Người Nắm tay giáng xuống phát ra tiếng "Thình" nặng nề, như một tiếng sấm đột nhiên vang lên. Scorpion giật lùi lại hơn bảy bước, mặt hắn đầy máu. Hắn đã bị thương.
Máu cũng chảy ra trên cổ tay Lý Cường Binh nhưng hắn không cho Scorpion một cơ hội lấy sức, xông phi lên đá. Scorpion tâm mạch đã bị tổn thương nên hành động đã trở nên chậm chạp rất nhiều, vội vàng lui lại rồi hét lên: "Ngăn nó lại, ngăn nó lại…"
Nếu như không phải đến nước đường cùng, Scorpion tuyệt đối không phá hủy vinh quang của một cường giả, là làm cho quân lính hỗ trợ.
"Giết nó" Tiêu Thu Phong đang giết chóc, máu bắn tung tóe thành những bông hoa hồng tươi đẹp. Giờ phút này càng lao vọt tới bên cạnh Lý Cường Binh, lạnh lùng quát. Một tay giơ lên phát ra năng lượng khổng lồ, tạo thành lĩnh vực phòng ngự vô cùng chắc chắn, thật sự giống như "Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai".
Đạn xẹt qua, rất nhiều lính đánh thuê đã cảm thấy không đúng vội vàng chạy về. Tình thế không hề chờ người, đôi mắt Lý Cường Binh xẹt qua những tia sắc lạnh, vị trí bị thương trong nháy mắt đã ngừng chảy máu, thân hình hắn xông tới như một con hổ vồ mồi.
Quyền kích như sấm, chân nhanh như gió, một tiếng kêu thảm vang lên, quyền bị ngăn cản, nhưng chân đã từ dưới đá lên nhằm đúng điểm yếu. Máu đã thấm đẫm đũng quần Scorpion, sự đau đớn không thể nào nói thành lời làm mặt hắn đỏ rực lên như một con cua mới luộc.
Một cước này cho dù không bị phế, Scorpion ít nhất mấy tháng cũng không chơi được gái.
Đau đớn, vô lực, sợ hãi, sợ hãi chính là tâm ma. Tâm mạch Scorpion đã bị hao tổn, giờ phút này ngay cả hai chân cũng không thể đứng thẳng, không có căn cơ vững chắc, lực lượng không thể nào hoàn toàn phát huy được. Nhưng Lý Cường Binh lại càng đánh càng hăng, đôi thiết quyền gặp địch giết địch.
Con dao găm trong tay Scorpion rơi xuống, một đấm,hai đấm cả người bị đánh lên trên cửa kính, sau đó rơi xuống. Lại một nắm tay đầy sức mạnh đánh tới, nắm tay đánh vào đầu hắn, đầu dán vào cửa xe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
"Chết đi" Một tiếng quát vang lên, Lý Cường Binh nhảy lên, hét lớn: "Giết" một tiếng, máu bắn tứ tung, Scorpion không có cơ hội kêu lên một tiếng đã bị đánh vỡ đầu. Máu và não bắn ra tung tóe, không nhận ra hình dạng vốn có của hắn.
Một quyền đánh xuống, thi thể rơi xuống, bị Lý Cường Binh một cước đá bay, vừa lúc rơi vào đội ngũ Thiên Không đang trở nên hỗn loạn. Không biết có ai hét lên: "Thượng giáo chết, thượng giáo đã chết, mau chạy, mau chạy…."
Súng và đao được ném xuống đất. Giờ phút này binh bại như núi đổ, không có một ai muốn chống cự nữa, chỉ hy vọng mọc thêm một chân mà chạy trốn. Tất cả đều quên mất nhân số của bọn họ còn nhiều hơn Ma Quỷ mấy lần.
Trên chiến trường có một loại xu thế, mà trận chiến giữa Lý Cường Binh và Socrpion kết thúc càng làm cho người của Ma Quỷ càng đánh càng hăng. Khi mấy ngàn người của Thiên Không bỏ chạy, mấy trăm người phía sau lại cầm súng đuổi theo, hình thành một cảnh khó có thể tin.
