Một giọng nói truyền đến: "Nếu ngươi không thể sinh cho Tiêu gia một đứa con trai, lão già ta là người đầu tiên phản đối ngươi tiến vào cửa Tiêu gia"
Ruth đang muốn mắng lại, nhưng lúc này đột nhiên ngẩn người ra, không nói một lời nào: "Sinh con?"
Vấn đề này, nàng chưa từng nghĩ đến, được lão già nhắc nhở, thì mới cảm thấy được tầm quan trọng. Trong giây phút đó, nàng đột nhiên quên mất nỗi lo chiến tranh, toàn tâm suy nghĩ về vấn đề sinh con này.
Con gái … thật ra ai cũng giống nhau.
Ike một bên hạ lệnh tấn công, một bên chỉ huy đám lính đánh thuê của Sơn Miêu, chuẩn bị rời đi. Bởi vì Hạt Tử giờ này còn chưa tới, làm hắn mơ hồ có cảm giác bất an.
"Đội trưởng, đội trưởng, chúng tôi nhìn thấy đội xe, là đội xe của binh đoàn Không Thiên, bọn họ đến "Một tên thám tử đem tin tức này báo cho Ike, làm hắn mừng rỡ lao tới trước, nói với liên minh lính đánh thuê: "Có nghe chưa, quân của chúng ta đã đến, mọi người tăng sức lên, cùng nhau diệt trừ Ma Quỷ, nơi này sẽ trở thành thiên hạ của chúng ta"
Nói xong rồi ra lệnh cho nhóm lính đánh thuê Sơn Miêu, thúc dục mấy tên này đánh sâu vào, huyết chiến kịch liệt.
Mấy chục chiếc xe tải quân dụng, đã ầm ầm đi đến, chỉ tiếc là, cái bọn chúng chờ không phải là cứu viện, mà là một trận tàn sát bất ngờ, súng từ trên xe xả đạn như mua, làm đám lính đánh thuê bên ngoài bị thủng vài lỗ trên người.
Thần binh chiến đội biến mất trước mắt mọi người, Tiêu Thu Phong đã lạnh lùng ra lệnh, hôm nay tại nơi này, biến tất cả thành một cuộc đồ sát. Có thể thấy được sự chênh lệch rất lớn của lực lượng liên minh này.
Theo xu thế thắng lợi, vài trăm tên lính tinh nhuệ của Ma Quỷ đã hình thành một lực lượng khổng lồ, đột phá vòng vây của liên minh lính đánh thuê. Những tên bị xe tải đụng trúng cũng không ít, chỉ có thể nói là do bọn chúng xui xẻo.
"Đội trưởng, hỏng rồi, trên xe đều là người của Ma Quỷ, lính đánh thuê Không Thiên hình như đã bị giết hết rồi" Một tên đội trưởng dẫn đầu một đám lính đánh thuê hướng về Ike báo cáo.
Ike tựa hồ như đã không tin vào hai mắt của mình. Giờ phút này, điện thoại vang lên, là điện thoại của Kyrgyzstan: "Ta ra lệnh, toàn bộ lui lại, cuộc chiến với Ma Quỷ, sau này sẽ tính … "
Ike tức giận đến nỗi muốn hộc máu, Kyrgyzstan còn chưa nói xong, hắn đã mắng: "Đồ con lợn, sao mày không chết đi " Mẹ kiếp thằng nước M! Bây giờ mới nói rút lui, lại còn ra lệnh. Nếu bây giờ Kyrgyzstan đứng trước mặt hắn, nhất định hắn sẽ vặt cái đầu heo của tên đó xuống.
Không một phút do dự, Ike hét lớn: "Toàn bộ rút lui" Trong thời điểm này, binh đoàn Sơn Miêu của hắn tổn thất ít nhất, giờ còn không trốn thì đợi đến khi nào.
Nhưng quyết định của hắn đã quá muộn, nếu như Tiêu Thu Phong không đến, hay hắn nhận thấy thời cơ không thích hợp, thì có thể rời đi. Nhưng hắn cứ vừa đánh vừa nhìn, sợ người khác giành được chỗ tốt. Cho nên bây giờ cơ hội đã qua, hắn muốn chạy cũng không có khả năng.
