Tá Đằng Tam Lang giận dữ, tán cho những tên võ sĩ trốn về mấy cái bạt tai.
"Thanh Ngọc Đường.." Một tiếng quát, Thanh Ngọc Đường như một con chó cụp đuôi chạy vào, khom người hỏi: "Tá Đằng tướng quân, xin hỏi có gì phân phó!"
Thanh Ngọc Đường quả thật hối hận, hắn chỉ muốn tìm đồng bọn để hợp tác, kiếm chổ dựa mà thôi. Nhưng thật không ngờ, những tên của Sơn Khẩu Minh này, từng người từng người, đều là cái thứ gì đâu.
Hắn đã ngồi lên thuyền, chỉ có thể tiến, không thể lui. Giờ phút này hắn không dám đắc tội với con quỷ kia, đối mặt với sự phẫn hận của gia tộc, hắn cũng chỉ biết câm lặng.
"Tập hợp nhân mã của Thanh Trúc bang, ta muốn trong thời gian ngắn nhất tiêu diệt Miếu Nhai, còn nữa, phải đem con gái của ngươi về đây. Cút!!!"
Thanh Ngọc Đường rời khỏi đây, trên người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, theo ấn tượng của hắn thì Tiêu Thu Phong cũng cho hắn áp lực tương tự như vậy, nhưng không có sự điên cuồng như thằng kia. Hắn không biết cái này là phúc hay là họa, nhưng hắn rất rõ, hắn đã không còn đường lui.
Trong Thanh Trúc bang đã có vài người rời đi vì bất mãn. Đối mặt với những minh hữu Miếu Nhai, rồi tranh đoạt HongKong, trở thành chủ nhân duy nhất của HongKong. Mà bây giờ, sau khi cùng Sơn Khẩu Minh hợp tác, bọn họ đã mất đi những điều khoản hợp tác, bây giờ bọn họ đã trở thành nô lệ.
Tức giận, nhưng phải đè nén, vì không người nào đủ dũng khí phát tác, trong ba ngày nay, đã có vài cô gái của Thanh Trúc bang bị cường bạo, càng làm cho sự tức giận này sôi lên, dẫn đến tình trạng hết sức căng thẳng.
Thanh Ngọc Đường dù sao vẫn là kẻ đứng đầu, hắn vẫn còn có một chút uy tín, hạ lệnh chuẩn bị tất cả vũ khí để công kích, tối nay, đại chiến kịch liệt, nhất định sẽ triển khai.
Tá Đằng Tam Lang càng lúc càng giận, cả người căng cứng, cố gắng áp chế để uống trà, trong lòng có xúc động muốn hủy diệt sự tồn tại của Miếu Nhai.
Cảm giác này, khiến hắn không thể quên được, giống như lần đầu khi hắn nhìn thấy Thanh Bình Nhi, hắn biết, người con gái này nhất định phải thuộc về hắn, không ai có thể cướp đi.
Nếu là trước kia, hắn muốn gì đều được. Đàn bà, hắn đã chơi qua nhiều, nhưng chưa ai hợp mắt, chưa ai có thể đi vào trái tim hắn.
Đối với Miếu Nhai, hắn rất khinh thường, trong lòng hắn thì đây chỉ là một bang phái nho nhỏ,với chiến lực cường đại của hắn, tuyệt đối không chịu nổi một đòn. Sở dĩ hắn đích thân đến HongKong bởi vì thuộc hạ hành sự bất lực, làm mất mặt mũi hắn, và hắn không muốn để cho tình thế này càng trở nên xấu hơn.
Nếu không, sẽ có rất nhiều người trước mặt Thái thần nói xấu về hắn, hắn tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.
Thái Thần vẫn chưa xác định người thừa kế, vẫn còn đang khảo nghiệm ý chí bọn họ. Điểm này, Tá Đằng Tam Lang hiểu rất rõ, bây giờ, hắn tuyệt đối không thể bại dưới tay kẻ nào.
Một khi Thái Thần đã thích HongKong như vậy, thì hắn sẽ dùng máu và thịt để biến HongKong trở thành đại bản doanh của Sơn Khẩu Minh, tự mình dâng tặng một món quà cho Thái Thần. Dĩ nhiên, Thái Thần sẽ rất vui lòng.
Nếu có đàn bà, thì có lẽ hắn sẽ ở đây thêm vài ngày. Nhưng Thanh Bình Nhi rời khỏi đây, làm cho hắn không còn hứng thú với đàn bà. Ăn không được thì đạp đổ. Lợi đao dài đã nắm trong tay, đao ảnh hư ảo, mang theo đao khí vô cùng, nuốt lấy không khí nơi đây.
Trong một căn phòng nhỏ của Thanh Trúc bang, bây giờ có ba người. Trong đó là một ông già, chòm râu bạc trán, nhìn trần thế bằng một cặp mắt đau thương, trên mặt mang nhiều nổi u sầu, cộng thêm ba phần bất lực.
"Trưởng lão, Thanh Trúc bang tuyệt đối không thể đi xuống như vậy, Thanh Ngọc Đường đã hoàn toàn mất đi lý trí, trở nên điên cuồng, bán mạng anh em cho đám Sơn Khẩu Minh. Chúng ta phải hành động!!"
"Đúng vậy, trưởng lão, chúng ta đã hết cách. Tối nay sẽ lại nổ súng với Miếu Nhai. Lần này cũng giống như lần trước, thắng bại rất khó phân, hơn nữa, Miếu Nhai và Thanh Trúc bang đều là người Trung Quốc, dù là nội loạn, cũng không liên quan đến đám Tiểu Nhật Bản. Loại chuyện này, nếu nghĩ kỹ lại, chỉ có bọn chúng chiếm tiện nghi!"
Lão già râu bạc thở dài, nói: "Các người muốn như thế nào?"
Người trung niên lập tức nói: "Tôi cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bãi điệu chức bang chủ của Thanh Ngọc Đường, chúng ta kiên quyết ủng hộ tiểu thư lên làm bang chủ mới. Nghe nói nàng đã chạy đến Miếu Nhai, chúng ta chuẩn bị hội hợp cùng nàng, sau đó chấn chỉnh Thanh Trúc bang"
Lão già đứng dậy, nói: "Các ngươi cứ làm đi. Ta đã quá già, thật sự không thể giúp được gì cho các ngươi. Bất quá, nha đầu Thanh Bình Nhi kia quả thật rất tốt, có lẽ sẽ giống như Thập Tam Muội"
Lão già rời đi, nhưng lời ông nói không khác gì đồng ý.
Miếu Nhai đã thu được tin tức, tối nay nhất định sẽ có bão. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thập Tam Muội dẫn mười mấy tên đầu mục đi, phân bố nhân thủ chung quanh, lấp kín Miếu Nhai từ trên xuống dưới, không chừa một đường thông. Còn vấn đề cao thủ, để cho Tiêu Thu Phong xử lý toàn bộ.
"Cô xác định bọn chúng sẽ làm vậy?"
"Tiêu thiếu gia, nếu anh tin tưởng em, em có thể bảo đảm với anh, bọn chúng nhất định sẽ làm như vậy. Vì trong hoàn cảnh như vậy, sẽ không ai có thể chịu đựng được, trừ phi tất cả đều muốn làm chó"
Tiêu Thu Phong quay đầu lại hỏi: "Mọi người thấy sao?"
Thập Tam Muội cười nói: "Chúng tôi đương nhiên là nghe theo Tiêu thiếu gia. Kỳ thật làm phụ nữ, tôi cũng tin tưởng Bình nhi, đối với Miếu Nhai, cũng là một cơ hội tốt. Nếu quả thật như vậy, chúng ta có thể hợp lực đối phó với Sơn Khẩu Minh dễ dàng hơn"
"Hôm nay, nhiều người ở đây, tôi, Thanh Bình Nhi cam đoan với mọi người. Tôi phát thệ, sẽ không phản bội Tiêu thiếu gia, cả đời này đều làm người đàn bà của anh ấy. Còn phần anh, Tiêu thiếu gia, anh có muốn em hay không, em không ép buộc, nhưng em sẽ làm cho mình trở nên xứng đáng"
Tiêu Thu Phong không muốn tiếp tục đề tài này, vội nói: "Vậy cô làm đi, đừng để tôi thất vọng"
Để cho nàng hành động, cũng là để cho mọi người tin tưởng, người con gái này quả thật có chút vấn đề. Nhưng đêm nay là cơ hội tốt nhất để chứng minh. Tất cả đều hy vọng rằng chuyện này không phải là giả.
Thời gian trôi đi càng lúc càng nhanh, khí tức giết chóc càng trở nên nồng nặc. Buổi chiều, gió mát, lá rơi rụng, cảnh tượng vô cùng bình yên. Nhưng tối nay, tại Miếu Nhai, Thập Tam Muội đã thông báo, đêm nay sẽ là một đêm náo nhiệt. Cho nên bây giờ, mọi vật rất yên tĩnh, im lặng đến đáng sợ.
Hàng trăm đôi mắt cùng nhìn lên bầu trời đêm, và chờ đợi kẻ địch xuất hiện.
"Chúng đến …" Tiêu Thu Phong lẳng lặng ngồi xếp đùi. Hai mắt khép hờ, đột nhiên mở mắt ra nói. Bọn chúng đến, nhưng "chúng" ở đây không phải là người của Thanh Trúc bang, mà là võ sĩ và ninja của Sơn Khẩu Minh.
Hơn một trăm tên ninja lợi dụng màn đêm để ẩn thân, yên lặng áp sát. Tá Đằng Tam Lang để bọn chúng đi đầu, nếu thuận lợi thì tập kích quân địch, để lúc tiến công trở nên thuận lợi.
Giờ phút này, Lý Cường Binh cũng biết: "Là ninja …"
"Cường Binh, đi đi, không cần khách khí, gặp ai giết đó"
Lý Cường Binh gật đầu, vung tay lên, Thần Binh Chiến Đội biến mất trong nháy mắt… Màn đêm không trăng, mây đen bao phủ, trong lòng mọi người ai cũng biết, sắp có mưa.
Cũng là mưa, nhưng mà là một trận mưa máu. Sơn Khẩu Tổ dựa vào võ sĩ và ninja, thực lực quả thật rất cường hãn, hơn nữa nhân số rất đông. Nếu như chỉ là một bang phái bình thường chắc chắn không phải là đối thủ của chúng. Hơn nữa, loại ẩn thân thuật này, người bình thường sẽ rất khó đối phó.
Trường đao vừa hiện là lập tức lấy mạng, những kẻ này xuống tay tàn nhẫn, sinh ra đã là một cổ máy giết người, tàn nhẫn giống Tá Đằng Tam Lang.
"Đùng … đùng …" Khi đám ninja vừa tiến vào được khoảng chừng năm phút, hơn một ngàn tay súng đã lên tiếng. Giờ phút này, huyết chiến giữa Thanh Trúc bang và Miếu Nhai đã chính thức khai mạc.
Miếu Nhai vốn có rất nhiều hẻm nhỏ, nếu không phải là người ở đây sẽ không phát hiện ra được. Nơi này có một thông đạo bí mật, sở dĩ Thập Tam Muội nói bí mật này cho Thanh Bình Nhi nghe, bởi vì bà tin mình không nhìn lầm người, cũng cho người con gái này một cơ hội.