Nếu như không phải trời tối, nói không chừng lính đánh thuê Thiên Không đã nhìn thấy nhân số của Ma Quỷ mà lập tức phản công. Nhưng trong lúc hỗn loạn thế này, bọn họ đâu dám quay lại nhìn, chỉ có thể liều mạng bỏ chạy như điên, chạy trốn khỏi Địa Ngục đẫm máu này.
Trận chiến này đoạt được không ít súng, ít nhất có thể trang bị cho bốn năm nghìn người. Kẻ địch lưu lại hơn ba nghìn xác chết, nhưng Ma Quỷ cũng mất đi hơn ba trăm lính đánh thuê tinh anh, đây là sự tàn khốc của chiến tranh.
Giờ phút này Tiêu Thu Phong không có thời gian an ủi mọi người, chỉ quát lớn một tiếng hạ lệnh: "Lập tức quay về" Đội ngũ của Scorpion đã tan vỡ. Nhưng trại lính còn đang đối mặt với công kích của liên minh phía Tây, không thể nào để mất được.
Mấy trăm chiếc xe trở thành chiến lợi phẩm của Ma Quỷ. Mọi người mở hết tốc độ lao thẳng vào thành phố Biz. Một vầng sáng tận trời mang theo sát khí vô hình tản mát trên bầu trời trại lính đánh thuê Ma Quỷ. Còn chưa đến nơi đã nghe được tiếng súng liên hồi.
Trước mười hai giờ, Ike đã liên lạc với Kyrgyzstan. Một vạn đại quân của Scorpion đã xuất phát, lập tức tới được nơi này. Vì đạt được ích lợi lớn hơn nữa nên hắn đã phát động công kích trước. Dù sao tấn công đầu tiên cũng không phải là lính đánh thuê Sơn Miêu. Những kẻ đó chết nhiều một ít, hắn cũng không thương tâm.
Có sự ủng hộ của Kyrgyzstan, liên minh phía Tây ai cũng lớn tiếng. Nhất là giờ phút này bọn họ còn ngồi chung trên một con thuyền. Hơn nữa đoàn lính đánh thuê Ford bị tiêu diệt trong một đêm cũng làm cho bọn họ cảm thấy sợ hãi. Nếu Ma Quỷ tồn tại giống như một bóng ma, làm cho bọn họ ăn ngủ không yên. Cho nên lần này bọn họ đã dùng đến toàn bộ lực lượng.
Nhưng có vài thứ nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Rất nhiều tinh anh của Ma Quỷ đã được điều đi, điều này bọn họ cũng đã biết. Nhưng Ike lại không báo lại với Scorpion, bởi vì hắn trời sinh đã là một kẻ ích kỷ. Muốn cho Scorpion mày chết tao sống với những người đó. Sau đó hắn sẽ đoạt chiến lợi phẩm trong trại. Nhưng đám tàn quân còn lại lại có thể ngăn cản từng đợt công kích của bọn họ, hỏa lực cường đại làm cho người ta kinh ngạc.
Theo Ike thấy, cho dù Ma Quỷ điều động tất cả nhân số cũng không phải đối thủ của Scorpion. Scorpion đến chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng thời gian cứ trôi qua, thành phố Biz vẫn không có một bóng người nào tiến vào.
Trong trại lính đánh thuê Ma Quỷ, gần như tất cả mọi người đều lên. Ngay cả Mị Ảnh cũng điều ra một bộ phận. Ngay cả mười vệ sĩ của lão gì cũng điều ra một nửa. Tạo thành phòng tuyến chắc chắn nhất trước cửa Ma Quỷ. Tất cả mọi người đều do Lang Nha chỉ huy. Dưới sự kiên trì của hơn trăm thủ hạ của hắn, đám lính đánh thuê không có một ai lui về phía sau.
Hoặc bọn họ biết chỉ cần kiên trì, đợi đến khi ông chủ Tiêu thiếu gia trở về, phần thắng sẽ thuộc về bọn họ. Xác đã chất cao như núi trước cửa, nhưng đám lính đánh thuê của liên minh vẫn lao vào trong như không muốn sống. Đối với bọn họ mà nói, mạng không có ý nghĩa gì, chỉ có giá trị bằng một viên đạn.