Đội hình của lính đánh thuê Sơn Miêu đã hỗn loạn, một chỗ, hai chỗ … mấy chục chổ đã bắt đầu loạn. Lời của hắn chỉ có những kẻ đứng gần mới nghe được, còn lại là tiếng kêu thảm thiết, bắt đầu vang lên từ bốn phía. Mục tiêu tàn sát đầu tiên của Thần Binh Chiến Đội chính là binh đoàn Sơn Miêu.
Theo tiếng hét xé gió của Ike, cũng đã có vài tên lính đánh thuê vôi vàng lui về sau. Nếu sau lưng không phải là nòng súng, bọn họ đã co giò bỏ chạy, sao còn dám lưu lại, thậm chí có tên bị thương cũng mặc kệ, một mặt chạy trốn, mặt khác lại sợ hãi kêu lên: "Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng …"
Nhưng âm thanh giết chóc không vì kẻ địch hỗn loạn mà dừng, ngược lại càng tàn khốc hơn.
Ngay cả Lang Khuyển và Labus cũng tham gia chiến đấu, hai người thiếu niên, đã sớm trở thành chiến hữu, và cũng là đối thủ cực mạnh, trong hai người, đã hình thành một loại cạnh tranh, không ai phục người nào.
Sự lạnh lùng của Labus, cũng đều do hoàn cảnh từ nhỏ của hắn tạo thành. Còn sự giết chóc của Lang Khuyển, là một loại lãnh khốc của sát thủ. Nhìn bọn họ ở đây chém giết, có thể tưởng tượng ra, không bao lâu nữa bọn họ sẽ trở thành những tên đồ tể vùng Trung Đông, như vậy mới thật sự là MA QUỶ.
Giết một đám, hàng một đống, trốn được vài đứa. Gần một tiếng sau, cửa trại của Ma Quỷ đã khôi phục yên tĩnh, nhìn thi thể khắp nơi trên mặt đất, ai cũng nghĩ thế là đã đủ. Lang Nha mang vài vết thương trên người, bước nhanh tới trước, vừa nhìn thấy mặt Tiêu Thu Phong đã cảm thấy thoải mái.
"Mẹ kiếp, lão tử đói quá, các người nhanh chân một chút "Thực lực của đám liên minh mặc dù chỉ xếp hạng ba, nhưng do nhiều người hợp lại, nhân số cũng lên đến hai vạn, đương nhiên phải tốn rất nhiều sức, nếu không thì Ma Quỷ đã bị bọn chúng tàn sát.
Lý Cường Binh bây giờ mới cảm thấy mệt mỏi, cùng Hạt Tử đấu một trận, hắn chỉ mong tốc chiến tốc thắng, tay phải bị thương rất sâu, hơn nữa lại có độc. Nếu không phải thân thể hắn cường hãn, phỏng chừng sau khi giết chết Hạt Tử thì hắn cũng "phi thăng" theo.
Trên đường quay về, Tiêu Thu Phong đã dốc toàn lực để bức độc ra, để hắn nghỉ ngơi một lát, đã không có trở ngại gì nữa. Nhưng còn Thiết Trụ bên cạnh cả người đầy máu, nghe Lang Nha nói thế, nhe hai hàm răng trắng ra, cười nói: "Thật là đã ghiền, hi vọng Thiên Không lại tiếp tục cho ta thêm vài cơ hội như vậy "
Sau lưng Thiết Trụ, các thành viên của Thần Binh Chiến Đội, mỗi người đều tràn đầy lệ khí, tựa hồ như cái tâm tình giết chóc này vẫn còn chưa bình phục. Xem ra bọn họ có chút mệt mỏi, nhưng khí thế lại không hề giảm đi, sau mỗi lần tàn sát như vậy, thực lực của bọn họ đều tăng lên đáng kể, điều này làm cho Tiêu Thu Phong rất vui mừng.
"Tiêu thiếu gia, tên này xử lý thế nào?" Một thành viên của Thần Binh Chiến Đội dẫn Ike đến, theo báo cáo thì Ike đã giống như một con chó chết nằm trên mặt đất.
Hắn muốn chạy trốn, nhưng bên trong doanh trại ai ai cũng đều hận hắn, hơn nữa mười tên lính đánh thuê hộ vệ bên người, nhận thấy tình hình không ổn, vội vàng bỏ trốn, để lại một mình hắn ở đấy.
"Đội trưởng Tiêu, đội trưởng Tiêu, xin tha mạng, Tank, xin ông tha mạng, tôi nhất định sẽ rời Trung Đông, sẽ không trở về nữa, tôi thề, xin ông …"Lúc này, Ike cũng chỉ cần bảo vệ cái mạng chó của mình.
