông xã, em đã truyền lệnh triệu tập, bọn họ hai ngày nữa sẽ toàn bộ trở về"Lang tổ trên thế giới, liên hợp với Đồ Thần, cùng với Long Đằng và Ma Quỷ đối phó với kẻ địch, mấy năm nay, người bị giết, quả thật không ít.

Ở thế giới phương Tây, Lang tổ cơ hồ như đã trở thành một truyền thuyết.

"Ping, Tiểu Phiêu đâu, đứa con bảo bối của mẹ, mẹ đã trở về"Còn chưa vào đến cửa, nhưng âm thanh hưng phấn đã truyền tới. Mỗi một lần trở về đây, đối với Lâm Thu Nhã mà nói, quan trọng nhất chính là nhìn thấy khuôn mặt thiên chân vô tà đang tươi cười này, đây là động lực sống của nàng. Ba năm qua, mỗi khi đến thời điểm khó khăn vất vả nhất, nàng chỉ dùng đứa nhỏ này để ký thác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Một âm thanh khác cũng vang lên, mang theo sự vui sướng: "Tiểu Phiêu, mẹ nuôi về rồi nè, mẹ có mang kẹo cho con, nếu không ra, mẹ ăn hết đó!"

Tuy rằng đã ba năm không nghe thấy âm thanh đó, nhưng vẫn quen thuộc vô cùng, làm cho người ta vừa nghe có thể rõ ràng, bừng tỉnh thấy hai khuôn mặt mềm mại tuyệt mỹ.

Vũ quay đầu lại, cười với Tiêu Thu Phong, nói: "Các nàng đã trở về, anh phải an ủi các nàng thật tốt, em đi triệu tập quan quân cao cấp của Ma Quỷ, buổi chiều họp. Ba năm không gặp, phỏng chừng bọn họ rất nhớ chiến thần vùng Trung Đông đó!"

Đi đến Trung Đông, Vũ mới biết được chiến tích huy hoàng của người đà ông này, rất rất nhiều người, đã đem thấy trở thành thần thoại, trân quý trong lòng, là nguyên nhân mà Ma Quỷ có được tinh thần chiến đấu cường đại như vậy.

Lão già không nhịn được sự giãy dụa của Tiểu Phiêu trong lòng ngực, thở dài nói: "Được rồi, tiểu gia hỏa, sợ con rồi đó, nhìn thấy mẹ là không thèm ông nội nữa, ông nội tức giận, con biết không?"

Nhưng hù dọa đã không có tác dụng, tiểu tử kia vừa nghe được âm thanh của Lâm Thu nhã, đã không chịu an phận.

"Đến đây, kẹo rất ngon đó..."Trác Ngưng Tuyết là người đầu tiên đi vào, trong tay cầm bịch kẹo, hồn nhiên không phát hiện ra, tại đại sảnh, đã có hơn một người đàn ông.

Ba năm không gặp, Trác Ngưng Tuyết đã thành thục rất nhiều, tính trẻ con trên người nàng, đã không thấy nữa, mỵ thái ôn nhu, cùng với sự tươi đẹp, theo gió mà đến, mùi thơm nhẹ nhàng, đã lọt vào mũi của Tiêu Thu Phong, là hương vị làm cho người ta say mê.

"Anh..."Nhưng khi Lâm Thu nhã vừa bước vào cửa, cái nàng thấy đầu tiên, chính là Tiêu Thu Phong, tựa hồ như có chút thất thần, ánh mắt nhu tình, lập tức biến thành trợn tròn, như không thể tin được.

Lão già mở miệng nói: "Thu Nhã, Ngưng Tuyết, các con xem, Thu Phong đã trở lại, nó đã trở lại, các con không phải rất nhớ hắn sao..."

Hai người, hai biểu hiện khác nhau, Lâm Thu Nhã hình như đã quên rằng đứa bé đang vươn hai tay ra với nàng, vọt vào trong lòng ngực Tiêu Thu Phong, dùng sức mà khóc lớn: "Ông xã... hu hu hu... ông xã, anh đã trở lại, anh thật sự đã trở lại, thật tốt quá, thật tốt quá..."

Mà Trác Ngưng Tuyết thì đứng ngơ ngác ra, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, không nói một lời nào, chỉ là nước mắt đã lặng yên chẳng xuống hai bên gò má.