Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 478: Ai thông minh hơn

"Lão Phá, ngươi rất thông minh, hiểu cách dùng một phần sinh cơ của đồ đệ để ức chế vũ khí hình người. Chỉ đáng tiếc, tài liệu vũ khí hình người của ta không chỉ có một. Đương nhiên, ta không phủ nhận Long kia là kẻ đặc biệt nhất"

Thất Sát có chút tiếc nuối, nhưng hắn không hối hận. Bởi vì hắn là ma, vì thành đại sự mà bất chấp thủ đoạn. Trong ba đại cao thủ, không ai là bạn của nhau. Phá Quân chính trực, đây là nguyên nhân mất mạng của hắn. Điểm này Thất Sát lại khác, hắn chưa bao giờ tin bất cứ ai.

Tham Lang cũng tiến lên một bước, nói: "Ta thấy Tử Dao từ bé đến lớn, chẳng qua Phá La cũng có công sức. Ta thật không ngờ hắn có thể dễ dàng giết chết ma căn của Thất Sát ngươi. Tên kia không những không bị ma tính khống chế, còn có thể đột phá đến trình độ ngang hàng với chúng ta"

Thất Sát không coi vào đâu, cười nói: "Thì sao chứ. Chỉ cần chúng ta liên thủ, còn sợ một tiểu tử chưa ráo máu đầu sao. Tham Lang, ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được. Chỉ cần giết chết lão Phá, thần phổ sẽ là của ngươi"

"Trên đời còn có chuyện gì làm người ta mong chờ hơn thành tiên. Tài phú và quyền lực thế gian đối với ta mà nói đã không còn ý nghĩa mấy. Bây giờ giết Phá La hình như cũng không cần phí quá nhiều sức, Tử Dao" Tham lang quát lạnh một tiếng. Tử Dao vốn đứng im, mặt đầy tà khí đã xoay lại chỉ kiếm vào Phá Quân.

Phá Quân lúc nãy vì sơ suất không nhìn cẩn thận, bây giờ kinh hãi kêu lên: "Ma xá lợi""Không sai, ta đã cấy Ma xá lợi cho Tử Dao. Nó sẽ thành ma nữ, coi như báo thù việc ta không đạt được thần phổ. Thất Sát, ta nhắc ngươi, để Tử Dao giết Long dễ như trở bàn tay. Bởi vì ta cảm thấy giữa bọn chúng có tình cảm. Chỉ cần giết chết Long, làm Tử Dao tỉnh táo lại một thời gian, nó sẽ phát điên mất đi lý trí, sau đó đạo hạnh hủy diệt, trở thành ma, cả đời làm việc cho ngươi"

Thất Sát gật đầu hài lòng, nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt đầy ma khí của Tử Dao nói: "Vậy ngươi còn chờ gì nữa?"

"Tử Dao, giết hắn..." Tham Lang lúc này cũng rất hài lòng vì kế hoạch của hắn đã thành công, làm cho thầy trò thành kẻ thù không đội trời chung. Nhìn Phá Quân đang trở nên tức giận, hận ý tuôn trào, hắn càng cao hứng. Bởi vì bao năm qua hắn vẫn dưới Phá Quân. Trong ba đại cao thủ, Tham Lang vĩnh viễn xếp thứ ba.

Hắn mặc dù phóng túng, không cần gì hết, nhưng tất cả chỉ vì hắn muốn có một ngày giẫm Phá Quân xuống dưới chân.

"Tử Dao, ta là sư phụ của con..." Phá Quân đau lòng hét lên, nhưng vẫn vung kiếm như mưa, không hề lưu tình, thần quang lóe lên trong mắt. Tử Dao lúc này đã bị Ma xá lợi khống chế, căn bản không phân rõ ai là kẻ thù, ai là bạn.

Chưởng kình như nước, Phá Quân là cao thủ tuyejt thế, thân hình hơi nhảy lên ngưng tụ chân kình cường đại, dùng song chưởng đánh vào kiếm khí mà Tử Dao phát ra. Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng "keng keng" không dứt.

Mà Tham Lang và Thất Sát đã hình thành thế hợp vây, hôm nay nhất định phải tiêu diệt Phá Quân. Không chỉ vì thần phổ trên người lão, càng bởi vì nếu lão không tồn tại, trên đời không có đối thủ làm bọn họ lo lắng nữa.

