Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 26

“Hồi bẩm trắc phúc tấn, là một tiểu cách cách.” Bà đỡ ôm tiểu cách cách mới sanh ra, vừa mới dứt lời chỉ thấy Lý giai thị biến đổi sắc mặt, nhất thời lại càng hoảng sợ.

Lý giai thị nghe được là một tiểu cách cách xong, cũng không còn khí lực nữa, con ngươi khẽ đảo lộn một cái ngất đi.

Thuần Hoa Viện lại một mực rối ren, sớm có ở nô tài trong viện chạy đi cấp báo cho thái tử, thái tử nghe thấy Lý giai thị sinh một cách cách, trong lòng có hơi thất vọng, có điều sinh một cách cách cũng tốt, trong lòng hắn nghĩ như vậy, lại nghĩ đến phúc tấn ở bên trong phòng sinh, chờ chút nữa hắn lại sẽ có một trưởng nữ, nếu như Lý giai thị đem cách cách trong bụng phúc tấn sinh ra, phúc tấn lại sinh một a ca thì tốt rồi.

Thái tử điện hạ nghĩ như thế.

Lý giai thị nếu như biết suy nghĩ của thái tử, nhất định sẽ hận không thể bất tỉnh nữa đây.

Phúc tấn ở phòng sinh giằng co, dằn vặt dày vò hồi lâu, các chủ tử trong cung đều đi qua đi lại ngóng trông tin tức từ Dục Khánh Cung, ngay đến hoàng thái hậu chốc chốc lại sai nô tài chạy tới, để tùy lúc biết được tình báo mới nhất.

Chỉ có Khang Hi cái lão đại này trước đó biết trong bụng phúc tấn chính là cách cách, vẫn ngồi vững vàng bất động, trái lại trong lòng đang nghĩ, chờ đứa bé được Qua Nhĩ Giai Thị này sinh ra, liền sắc phong nàng làm thái tử phi, như vậy cho thấy thái độ của ông đối với thái tử và cả thái tử phi, cũng có thể bít những cái miệng lắm mồm.

Nhưng mà, tất cả giống như ở trong ngày vui lớn nhất vậy, chờ nô tài Dục Khánh Cung báo lại, thái tử phúc tấn sinh một a ca thì, tay cầm bút lông của Khang Hi nghiêng sang bên một chút, mực nhỏ xuống trên tờ giấy trắng, nhất thời loang ra một mảng.

Khang Hi nhịn không được hỏi một câu, “Thật là một tiểu a ca sao!”

Phải biết rằng sau khi ông ở chỗ Phương thái y nhận được kết quả chẩn đoán, lại để cho hai người thái y qua chỗ thái tử phúc tấn chẩn quá một lần nữa, kết quả cho ra đều là nghi ngờ trong bụng phúc tấn có khả năng chính là cách cách chiếm đa số, chẳng lẽ một thái y viện này đều vô dụng sao?


“Hồi bẩm hoàng thượng, là một tiểu a ca ạ.” Nô tài nhịn không được vui vẻ ra mặt nói rằng, đây chính là ngày vui trọng đại.

“Hảo, hảo, hảo!” Khang Hi nghe vậy, xem ra hắn là thật sự có một cháu trai đích tôn, nhất thời trong lòng mừng rỡ, liên tục nói ba chữ tốt, “Nên thưởng!”

Hắn nhìn trúng thái tử phi quả nhiên là tướng tốt!

Thái tử mừng rỡ không còn trông ra hình dạng gì, khi hắn nghe được bên trong phòng sinh truyền đến tiếng trẻ con khóc ré lên thì kèm theo thanh âm của bà đỡ vang lên: “Phúc tấn sinh một tiểu a ca!”, hắn lúc đó ngây ngẩn cả người, phục hồi tinh thần lại vui mừng đến không phân biệt được phương hướng, hắn nghĩ ông trời quả thật nghe thấy lời tâm sự của hắn, trong đầu hắn vừa nghĩ Lý giai thị đem cách cách của phúc tấn sinh ra giúp, còn để cho phúc tấn sinh một tiểu a ca, kết quả chớp mắt phúc tấn thực sự sinh cho hắn một tiểu a ca!