Tank đã rất hiểu cái tính cách hèn hạ của hắn, nên lập tức lắc đầu, Tiêu Thu Phong nháy mắt, một đội viên Thần Binh phía sau Ike đã vươn hai tay, dùng sức nắm lấy đầu hắn, "Răng … rắc … "một tiếng, lão đại của binh đoàn Sơn Miêu này đã biến thành người chết.
Máu chưa khô, sát khí lại nổi, còn những tên khác đang quỳ dưới đất, đã rùng mình, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ rằng bản thân sẽ là người tiếp theo bị vặn cổ.
"Nguyện ý ở lại thì ở, còn không thì để bọn họ đi, rời khỏi Trung Đông, nếu gặp đâu thì giết đó" Tiêu Thu Phong lạnh lùng nói với Tank, không cần xem nữa, đi vào bên trong doanh trại.
Tank biết, loại chuyện tình này, hắn làm sao mà không hiểu. Lính đánh thuê cũng giống như nô lệ vậy, giờ phút này, quyền sát sinh đã nằm trong tay hắn.
Những người này, cũng là một lực lượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tank biết rõ, sau trận đánh tối nay, binh đoàn lính đánh thuê Ma Quỷ sẽ không còn đứng hạng ba nữa, trong sự bàn luận của mọi người, tam đại binh đoàn, sẽ chắc chắn trở thành tứ đại binh đoàn, Ma Quỷ bành trướng lực lượng, đã làm cho mọi người kinh ngạc. Đương nhiên, còn có cả vị Tiêu thiếu gia thần bí kia nữa, cũng lại một lần nữa thi triển thực lực cường đại.
Thành lập một binh đoàn lính đánh thuê mạnh nhất Trung Đông, cũng là giấc mộng của cả đời Tank, mà bây giờ hắn đã có năng lực để hoàn thành giấc mộng đó, hắn nhất định sẽ không buông tha, những người lính đánh thuê này, trừ hắn sử dụng, sẽ không có lựa chọn nào khác, bởi vì hắn sẽ không cho những người này lựa chọn.
Vấn đề này, hắn biết nên làm thế nào, cũng không cần để Tiêu thiếu gia biết, vì ngài đã nói, chỉ cần kết quả, mặc kệ hắn làm thế nào.
Tiêu Thu Phong đương nhiên không quản việc này, hơn nữa trong lòng đã có ý định, chờ khi hắn rời khỏi Trung Đông, sẽ để cho Tank bổ nhiệm vị trí đội trưởng của binh đoàn Ma Quỷ, hắn có thể quản lý được, hơn nữa, hắn cũng có khát vọng rất mãnh liệt.
Đi vào bên trong, bốn bề yên tĩnh, ngọn lửa chiến tranh bên ngoài, cũng không lan đến đây, nhìn thấy Mị Ảnh cảnh giới, Tiêu Thu Phong biết, nơi này rất bình yên, Ruth rất nghe lời, đã không lỗ mãng đi ra ngoài.
Thật ra thì… với thân thủ của Ruth, nếu muốn xông ra ngoài, sẽ không ai có thể cản được. Nhưng, đáng tiếc là, đây lại là người đàn bà của hắn, hắn phải bảo vệ nàng an toàn.
Tiếng súng đã dừng, Mị Ảnh cũng báo cáo, những người đi phục kích đã trở về. Đến lúc này, Ruth mới thật sự yên tâm. Bây giờ, nhìn nàng im lặng, không một tiếng động, sắc trời thê lương, thật sự không có gì đẹp bằng. Tiêu Thu Phong nghĩ không ra, Ruth học đâu ra cách trầm tư mộng ảo như vậy?
Nếu bây giờ, người ngồi đó là Liễu Yên Nguyệt, thì hắn lại không cảm thấy kì quái.
"Ruth, sao vậy, không lại ôm hun anh sao?"
Ruth giật mình cả kinh, nhưng trong chớp mắt đã vọt vào lòng Tiêu Thu Phong, mặc dù hắn đã cởi áo khoác nhưng trên người vẫn tràn ngập mùi máu tanh, nhưng nàng không để ý đến nó.
Hai tay vươn lên ôm lấy cổ Tiêu Thu Phong, hai mắt có chút ước mơ, làm ra một loại nhu tình xấu hổ, nũng nịu nói: "Honey ơi, chúng ta sinh baby đi!"