U âm nhân ở gần đó cũng rất kinh hãi. Cao thủ tuyệt đỉnh phương Đông tử đấu, năng lượng phát ra vô cùng cường đại. Nếu như không có lực lượng Dương thần truyền thừa, căn bản không có hy vọng chống đỡ.

Có ma tính, kiếm khí Tử Dao phát ra càng âm độc, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn đưa Phá Quân vào chỗ chết.

Nhưng Phá Quân là sư phụ của nàng, lợi dụng những sơ hở của kiếm thế mà tránh thoát. Nhưng lúc này Tham Lang và Thất Sát đã lạnh lùng không một tiếng động tấn công.

"Còn muốn chạy sao, không dễ vậy đâu"


Hai đạo chưởng lực cùng đánh ra, sơn băng địa liệt. Vũ khí hình người mặt không cảm xúc đã hóa thành đao, vô cùng sắc bén, không gì cản nổi, đột phá cương khí hộ thân của Phá Quân. Một vệt máu bắn lên trong làn sương mù bao phủ không gian. Trên ngực lão có một vết kiếm, thêm một vết thương của đao, đao này càng làm lão bị thương nặng hơn.

Bộc phát cuối cùng, mặt Phá Quân đỏ bừng, giống như biết lúc này còn không đi thì nhất định sẽ chết ở đây. Bị bốn người vây đánh cơ mà, thân hình nhảy lên, hét lớn: "Vạn Quân Phá...."

Đây là chiêu thức cường đại nhất của Phá Quân. Bản thân lão là tuyệt thế cường giả, giờ phút này lạnh lùng bộc phát làm cho không khí ngưng tụ khí tức bùng nổ, nồng nặc hơn thuốc nổ rất nhiều.

Cường giả chính là cường giả, dù bị thương thì lực lượng bộc phát ra người bình thường cũng không thể xem nhẹ. Ít nhất Tham Lang và Thất Sát đều lui lại, chỉ có mình Tử Dao và vũ khí hình người là không hề sợ hãi.

"Ầm ầm...." tiếng nổ lớn vang lên, hai thân hình đã bị khí kình cường đại bắn ngược ra. Tử Dao xụm xuống, không ngừng hộc máu. Mà vũ khí hình người không bị làm sao, giống như trên đời không có lực lượng làm hắn bị thương.

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn căn bản không phải là người.

Chờ cho sương mù tan hết, Phá Quân đã biến mất.

"Đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, vẫn để hắn rời đi" Tham Lang có chút tức giận, thật không ngờ bốn người cường đại liên thủ mà không thể giết chết Phá Quân.

Thất Sát cười lạnh nói: "Đó mới là Phá Quân, nếu hắn quá yếu, ta sẽ thất vọng. Thật sự mong chờ lần gặp sau"

Tham Lang sửng sốt: "Ngươi có biện pháp thắng hắn?"

"Hắn đã bị thương, muốn khôi phục cũng không phải ngày một ngày hai. Chỉ cần ta hoàn toàn dung hợp được lực lượng của vũ khí hình người, dù hắn tiến vào thần cảnh, ta cũng làm cho hắn hồn phi phách tán"

Tham Lang xoay người nhìn người đàn ông đứng im không nói một lời, có chút hâm mộ nói: "Coi như Thất Sát ngươi có bản lĩnh, không ngờ có thể làm cho hai người khôi phục đao ý"

Thất Sát quay đầu nhìn người đàn ông đó, khẽ gật đầu nói: "Ta cũng thật không ngờ người thứ hai thức tỉnh chính là hắn. Có lẽ đây là do huyết mạch hô ứng, chẳng qua vừa lúc cho ta sử dụng"

Tham Lang nói: "Nếu giao dịch chúng ta chưa hoàn thành, ta về Vân tiên đảo trước, nơi đó có dược liệu giúp lão Phá khôi phục, không thể để cho hắn có cơ hội đó. Thất Sát, ngươi phải hạ mệnh lệnh giết chết người này, toàn lực truy sát, hắn không chết sẽ là tai họa"

Có cùng kẻ thù, bọn họ chính là bạn. Chỉ là không biết có một ngày khi Phá Quân chết, bọn họ có còn hòa hợp như vậy không?

Bốn người chia nhau rời đi, mà U âm nhân cũng rời đi. Ở nơi này không ngờ có một người từ từ trồi lên, đó chính là Phá Quân. Lão căn bản không rời đi, cũng không phải không thể mà không định. Phương pháp này đơn giản nhất nhưng lại có hiệu quả nhất.