Hắn có con trai trưởng, hắn thật sự có con trai trưởng!

Thái tử cao hứng liên tục sai người truyền báo tin vui cho hoàng thượng, lại nhanh chóng đem cây cung nhỏ chuẩn bị xong treo lên cửa Cung Dục Khánh, hướng mọi người ở ngoài Dục Khánh Cung chiêu cáo: Phúc tấn hắn sinh cho hắn một tiểu a ca!

Trước đây cái tên lang băm Phương thái y kia quả nhiên là chẩn sai mạch rồi, làm hại hắn sợ bóng sợ gió một hồi, nghĩ đến đoạn ngày tâm sự nặng trĩu đó, thái tử điện hạ liền nổi lên ý niệm tìm Phương thái y phiền toái trong đầu, hừ, ngay đến a ca hay cách cách cũng không đoán nổi, còn muốn ngồi ở thái y viện sao!

Bất quá thái tử còn không có đem người gọi tới, đã bị Trữ ma ma ở phòng sinh kêu thét lên gọi người đến giúp, phúc tấn băng huyết! (tử cung bị chảy máu)

Băng huyết đối với một sản phụ mà nói là chuyện sinh tử, may mà bà đỡ và tinh kỳ nhũ mẫu đều là chọn lựa kỹ lưỡng, kinh nghiệm phong phú, vừa thấy tình huống bất thường lập tức bắt đầu cứu người, phúc tấn sau khi được cứu trở về, cầm máu xong cả người đều lâm vào mê man, ý niệm duy nhất trong đầu hắn chính là ôi mẹ ơi con không bao giờ… sinh nữa!

Thái tử lo lắng đề phòng canh giữ ở ngoài phòng sanh, nghe được phúc tấn vô sự liền thở dài một hơi, đi xem mặt con trai trưởng mình, thấy nó đang nhắm mắt lại ngủ, tiểu a ca mũm mĩm bụ bẫm, trong lòng khẳng định quả nhiên là con trai trưởng hắn, không giống cái vị tiểu a ca lúc đầu mặt đỏ da nhăn kia, phải tốn ít ngày mới khá lên được. Cái đứa nhỏ này da mặt trắng nõn mịn màng má đỏ hây hây, trắng mập rắn chắc vừa nhìn đã biết được nuôi ở trong bụng phúc tấn rất tốt, vẻ mặt ngây ngô khiến ai ai cũng thấy thích.

Thái tử điện hạ nghĩ có con trai rồi thì mọi chuyện đều đạt được, nghĩ đến Lý giai thị sinh hạ cái cách cách kia trước, không ngờ như thế vừa hay là một chữ tốt, trong cung ban cho lễ vật như nước chảy đưa vào Dục Khánh Cung, danh tiếng thái tử điện hạ càng lớn mạnh.

Nhưng mà vui quá lại hóa buồn, phúc tấn bị băng huyết sau sinh, sau khi được thái y chẩn đoán qua thì nói là phúc tấn nguyên khí tổn thương nặng nề, ảnh hưởng thân thể, sợ rằng rất khó có thể mang thai lại được nữa. Ngay từ đầu bắt mạch cho phúc tấn vẫn là cái vị phương thái y xui xẻo kia, thái tử đối với chuyện hắn bắt mạch nói cái thai trong bụng phúc tấn nghi ngờ chính là tiểu cách cách vẫn đang rất bất mãn, thế nhưng trước đó cũng không chỉ có một mình hắn bắt mạch qua cho phúc tấn, mà cuối cùng chính là thái y viện cho ra một kết luận nói là bởi vì phúc tấn mang thai mạch tượng cùng với sản phụ bình thường có hơi chút khác biệt mới có thể phán đoán lầm, thái tử điện hạ nghĩ đến con trai trưởng của mình mới sinh kiêng kỵ chuyện đổ máu nên mới không tìm Phương thái y phiền phức.


