Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 477: Thay đổi không ai ngờ

Lúc này căn bản không ai để ý đến hắn sống hay chết. Trên phòng ăn, chiến ý mãnh liệt, tanh máu bao phủ cả bầu trời. Xung quanh Phương đông minh châu đều bị bao vây. Mấy chục xe cảnh sát hú còi, nhưng trận đánh siêu cấp như vậy lại chẳng có tác dụng gì.

Ruth cũng đã đến nơi, khí tức giết chóc này tràn ngập cả thành phố Thượng Hải, nàng sao không cảm nhận được. Thấy nàng, Dạ Ưng đến gần hỏi: "Ruth tiểu thư, là hắn sao?"

Dạ Ưng nhìn người đó, rất giống, nhưng hắn không thể xác định.

Ruth ngẩng đầu, trong mắt thêm vẻ dịu dàng, sau đó khẽ gật đầu. Những người này bọn họ biết. Bởi vì quan hệ của Vũ, bọn họ từng đến Ma Quỷ làm khách. Vũ tỷ từng nói bọn họ là bạn, có thể tin. Cho nên Ruth không giấu.

"Là anh ấy, nhưng anh ấy đã mất trí nhớ, không nhớ gì hết"

Dạ Ưng chấn động, trong lòng đã hiểu rõ, nói: "Chúng ta làm như thế nào mới có thể giúp được hắn?" Dù nói như thế nào Tiêu Thu Phong cũng là bạn của Long Tổ, điểm này trong lòng Dạ Ưng chưa bao giờ thay đổi.

Ruth có chút bất đắc dĩ. Công lực của Tiêu Thu Phong đã tăng đến mức làm người ta sợ hãi. Không ai có thể giúp được hắn, hơn nữa cũng không ai có thể theo kịp hắn. Trừ phi hắn dừng lại.

Những cuộc giết chóc này đều vì hắn dừng lại. Nếu không đám sát thủ của Thất Sát sao tìm được vị trí của hắn. "Rầm rầm" kính vỡ nát, từ trên trời rơi xuống. Cảnh sát vội vàng xua mọi người đang vây xem, mở rộng vòng vây. Mà Tôn Khánh Dục lòng như có lửa đốt. Tàn sát diễn ra ngay trước mặt, ông là lãnh đạo phụ trách an ninh mà không xử lý được. Tôn Khánh Dục nhìn sang Dạ Ưng xin trợ giúp. Nguồn: https://truyenfull.vn

"Chuyện này tôi sẽ báo cáo với Đinh lão, Tôn cục trưởng không cần lo lắng" Chuyện này đừng nói là cảnh sát, mà ngay cả Long Tổ cũng bất lực. Tin rằng Đinh lão sẽ không trách.

Một gã sát thủ cuối cùng đã bị đao khí chém thành hai nửa, thi thể từ trên không rơi xuống. Hung sát thấy không thể giết được Tiêu Thu Phong liền xoay người bỏ chạy. Nhưng lại bị Tiêu Thu Phong đánh một chưởng vào lưng, người hóa thành máu bay xuống. Khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh làm người ta buồn nôn.

Sát ý dần tan đi, trên đỉnh chỉ có một người đứng đó, mái tóc dài tung bay trong gió, đó chính là thần, thần cao cao tại thượng.

Khi cảnh sát lao vào, nơi này ngoài mấy xác chết sẽ không còn gì khác nữa. Tiêu Thu Phong đã không thấy đâu.

Hoặc là bọn họ không thấy rõ bộ dạng của Tiêu Thu Phong. Ngoại trừ Ruth có cảm giác từ tận trong lòng. Giết chóc này càng làm cho Tiêu Thu Phong muốn tìm được quá khứ.

Ngay khi Tiêu Thu Phong lại một lần nữa giết chết sát thủ của Thất Sát. Ở phương Tây xa xôi, hai cao thủ thần cấp đã gặp nhau. Mục đích lớn nhất của Phá Quân chính là áp chế ma lực của Thất Sát, làm cho thế giới không bị tà ma xâm nhập, không để giết chóc sản sinh, cả thế giới dưới ánh mặt trời.

Nhưng tiêu diệt những thứ đó lại cần giết chóc.


