Hồ Đầu bị hù đến giật mình, đàn bà của Tiêu thiếu gia? WTF?! Cái này không đùa được đâu.
"Hồ ca, người con gái kia hình như là Thanh Bình Nhi, là con gái của Thanh Ngọc Đường, không phải là đàn bà của Tiêu thiếu gia chứ???" Một người hình như đã nhận ra, trong đám hỗn loạn kia, quả thật có Thanh Bình Nhi.
Hồ Đầu trầm tư trong giây lát, rồi quát: "Con mẹ tụi mày nhắm cho chuẩn một chút, giết chết đám súc sinh đó, đừng để người con gái đó gặp chuyện, nếu để Tiêu thiếu gia biết nàng xảy ra chuyện, tao có chặt đầu cũng không đền hết tội"
Cứu người đàn bà của Tiêu thiếu gia, đây là một chuyện rất là hệ trọng, huynh đệ của Miếu Nhai sẽ rất kính nể hắn. Trong lòng Hồ Đầu liền trở nên đắc ý, lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm như vậy, luôn hy vọng có một ngày như thế.
Tiếng súng không dứt, đám võ sĩ cũng đã bị thương rất nhiều. Giữa ban ngày ban mặt, đốt lửa đánh nhau không nói, còn nổ súng giữa đường, việc này đương nhiên kinh động đến nhiều người.
Thừa dịp cảnh sát đến càng lúc càng đông, mấy tên võ sĩ kia còn bận rộn, trốn vào đám người sẽ không bị thấy, chỉ là người của Thanh Trúc bang, đã bị vây không ít. Nhưng bọn chúng rất kiêu ngạo, ngay cả cảnh sát cũng không để vào mắt, còn phản kháng, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng súng đã dày đặc.
Một số bị giết, số khác thì đào tẩu, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Còn Thanh Bình Nhi đã mấy kẻ thủ hạ đáng thương trốn vào trong Miếu Nhai, Hồ Đầu không dám chậm trễ, vội vàng tiếp ứng, rồi đi rất nhanh trước khi cảnh sát sờ gáy. Mặc dù không biết người con gái này nói thật hay giả, nhưng đại danh của Thanh Bình Nhi thì đã từng nghe qua.
Trong Thanh Trúc bang, là một người rất có uy vọng.
Thanh Bình Nhi bây giờ rất tức giận, cùng nàng rời đi có hơn một trăm người, giờ phút này chỉ còn lại mười mấy người. Thật sự là ghê tởm, nàng nhận ra Hồ Đầu, tức giận quát: "Thì ra là tên khốn nhà ngươi, thấy người khác gặp nạn mà không cứu, Tiêu thiếu gia đâu, ta phải đi gặp hắn cáo trạng!"
Hồ Đầu sửng sốt, nhưng người bên cạnh đã quát: "Thanh Bình Nhi, người của Thanh Trúc bang đã giết rất nhiều huynh đệ của Miếu Nhai, để cô đi vào mặc dù không sai, nhưng cô là con gái của Thanh Ngọc Đường, cho dù chúng tôi giết cô, cũng không ai oán trách"
Thanh Bình Nhi tức giận quát lớn: "Thanh Ngọc Đường là Thanh Ngọc Đường, không có liên quan đến ta. Ta nói cho các ngươi biết, ta luôn kính ngưỡng Thập Tam Muội, cũng đã khuyên bảo Thanh Ngọc Đường rất nhiều lần, không nên tàn sát lẫn nhau. Nhưng hắn không nghe, ta không còn cách nào khác, các người hận ta, dựa vào cái gì? Chẳng lẽ các người phạm pháp bên ngoài, rồi cho con mình vào tù chịu tội thay?"
Miệng lưỡi của Thanh Bình Nhi quả thật rất lợi hại, làm cho người kia không biết nên phản bác đạo lý của nàng thế nào. Hồ Đầu nói: "Thanh Bình Nhi tiểu thư, cô nói rất có đạo lý. Nhưng chúng tôi chưa từng nghe nói Tiêu thiếu gia có đàn bà, huống chi người đó là cô. Đi, chúng tôi dẫn cô đi gặp Tiêu thiếu gia, để cho người định đoạt, nhưng tôi cũng nói trước, các người không nên loạn động, bằng không đừng trách tôi không khách khí"
Hồ Đầu xử lý rất thỏa đáng, ít nhất cho đến bây giờ, hắn vẫn không tin tưởng người con gái này. Miếu Nhai và Thanh Trúc bang ở thế đối lập, mặc dù lời của nàng nói rất có đạo lý, nhưng để tin tưởng nàng, thì không dễ dàng như vậy.