Lúc này thái tử nghe Phương thái y chẩn mạch cho phúc tấn đưa ra kết quả xong thì không tin, đem người đạp ra ngoài liền thay ba thái y khác, kết quả đưa ra đều nói phúc tấn e là sau này cũng sẽ khó có hài tử.

Nghe vậy sắc mặt của thái tử hoàn toàn tối đen, chẳng lẽ là ý trời, phúc tấn nếu thật sự không thể mang thai nữa, con trai trưởng vừa mới ra đời, bệnh đậu mùa cũng còn chưa bị, có thể qua cửa ải kia hay không còn chưa nói chính xác được, nếu không có thể nuôi sống, vậy hắn không bao giờ… có thể có con trai trưởng nữa?

“Các ngươi nếu dám đem kết luận bệnh án này của phúc tấn nói ra, cô nhất định phải lấy tính mệnh một nhà già trẻ của các ngươi!” Thái tử điện hạ phát cáu, chuyện phúc tấn không thể có con nữa quyết không thể truyền đi, lỡ đâu phúc tấn biết được nghĩ quẩn trong lòng thì phải làm sao bây giờ.

Ba thái y nghe được lời uy hiếp của thái tử liền vội vàng dập đầu xin thề, loại bí mật hoàng gia này cho bọn họ một trăm cái đầu bọn họ cũng không dám nói lung tung a.

Thái tử biết kết quả sau lại cố ý đi xem phúc tấn, chưa đi đến trong phòng phúc tấn, phúc tấn đang ở cử, hắn là nam nhân không thể đi vào, ở cửa hỏi phúc tấn vài câu, nghe được giọng phúc tấn tràn đầy khí lực, cũng không biết lo lắng của mình rốt cuộc là có phải dư thừa hay không.

Thạch Tuấn Nham mà biết rằng kết quả chẩn đoán bệnh của thái y, không chừng sẽ rất vui vẻ, nhưng mà cho dù không có kết quả chẩn đoán bệnh của thái y, hắn cũng không chuẩn bị trải nghiệm sự đau khổ này lần thứ hai, cho nên việc thái tử lo lắng hoàn toàn là vô ích.

Ôm được con trai của mình vào lòng, thấy vật nhỏ mềm nộn đáng yêu như vậy, lòng phúc tấn như nhũn ra, nghĩ cuộc sống sau này, hắn phải nuôi dạy hài tử lớn lên cho thật tốt.

Ngày lễ tẩy tam của tiểu a ca được làm rất long trọng, lúc ở trong bồn hắn khóc rất vang dội, đem phúc tấn đang ở cử trong phòng không thể đi ra ngoài làm cho yếu lòng cơ hồ muốn xuống giường đi đem con cướp về. (tẩy tam theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm)

Rất nhanh ngày lễ tẩy tam qua đi, Khang Hi liền đặt tên cho tiểu a ca, đại danh gọi là Hoằng Thăng, chính thức được ghi chép vào hoàng gia ngọc điệp (gia phả hoàng gia). Nhũ danh thì lại do thái tử đặt, bản thân thái tử muốn gọi nó là Giáng Phúc. Hắn hiện tại chỉ có một con trai trưởng quý giá như thế, làm sao lại không muốn để cho phúc khí của nó nhiều hơn, phù hộ nó bình an lớn lên. Phúc tấn thất vọng với cách đặt tên khó nghe của Khang Hi, vốn cho là sẽ kêu Hoằng Tích, dù gì đây cũng là đứa cháu trai của ông phải ghi nhớ cái sự tích này, bây giờ gọi là Hoằng Thăng, vừa đọc lên nghe giống như là nhân sâm được nấu chín, tên một vị thuốc bổ ấy, thái tử lấy nhũ danh cũng rất thô thiển, cùng chính nhũ danh Bảo Thành của hắn có thể kết hợp lại, phúc tấn kiên quyết không cho thái tử đặt tên như vậy, mà gọi nhi tử là bánh củ cải đỏ.