"Lão bằng hữu, thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây. Số mệnh an bài quả là kỳ diệu" Thất Sát không hề có vẻ gì là kinh hoàng khi đối mặt với Phá Quân cường đại, ngược lại rất bình thản, tự tin. Bởi vì hắn đã nắm giữ ma binh thần khí trong tay, không cần sợ bất cứ ai quấy rầy nữa.

Phá Quân cảm nhận được lực lượng phương Tây lập tức chạy đến đây chỉ để điều tra. Nhưng thật không ngờ đó chính là đối thủ của lão – Thất Sát.

Ma khí nội liễm đến trình độ đăng phong tạo cực. Ngay cả lúc tươi cười cũng có ma tính. Người bình thường chỉ cần đứng cạnh hắn cũng bị ma khí thuần hóa, trở thành kẻ sùng bái ma.

"Gặp lại ngươi cũng không phải chuyện đáng vui mừng gì. Thất Sát, vũ khí hình người vi phạm thiên ý, ngươi sao lại phải nghịch thiên mà đi, tạo ra giết chóc nhiều như vậy chứ" Phá Quân có chút bất đắc dĩ, khuyên.

Thất Sát cười ha hả nói: "Tất cả dựa vào thực lực, công đạo không trong lòng người. Đây không phải điều ta nghĩ là được, vì có lực lượng mạnh nhất, cho dù chết hàng triệu người cũng có sao đâu. Vì thiên đạo mà chết đó là phúc phận của bọn chúng. Phá Quân, ngươi tu luyện trăm năm mà điểm này cũng không nhìn ra sao. Nếu vậy ngươi không xứng là đối thủ của Thất Sát ta"

Phá Quân nói: "Ngươi đang muốn ép ta đánh một trận với ngươi"

Thất Sát lạnh lùng nói: "Thì sao. Phá Quân, ngươi là người thông minh. Nhưng người thông minh có đôi khi lại làm chuyện điên rồ, hơn nữa lại rất sai lầm. Chỉ cần ta và ngươi hợp lại, thế giới này chính là của chúng ta. Ngươi việc gì phải ra vẻ thanh cao, như vậy ngươi sẽ chết nhanh đó"

Đã sớm nhìn ra sinh tử, Phá Quân sao lại sợ chứ, không chút biểu cảm chỉ nói: "Đó là lập trường của ta. Dù có chết ta cũng phải trảm yêu trừ ma, làm một người vệ đạo"

Thất Sát cười tà nói: "Trận chiến ở cô đảo tám năm trước, chúng ta còn chưa giao đấu với nhau. Ta rất muốn biết sau tám năm qua, Thiên lục bí quyết của ngươi có tiến bộ hay không. Nếu không ta sẽ rất thất vọng"

Thất Sát nói xong, thân hình đã không thấy đâu. Mấy dặm xung quanh tràn ngập mây mù, hình thành bầu không khí mơ hồ, ma lực cuồn cuộn, sát ý lạnh thấu xương.

Trăm năm trước bọn họ đã là cao thủ số một số hai thiên hạ. Trăm năm tu luyện có thể nói càng tăng thêm một bước, thần cảnh chi cảnh gần trong gang tấc. Có thần phổ, ba đại cao thủ đã bước đầu có lực lượng của thần. Trận chiến này vừa diễn ra, thiên địa đều biến sắc.

Cho dù Tiêu Thu Phong ở Trung Quốc xa xôi cũng cảm nhận được lực lượng này đánh tới.

Chỉ đáng tiếc đó thuộc về cao thủ phương Đông, nhưng lại vì lập trường khác nhau nên dẫn đến giao chiến. Người đang quan chiến không chỉ có một.

Bốn vị trưởng lão U âm nhân sớm đã tới gần, lẳng lặng quan sát trận đại chiến kinh thiên động địa này. Siêu cấp cao thủ giao chiến đối với bất cứ ai đều là một kinh nghiệm vô cùng quý giá. Bọn họ muốn từ trong vũ kỹ của phương Đông để thăm dò ra bổn nguyên lực.

Lực lượng của Phá Quân và Thất Sát đều là thần tương cảnh giới, lực lượng tương đương nhau. Ngàn chiêu thoáng cái đã qua nhưng không phân thắng bại. Mấy chục năm qua vì thần phổ cứ mười năm đánh một trận mà vẫn không phân ra thắng bại. Lần này có lẽ là cuộc chiến mười năm cuối cùng của bọn họ.