Ở trong phòng, Ruth canh giữ bên ngoài phòng lão già. Nghe thấy từ bên ngoài truyền vào tiếng súng và tiếng thét thảm thiết trước khi chết đã không chịu nổi. Nếu không phải bởi mệnh lệnh của Tiêu Thu Phong, nàng sớm đã lao ra ngoài.
Lão già này còn quan trọng hơn cả trại lính đánh thuê Ma Quỷ, cho nên sứ mạng của nàng chính là bảo vệ lão già này.
Đến lúc này, Ruth chỉ biết lão già này là người thân của người đàn ông mình yêu, rất quan trọng. Nhưng sao lại quan trọng như vậy nàng lại không rõ lắm. Cũng không biết phía sau lão già này có một đế quốc kinh tế khổng lồ. Lực lượng này không kém gì so với bất cứ lực lượng quân sự cường đại nào.
"Ruth nói chuyện với lão đi. Nhìn cô kìa, sao thiếu kiên nhẫn thế chứ. Phong Linh đứng hàng thứ ba, thật ra chỉ là một cô bé"
Ruth lúc này chẳng có tâm trạng mà nói chuyện. Người đàn ông mình yêu đang đi phục kích. Mà đám lính đánh thuê của liên minh lại đang vây công Ma Quỷ, chiến đấu càng lúc càng quyết liệt, nàng chỉ mong ra ngoài xem một chút.
"Này, ông già, chồng chỉ bảo tôi bảo vệ ông, cũng không phải kính trọng ông. Ông đừng nói nhảm nữa" Sự dịu dàng của Ruth chỉ dành cho một mình Tiêu Thu Phong. Đối với người khác, nàng đều rất lạnh lùng.
Lão già trợn trừng mắt lên, mắng: "Cô bé, khách khí với lão già này một chút. Thu Phong rất nghe lời lão nói, bằng không lão bảo nó bỏ cô"
Ruth vừa nghe, lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ nói: "Ông lừa ai vậy. Dù là chuyện khác Phong nghe ông, nhưng chuyện như thế này anh ấy tuyệt đối không nghe bất cứ ai. Anh ấy muốn tôi, ông nói cũng vô dụng. Anh ấy không cần tôi, tôi sẽ tự động rời đi, chẳng quan hệ gì đến ông"
Lão già cũng không tức giận mà cảm thấy hứng thú. Cô bé này trước mặt Tiêu Thu Phong đều ra vẻ dịu dàng, ôn nhu động lòng người, nhưng thật ra làm khó cô ta. Lão già đương nhiên biết thân phận Phong Linh. Truyền thuyết về Thiên Mệnh, lão sao có thể không nghe nói đến chứ.
Trong mấy người phụ nữ bên cạnh Tiêu Thu Phong thì cô bé này khổ cực nhất.
"Được, được, cô bé hiền hậu một chút, đàn ông không thích phụ nữ thô lỗ"
Ruth rõ ràng không hiểu cho lắm, không muốn nói nữa mà quay đầu lại nhìn lão già đầy khinh bỉ, dường như không muốn nói chuyện với lão.
Lão già lại từ mình đi tới, hỏi: "Ruth, cô ở bên Thu Phong bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng, sao?"
Lão già đếm đếm ngón tay, lẩm bẩm nói: "Hơn một tháng…."
Lại hỏi: "Ruth gần đây thân thể cô có gì không khỏe không, hoặc có hiện tượng không thoải mái không?"
"Không cần ông quan tâm, tôi vẫn ăn được ngủ được, thân thể rất tốt" Ruth quay đầu lại nhìn lão già, nói: "Nhưng ông phải cẩn thận một chút, nếu không lúc nào cũng có thể chết".
Nói xong mới cảm thấy không ổn, tát tát vào miệng mình. Điều này làm lão già cảm thấy an ủi, thầm nghĩ cô bé này còn biết hối hận. Nhưng không ngờ Ruth lại nói thêm: "Ông cho dù muốn chết cũng phải qua hôm nay. Nếu không Phong về lại trách tôi không hoàn thành chuyện mà anh ấy phân phó"
Lão già lúc này đúng là tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Suy nghĩ một chút thấy không nên tiếp tục nói nữa, nếu không lão có lẽ không bị người giết mà bị cô gái này làm tức chết. Ruth trời sinh đã không phải một người để nói chuyện.