Ai kêu bé trắng trẻo mập mạp lại mềm nộn như vậy chứ, phúc tấn cảm thấy gọi bằng nhũ danh này vừa khả ái lại chuẩn xác.

“Phúc tấn, tiểu a ca sau này lớn lên hiểu chuyện, nghe được ngươi gọi nó như vậy, lại muốn khóc.” Thái tử ở lúc phúc tấn hết ở cử mới biết được phúc tấn lại cho con trai trưởng hắn lấy một nhũ danh ngốc nghếch như thế.

“Ngươi gọi nó như cái tên cún cơm trước vậy nó cũng sẽ khóc, Giáng Phúc Giáng Phúc, vậy còn an khang thì sao.” Phúc tấn bất mãn nói, “Đại danh tiểu a ca ta không đổi được, nhũ danh ngươi gọi theo cách ngươi, ta gọi theo cách ta.”


“Ngươi không nên vừa lập công liền hồ đồ, nếu để cho hoàng a mã biết tiểu a ca có một nhũ danh bánh củ cải đỏ, không chừng sẽ tức giận, thật sự là lên không được mặt bàn.” Thái tử cau mày, cũng không thỏa hiệp, “Phúc tấn, nghe nói ngươi lúc thi tuyển tú thì gồm là tài đức nhiều mặt, thế nào ngay đến đặt tên cũng không biết, làm cho người ta chê cười.”

Thạch Tuấn Nham liếc xéo, “Chỉ là một nhũ danh, ta cũng sẽ không đến chỗ hoàng a mã kêu như vậy, ngươi loạn tưởng cái gì. Đều đã nói tên ngươi đặt là do ngươi kêu, ta đặt thì ta kêu, xem sau này tiểu a ca nghe ai!”

Thái tử gia bĩu môi, nhìn phía phúc tấn đang ôm con trai trưởng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn nhó như muốn khóc, thái tử chỉ vào tiểu hài tử rồi lên tiếng: “Ngươi nhìn xem, Giáng Phúc nghe được lời này của ngươi thật đúng là muốn khóc. Nào có một người lại bị kêu bằng ba tên, ngươi đây là làm khó dễ hài tử.”

Phúc tấn cúi đầu vừa nhìn, tiểu a ca thật đúng là có vẻ như muốn khóc, vội vàng đem nó đưa cho thái tử, “Dận Nhưng, ngươi mau ôm dỗ nó, ta thật không có biện pháp.” Hài tử này vừa khóc lên là kinh thiên động địa, dỗ thế nào cũng không chịu ngừng, phải tìm đủ mọi cách mới khiến nó dừng khóc, phúc tấn dỗ qua vài lần thì biết đứa bé này lúc khóc thật không dễ dỗ.

Thái tử rất muốn bế nhưng lại khước từ, “Quy củ tổ tông, bế cháu không ôm con, phúc tấn cũng không phải là không biết, cô cũng không đi dỗ người khác.” Vừa mới dứt lời, đại danh Hoằng Thăng, nhũ danh Giáng Phúc, lại có cái tên khác là bánh củ cải đỏ tiểu a ca đã khóc ra thành tiếng.

Thanh âm phi thường to, làm chấn động phúc tấn đến nỗi một mực đem nó nhét vào trong lòng thái tử, thái tử luống cuống tay chân ôm lấy nó bắt đầu dỗ dành, hắn chưa từng làm việc này, một bên trừng mắt phúc tấn, một bên vỗ nhẹ cái lưng tiểu a ca nhẹ giọng dỗ dành nói.”Giáng Phúc đừng khóc đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc.”