Tham Lang và Thất Sát đều thông minh. Nhưng người quá thông minh thường dễ bị người ta lừa gạt.

Ngay cả như hắn, thông minh cũng bị thông minh lừa, tin lầm Tham Lang hơn mười năm, cũng may hắn còn nhìn được thiên cơ.

Tay đặt lên vết rách trên ngực, một chiếc áo da đầy máu đã xuất hiện trên tay hắn, hơi động, chiếc áo da đã biến thành mảnh nhỏ. Lão căn bản không bị thương, tất cả đều trong lòng bàn tay lão. Chỉ là lão cũng biết với một mình lão, muốn thắng Tham Lang và Thất Sát là không có khả năng. Huống chi còn có vũ khí hình người và Tử Dao mà lão không muốn làm bị thương.

Nhìn theo Thất Sát, lại nhìn hướng Tham Lang rời đi, Phá Quân rốt cuộc chọn hướng Tham Lang. Dù nói như thế nào, lão cũng phải cứu Tử Dao ra. Bao năm qua, Tử Dao đã là con gái trong lòng lão, hoặc là còn quan trọng hơn cả con gái.

Bởi vì trong huyết mạch của Tử Dao có phần thiên cơ, lúc này cần phát huy tác dụng, nàng nhất định không thể xảy ra chuyện.

Phá Quân rời đi, nơi này mới khôi phục bình tĩnh. Ngoại trừ mấy hố đất kinh hoàng, nơi này vô cùng yên tĩnh, ngay cả một người cũng không có.

Mỗi một lần giết chóc, Tiêu Thu Phong đều lựa chọn rời đi, tiếp tục đi tới. Nhưng lần này sau khi giết người ở Phương đông minh châu, hắn không lập tức rời đi. Nơi này hắn cảm thấy rất quen thuộc, giống như nơi này là nhà của hắn.

Trong dòng người náo nhiệt, tiếng cười vui mừng, Tiêu Thu Phong hơi khó hiểu đi tới.

Dưới đất phủ đầy hoa hồng, hợp thành hình trái tim. Mà ở giữa hình trái tim đó viết một chữ rất quen thuộc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Yên Hồng, anh yêu em"

Tiêu Thu Phong lẩm bẩm: "Yên Hồng... tên này hình như đã từng nghe qua"

Trong Little Rock, Tiêu Thu Phong đã gặp qua một thằng nhóc ôm một bó hoa hồng tặng cô gái mình yêu, cười xấu hổ, sau đó nắm tay nhau, hai thân hình dựa vào nhau, đó chính là chuyện rất hạnh phúc.

Nhiều hoa hồng như vậy, có vẻ quá phô trương, làm người ta không quen. Nhưng Tiêu Thu Phong cảm thấy như vậy không có nghĩa là người khác cũng cảm thấy thế, rất nhiều người đều nói theo.

"Yên Hồng, anh yêu em...."

"Yên Hồng, anh yêu em...."

Giữa trái tim hoa hồng, có một người con trai anh tuấn, ánh mắt ưu nhã, mang theo vẻ hâm mộ ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đầy tình cảm, mong chờ. Mà xung quanh trái tim có mấy chiếc xe đắt tiền. Xem ra người làm chuyện này có thân phận không bình thường.

Yêu điên cuồng như vậy đúng là rất khác lạ. Tiêu Thu Phong cũng muốn biết cô gái tên Yên Hồng có phải xinh đẹp tựa thiên tiên?

"Điền thiếu gia, hôm nay tứ đại công tử Đông Nam chúng ta cùng ra tay. Yên tâm, mày nhất định đoạt được đóa hoa Đông Nam này, chẳng qua lúc đó không được quên chỗ tốt của các huynh đệ đó"

Điền thiếu gia đứng trong trái tim bằng hoa hồng, không thèm để ý nói: "Đương nhiên rồi, chỗ tốt không thiếu được bọn mày. Chỉ cần Yên Hồng nhận vòng kim cương của tao, tối nay gặp ở Hoàng Kim Thủy Thành"

Quả nhiên không phải bình thường, vòng cổ kim cương chỉ sợ rất đắt, nhưng như vậy chỉ là để lấy niềm vui của một cô gái.

Chẳng qua Hoàng Kim Thủy Thành sao lại quen tai như vậy?