Hơn nữa, Thanh Bình Nhi trong Thanh Trúc bang là nhân vật dưới một người trên vạn người, sao lại bị người khác đuổi giết?
Thập Tam Muội nhìn người con gái trước mặt cũng phải giật mình. Tại HongKong, đàn bà phụ nữ mà có thế khiến bà chú ý cũng không nhiều lắm, Thanh Bình Nhi là người duy nhất, có lẽ bởi vì lăn lộn trong hắc đạo đã lâu, nên bà rất thích phụ nữ, không phải là thích theo kiểu "Nam-Nữ", các nàng đủ tàn nhẫn, đủ kiên định, đủ quyết đoán.
Trong số đó, có cả Thanh Bình Nhi, Thập Tam Muội đã sớm nghe qua, Thanh Trúc bang có một người con gái như vậy, nhưng thật không ngờ, hôm nay đã được gặp mặt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghe nói nàng là người đàn bà của Tiêu thiếu gia, Thập Tam Muội cảm thấy có chút nuối tiếc, cả HongKong này có rất nhiều cô gái muốn nói như vậy, nếu bà trẻ lại hai mươi tuổi, bà cũng sẽ nói như thế.
Chẳng qua, người con gái trước mắt này, quả thật không tồi, Thanh Ngọc Đường có thể sinh một đứa con gái như vậy, cũng có thể thỏa mãn.
"Thanh Bình Nhi, theo lời cô nói thì cô trở thành đàn bà của Tiêu thiếu gia khi nào? Theo tôi được biết, thời gian Tiêu thiếu gia ở HongKong là rất ít, tựa hồ như chưa từng tiếp xúc với cô. Huống chi, bây giờ chúng ta đang ở thế đối lập "
Thập Tam Muội tuy lớn lên trong sự chém giết ở Miếu Nhai, nhưng luôn luôn ân oán rõ ràng, không giống như những tên xã hội đen, hèn hạ vô sỉ, bắt cóc thân nhân uy hiếp, bà khinh!!!!
"Tối ngày hôm trước, hắn đã cứu tôi một mạng, còn giúp tôi giết tên súc sinh kia, tôi đã phát thệ, ai có thể giúp tôi giết tên súc sinh đó thì tôi sẽ gả cho người ấy. Cho nên, bây giờ tôi là đàn bà của Tiêu thiếu gia"
Thập Tam Muội lẳng lặng nghe, cười khổ, người con gái này thật không biết ngượng ngùng, dám nói dám làm, quyết đoán lưu loát, tính cách cường hãn khó nói được.
"Hồ Đầu, mời Tiêu thiếu gia lại đây, chúc mừng người, tối nay đã có người sưởi ấm giường giúp"
Thập Tam Muội vẫn còn giữ được sự trêu chọc, trong thời khắc khẩn trương này, Thanh Bình Nhi đến đây, có lẽ mang cho Miếu Nhai nhiều hy vọng hơn, xem như là một chuyện tốt.
Hơn nữa, theo kinh nghiệm của nàng, Thanh Bình Nhi không nói láo.
Tiêu Thu phong đang ở cùng chổ với Lý Cường Binh và đám lính đánh thuê để bàn bạc về vấn đề công kích Thanh Trúc bang, hơn nữa tăng viện của Sơn Khẩu Minh quả thật rấ mạnh, cho nên bọn họ buộc phải cẩn thận.
Nghe Hồ Đầu báo cáo, hắn giật cả mình, còn Lý Cường Binh đã không nhịn được cười.
"Tiêu thiếu gia, tôi bội phục thân thủ của người, càng bội phục vận đào hoa của người. Không biết tiểu thư nhà nào coi trọng người vậy, biết người ở HongKong không ai sưởi ấm nên tìm đến cửa"
Lý Cường Binh đi theo Tiêu Thu Phong đã lâu, đương nhiên biết, trong nhà có Liễu Yên Nguyệt, đông nam chi hoa, tại Trung Đông có Ruth, tuyệt đại yêu mị, nhưng ở HongKong này thì vẫn còn đang lẻ loi.
"Đi, để xem người con gái nào có dũng khí như vậy. Nếu tướng mạo xinh đẹp, Tiêu thiếu gia đừng từ chối. Con gái mà có hào khí như vậy, Tiểu Lục Tử có chút kính trọng"
Đoàn người đi phía sau Tiêu Thu Phong, vội vã đi đến đình viện, mấy ngày nay đang buồn bực, tìm một chút việc vui cũng là chuyện tốt, thả lỏng tinh thần!