Tiểu a ca vẫn cứ khóc như cũ.

Phúc tấn nghe được lời thái tử dỗ hài tử nói, ngã xuống giường cười ha ha, “Dận Nhưng ngươi niệm kinh sao, ha ha.”

“Qua Nhĩ Giai tĩnh nghiên, ngươi câm miệng cho cô.” Thái tử nghe xong trừng mắt nhìn qua, nếu không phải phúc tấn đem a ca nhét vào trong ngực hắn, hắn đâu cần phải luống cuống khẩn trương như vậy, tiểu hài tử nhỏ như vậy lại còn mềm mềm, giống như vừa đụng vào liền bể vậy, khiến cho tiếng nói chuyện của hắn cũng nhỏ nhẹ rất nhiều.

Dỗ không bao lâu, tiểu đại ca vẫn còn đang khóc, mãi đến khi Trữ ma ma và Lý ma ma ở bên ngoài nghe được tiếng khóc tiểu a ca bên trong làm cho đứng ngồi không yên, vội hỏi: “Thái tử điện hạ, phúc tấn, tiểu a ca có phải đói bụng rồi hay không?”

“Các ngươi tiến vào hầu hạ đi.” Thái tử điện hạ nghe được bên ngoài hỏi, mang tiểu a ca nhẹ nhàng đặt lại vào trong lòng phúc tấn, giả vờ nghiêm trang, “Tiểu a ca có lẽ là đói bụng, các ngươi đem vú em cũng mang tới đi.”

“Vâng.” Trữ ma ma Lý ma ma ở bên ngoài đáp.


Chờ sau khi vú em tới đây, phát hiện tiểu a ca thật đúng là đói bụng, nhờ Trữ ma ma cùng nhau đem tiểu a ca dẫn đi bú sữa, trong phòng chỉ còn lại thái tử và phúc tấn hai người, nhất thời nhìn nhau không biết nói gì.

Qua một hồi lâu, thái tử tự mình lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí trầm mặc này, hướng phúc tấn nói rằng: “Phúc tấn, hai ngày nữa, hoàng a mã sắc phong ngươi làm thái tử phi của cô, thánh chỉ rất nhanh sẽ được truyền tới Dục Khánh Cung.”

“Cái gì?” Phúc tấn nghe thái tử nói xong, trong phút chốc không phản ứng kịp, chờ phục hồi tinh thần lại mới biết được thái tử nói là chuyện sắc phong thái tử phi, vốn đang cho rằng Khang Hi đã sớm quên, không nghĩ tới là còn nhớ, “Làm sao lại nhanh như vậy?”

“Ngươi đã vì cô sinh một con trai trưởng, nói như thế nào hoàng a mã cũng muốn khen thưởng ngươi.” Thái tử ngồi ở trên ghế, nói ra những lời này xong hắn liền có chút đắc ý, “Phúc tấn, ở trong nhà dù ngươi có lợi hại so với cô thế nào, ở bên ngoài ngươi vẫn là phải dựa vào cô. Ngươi nói xem có phải không?”

Phúc tấn nếu đều đã vì hắn sanh một đứa con, tự nhiên đem chuyện này suy nghĩ rõ ràng, phúc tấn và hắn là cùng chung số mệnh, nếu như phúc tấn không có con, làm chức thái tử phúc tấn cũng là không an lòng, phúc tấn suy nghĩ cẩn thận còn phải cám ơn hắn.

“Ngươi vì cô sinh con trai trưởng rồi, ngươi suy nghĩ về Thạch phủ một chút, ngẫm lại a mã ngạch nương của ngươi, xem bọn họ có chịu cùng cô có phúc cùng hưởng hay không?” Thái tử thấy phúc tấn đang trầm mặc suy nghĩ sâu xa, còn nói thêm, “Kỳ thực làm phúc tấn của cô, trở thành thái tử phi thì có cái gì không tốt? Ngươi sau này chớ lại đi chống đối cô, chúng ta hòa hợp mà sống, ngươi nói xem không phải là ngươi cũng luôn nói mấy chuyện sống hòa nhập này sao?”