"Vũ khí hình người" Thất Sát nhảy lên, hét lớn một tiếng, sau đó điên cuồng cười lớn: "Phá Quân, hôm nay cho ngươi kiến thức một chút lực lượng thần binh cường đại nhất trong Thần phổ binh khí"

Thân hình vừa động, lôi kích đánh tới. Dù là trọng quyền của Phá Quân cũng không đánh lui được người này. Hơn nữa còn có Thất Sát ở trước mặt. Vũ khí hình người là khá khôi ngô, ánh mắt lạnh lùng, thân hình vừa chuyển đã biến ảo. Đó không phải là người mà là một thanh tuyệt thế thần binh.

Cả người biến thành một thanh đao, đao lạnh như băng, như hàn khí từ Địa ngục, lạnh thấu xương. Dù có chân kình hộ thể nhưng Phá Quân cũng run lên.

Thất Sát cầm thanh trường đao sắc bén, cười đắc ý nói: "Phá Quân, cho ngươi xem uy lực của vũ khí hình người"

Người nhảy lên, đao chém xuống.

Phá Quân chỉ cảm thấy một cỗ năng lượng cường đại kéo tới, thân hình hơi tránh sang, chân đạp một cái đã lui lại mấy chục thước. Đao khí chạm đất như thủy triều, một khe rãnh sâu mấy thước hiện ra, thực sự làm cho người ta giật mình. Vũ khí hình người có thể làm cho lực lượng người sử dụng tăng lên mười lần.

Thất Sát mừng rỡ, thét dài một tiếng, thân hình như điện liên tục chém ra mười sáu đao, cả ngọn núi bị chém phẳng. Phá Quân thở hồng hộc, nhưng Thất Sát lại rất hưng phấn, không có một chút gì là mất khí, càng đánh càng hăng.

Thanh ma đao này đầy ma tính, chỉ cần chủ nhân phát lực, nó sẽ tự động công kích điểm yếu nhất của đối phương, vô cùng sắc bén.

Áo Phá Quân đã bị chém trúng ba phát, máu rỉ ra, cũng may tránh nhanh, không bị thương tổn quá sâu, cũng không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của lão. Nhưng lực lượng này đã nằm ngoài dự tính của lão.

Nhưng ngay lúc này một tiếng thét vang lên: "Sư phụ, con đến giúp người" Thật không ngờ Tử Dao đang chữa thương ở Vân tiên đảo đã đuổi đến đây.

Ngay phía sau nàng là Tham Lang, bất đắc dĩ kêu: "Phá La, đừng trách ta. Tử Dao nghe nói ngươi đến phương Tây liền đòi đi theo. Ta không cản được"

Tử Dao rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ về phía Thất Sát ở xa xa. Phá Quân cảm thấy ấm áp trong lòng, vung tay lên ngăn cản Tử Dao, kêu lên: "Tử Dao, con không phải đối thủ của hắn, để cho sư phụ"

Ừm một tiếng, rất quỷ dị, nhưng không ai ngờ trường kiếm trong tay Tử Dao đã đâm vào ngực Phá Quân. Tử Dao đầy lo lắng vừa rồi, bây giờ đã chuyển sang vẻ hung tàn, mang theo ma tính, sát khí hiện lên.

"Tử Dao, con...." Tay nắm trường kiếm, khẽ dùng sức, kiếm gãy. Phá Quân rung động, không thể tin nổi. Nữ đồ đệ mà lão thương yêu nhát lại dùng kiếm đâm mình.

Thất Sát cười lớn, đắc ý cười lớn.

"Lão Phá, ngươi không ngờ đến phải không. Cho dù ngươi có Thiên cơ bí lục, nhưng ngươi không thể nào lĩnh ngộ được thiên ý. Ha ha lòng người ngươi sao có thể tính hết. Ngươi quá sơ suất"

Một quyền đánh tới, Phá Quân bay ra ngoài, phun ra một búng máu.

Nếu nói một kiếm của Tử Dao làm lão kinh ngạc, vậy một quyền này của Tham Lang càng làm lão kinh ngạc hơn.

"Phá La, ngươi nhất định cũng không ngờ phải không. Ta cũng là ma, chỉ khác với Thất Sát là tiểu nhân, ta là ngụy quân tử. Tình cảm mấy chục năm, ta đúng là không đành lòng giết ngươi"

Tham Lang luôn phóng đãng, trong mắt lóe hung quang, ma khí dâng lên.