"Là anh, không sai, chính là anh, Tiêu thiếu gia, anh có nhận ra em không?" Thanh Bình Nhi vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Thu Phong, vẻ phiêu dật lạnh lùng, người đàn ông trong tâm trí nàng, chính là người này.
Tiêu Thu Phong cảm thấy mơ hồ, người con gái này quả thật rất quen … hình như … không đúng … hắn đứng dậy, quát: "Là cô … cô tên là Thanh Bình Nhi. Sao cô lại đến đây, có phải vừa xảy ra chuyện gì không?"
"Oa, Tiêu thiếu gia, Bình nhi thật đáng thương …"Tiêu Thu Phong vừa nói xong, Thanh Bình Nhi đã nhào vào lòng hắn. Trời ạ, hắn muốn đẩy cũng không ra, ôm vào thì lại không được, bởi vì người con gái này đang khóc tỉ tê trong lòng hắn, thương tâm vô cùng.
Đoàn người vây quanh lại, đã có vài người cười khổ, nhìn thấy bộ dáng không thể tránh né của hắn, bọn họ đúng là không cười cũng khó, người con gái này quả thật rất lợi hại.
Thập Tam Muội dù sao cũng chung phận đàn bà, nhẹ nhàng gọi Thanh Bình Nhi dậy, nói: "Thanh Bình Nhi, đừng khóc, Tiêu thiếu gia ở đây, em có chuyện gì cứ nói đi, tại sao em lại trốn đến đây?"
Thanh Bình Nhi khóc một trận, mặt đầy lệ, không một chút giả tạo, hình như nàng khóc hay cười, đều là chân tình, không hề giả dối.
"Tiêu thiếu gia, Tá Đằng Mộc đã chết, những tên võ sĩ dưới tay hắn đều bị giết, chính là do tên súc sinh kia ra lệnh, em chỉ nghe được rất nhiều người gọi hắn là Tướng Quân, hắn rõ ràng là một tên sát nhân cuồng ma!"
"Hắn ở trong Thanh Trúc bang ba ngày, suốt ba ngày nay, Thanh gia của em có sáu tỷ muội bị hắn tao đạp, trong đó có hai người bị tra tấn đến không còn hình ngươi, trở nên điên loạn, ngày hôm qua, trong lúc vô ý, hắn đã trông thấy em …"
Bổn cũ soạn lại, nội dung thì tương tự, trước thì Tá Đằng Biên Quân, giờ phút này là Tá Đằng Tam Lang, nghe Thanh Bình Nhi nói, mỗi người nơi này đều căm phẫn, không phải là người, chính xác là một tên súc sinh.
Thập Tam Muội thở dài, Thanh Ngọc Đường dù nhu nhược, nhưng cũng là kẻ khôn khéo, tự nhiên lại "Trợ Trụ Vi Ngược", cuối cùng là hắn muốn gì?
"Cha của cô không phải là người đứng đầu bang sao, hắn không nói gì?" Tiêu Thu Phong mở miệng hỏi, giờ phút này hắn đã bình tĩnh lại.
Trên mặt Thanh Bình Nhi đầy phẫn nộ, nói: "Người cha đáng yêu của em khuyên em gả cho tên súc sinh ấy, nói là, chỉ cần em gả cho hắn, Thanh Trúc bang sẽ có bảo chướng, trở thành bá chủ của HongKong. Giờ phút này, em đã ân đoạn nghĩa tuyệt, trong lòng Thanh Bình Nhi, đã không còn cái xưng hô đó"
"Em biết, mặc kệ là em có đồng ý hay, tối nay cũng sẽ khó thoát được độc thủ của hắn, cho nên nhờ những bang chúng ngày thường hay quậy phá tại đây dọn đường đi ra, Tiêu thiếu gia, lời thề đêm đó, anh cũng biết, anh đã giúp em giết tên súc sinh đó, bây giờ em đã là người đàn bà của anh, anh là chổ dựa duy nhất của em, anh nhất định phải giúp em"
Tiêu Thu Phong không nói gì, người con gái này, vẻ mặt thương tâm và bất lực, hắn làm sao có thể mở miệng từ chối.
Thập Tam Muội cười nói: "Thanh Bình Nhi, em yên tâm, chỉ cần em thật tâm, chị sẽ làm mai cho em, cam đoan không làm em thất vọng"