Thạch Tuấn Nham nghe xong những lời này của thái tử, liền hỏi ngược lại, “Dận Nhưng này, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Đừng có quanh co lòng vòng nói những thứ ta không thích nghe.” Vừa nói hắn vừa lấn đến bên thái tử, duỗi tay bóp cổ thái tử, “Hoàng a mã sắc phong ta làm thái tử phi, đó là ta nên được, trái lại ngươi chẳng có tí công trạng nào trong việc này cả. Đừng nói giống như việc gì ta cũng phải dựa vào ngươi như vậy, nếu như dựa vào ngươi, ta đã sớm điên dại mà khóc cười ở trong Dục Khánh Cung. Còn có, ta không phải là muốn chống đối ngươi, chỉ cần ngươi làm việc khiến cho ta hài lòng thuận mắt, thì sao ta lại đi gây sự với ngươi làm gì?”

“Chỉ cần sau này ngươi đối với cô tốt một chút, không có hễ chút là đụng chân tay với cô, cô cũng không muốn đi gây chuyện với ngươi! Ngươi phải biết rằng, cô là cha của đứa bé! Sau này để tiểu a ca biết mẹ nó hung hãn dữ dội như vậy, nó cũng sẽ không còn mặt mũi!” Thái tử gia thấy phúc tấn hồ đồ ngu xuẩn như vậy liền nổi giận, nếu để cho nhi tử nhà mình biết a mã ngạch nương đánh nhau, hắn thật đúng là không có mặt mũi nào dạy dỗ con trai! Cho dù tiểu a ca còn đang quấn tã lót, cùng phúc tấn động tay chân loại sự tình này cũng phải ngăn chặn, lỡ đâu tiểu a ca sớm hiểu chuyện, sau này hắn ở trước mặt tiểu a ca đều không thể ngóc đầu lên được.

Phúc tấn nghe xong lời này, mới biết được thái tử nói để hắn an tâm ở trong Dục Khánh Cung cùng hắn sống qua ngày là vì để mình sau này đừng động thủ với hắn, nhịn không được liền cười, “Ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi lo lắng sẽ không xảy ra.”

Nói liền buông thái tử ra, còn hảo tâm mà đưa tay phủi phủi vạt áo thái tử.

“Thực sự?” Thái tử nghi ngờ nhìn về phía phúc tấn, thấy phúc tấn gật đầu bảo đảm, hắn còn nói thêm, “Vậy hôm nay chuyện đem tiểu a ca nhét vào trong lòng cô ngươi cũng không thể làm tiếp, cô là a mã, ở trước mặt tiểu a ca phải có sự uy nghiêm, không thể như ngươi làm gì cũng được, hiểu không?”

“Đã biết, ngươi cứ yên tâm đi. Ta tuyệt đối sẽ không ở trước mặt tiểu a ca làm mất sự uy nghiêm của a mã ngươi.” Thạch Tuấn Nham dùng lời lẽ làm an lòng thái tử, nói xong không bao lâu, hắn cười ra tiếng, “Dận Nhưng, không phải là ngươi rất sợ ta đấy chứ?”


Thái tử nghe vậy mặt sưng lên trừng hai mắt không trả lời, thấy nụ cười chói mắt trên mặt phúc tấn kia liền hừ một tiếng quay đầu nhìn về nơi khác, chẳng thèm trả lời phúc tấn.

“Ngươi sợ ta như vậy lại rất ghét ta, thực sự không muốn đem ta đuổi ra Dục Khánh Cung sao?” Thạch Tuấn Nham tiếp tục truy hỏi, thái tử không trả lời quyết không bỏ qua.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: