Thái tử khi dùng xong bữa yến tiệc nho nhỏ lại còn nhận được quà sinh nhật phúc tấn chuẩn bị cho hắn, phúc tấn biết thái tử cái gì cũng không thiếu, liền tìm ở trong không gian lấy ra một mô hình thuyền tây cổ mà trước đây hắn mua được, nhưng rốt cuộc vẫn là loại giả cổ, thoạt nhìn cũng rất là tinh xảo, hơn nữa mô hình trông rất thật, chỉ cần có tâm là có thể phỏng theo mô hình làm ra một chiếc thuyền thật, những thứ này đều là mẫu thuần Anh quốc vang danh trên biển thời bấy giờ, lúc hắn sưu tầm số lượng thuyền mô hình này rất hạn chế.
Phúc tấn đem quà sinh nhật mình chuẩn bị đưa ra, vốn nghĩ thái tử vừa thấy trong lòng liền cảm động đến rơi nước mắt, kết quả thấy thái tử nhận lấy lễ vật xong vẫn bình tĩnh như không, hắn là hoàn toàn đau lòng.
“Cô cũng không phải chưa thấy qua thuyền thật, Pháp tặng thuyền hình dáng cùng cái này không sai biệt nhiều lắm, phúc tấn ngươi thật đúng là một người có tầm nhìn rộng.” Thái tử điện hạ bĩu môi, cho rằng kiến thức phúc tấn quá thấp. Bất quá thấy mô hình thuyền khá tinh xảo, trong lòng vẫn là có chút thích thú, thứ này hẳn là rất khó tìm đi, cũng không biết phúc tấn làm sao lấy được, coi như cố lòng.
Thạch Tuấn Nham nghe vậy đưa tay định đem lễ vật cướp về, “Nếu không thích, liền trả lại cho ta.”
“Ngươi đã đưa cho cô, cô chỉ là đưa ra nhận xét của mình, lần tới phải tặng gì đó khá hơn một chút cho cô, còn có thể để cô biết tâm ý của ngươi.” Thái tử đem quà sinh nhật giấu phía sau người, ngăn trở phúc tấn nói, “Ngươi cũng lộn xộn, lỡ đâu động thai khí người khó chịu thế nhưng lại là ngươi.”
“Hừ, không có lần tới đâu, chán ghét lễ vật của ta, lần tới không thèm.” Phúc tấn buồn bực nói, không cùng thái tử tranh cướp nữa, dù sau tiệc người cũng đã ăn, lễ vật cũng đã tặng, hắn muốn quay về tẩm điện nghỉ ngơi. “Ta đi trước.”
“Chờ đã, phúc tấn, những quà sinh nhật của các huynh đệ khác đưa còn phải nhờ ngươi thay cô xử lý thì sao, ngươi đi cô làm sao bây giờ?” Thái tử điện hạ vội vàng nói, “Những chuyện kia không nên đi làm phiền cô như vậy, đều là chuyện thuộc bổn phận phúc tấn.”
“Chuyện ấy cũng không cần gấp, ta về trước đi nghỉ, ngày mai rồi kiểm kê.” Phúc tấn nói, cũng không có quay đầu lại liền rời đi.
Lưu lại thái tử điện hạ hướng về phía bóng lưng của hắn bất mãn trừng mắt, xoay người đem cái mô hình thuyền chiến kia đặt ở trên mép giá sách.
Thời gian như nước chảy trôi qua, chớp mắt đã đến tháng tám năm Khang Hi ba mươi mốt, khi thái tử cùng Khang Hi tuần du Nhiệt Hà một lần trở về, cái thai của phúc tấn cũng đã đủ tháng, chỉ chờ đến lúc sinh, mà Dục Khánh Cung ngoại trừ Lý Giai thị đang mang thai hơn tám tháng, còn có thứ phúc tấn Lâm thị lại thai bốn tháng, chỉ còn chờ thái tử hồi cung liền cầu cho nàng thăng chức.
Lý Giai thị từ lần trước bị thái tử khiển trách một trận sau liền an tĩnh dưỡng thai, chỉ còn chờ đem con sanh ra xong mới lại tiếp tục kế hoạch chiếm lấy lòng của thái tử, nhưng mà, ở lúc cái bụng của phúc tấn tử từ từ đủ tháng, nàng liền bỏ cuộc, từ đó tới nay, thái tử đối xử với phúc tấn yêu thương như mới cưới không giống như trước kia lạnh nhạt xa lánh, khiến cho lòng nàng dâng lên một loại cảm giác không ổn, nếu để phúc tấn sinh một đứa con trai trưởng, vậy thái tử gia đâu còn cần nàng sanh con nữa.
Suy nghĩ tầng tầng lớp lớp như vậy khiến trong ngực nàng không biết là có cảm giác gì, nếu phúc tấn sinh con trai trưởng, như vậy vừa là con trai vừa là trưởng tử, cái danh phận gì đều chiếm hết, làm sao có thể có chuyện tốt như vậy. Ngẫm lại Chung Túy Cung huệ phi nương nương chính là sinh đại a ca làm trưởng tử, đại a ca rất được hoàng thượng yêu thích, nếu lúc đầu vị tiểu a ca kia của nàng còn sống, phúc tấn làm sao có thể có cơ hội này.
Tiểu a ca chết sớm, nhất định phúc tấn cũng không có thành ý gì tốt, Lý Giai thị hậm hực nghĩ, vì vị tiểu a ca phúc mỏng kia của mình thương tâm một phen, nghĩ đến đây tự mình đã dưỡng thai hơn tám tháng qua, nuôi thật tốt hơn lần mang thai trước nhiều lắm, đứa bé hẳn cũng sẽ khỏe mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa có nhũ mẫu nhiều kinh nghiệm nói cái thai của nàng chắc chắn là a ca, chính bà ta cũng đã đoán trúng cái thai đầu quả thực chính xác, trong lòng cũng sớm xác định đây cũng là một đứa con trai.
Chỗ phúc tấn tuy rằng nàng không biết rốt cuộc cai thai kia là cách cách hay là a ca, thế nhưng nàng nhất định phải sinh hạ hài tử trước phúc tấn, trưởng tử cũng có sức ép đối với sắp xếp thứ tự của con trai trưởng.
Phúc tấn cũng không biết Lý Giai thị đã nổi lên dã tâm, hắn gần đây rất thấp thỏm lo âu, trong lòng đối với sợ kiện sắp xảy ra có hơi chút hồi hộp vì hắn sẽ có đứa con ruột thịt của mình, sanh con có bao nhiêu thống khổ, phúc tấn là có nghe được, thế nhưng vừa nghĩ tới phải do chính mình sinh, cho dù phúc tấn có bình tĩnh đến mấy, trong lòng vẫn là thấp thỏm bất an, sinh thế nào, có thể không sinh được không, rốt cuộc đau đến cỡ nào đều là vấn đề lớn đặt nặng ở trong lòng hắn.
Lúc này ngày lâm bồn của hắn càng gần, trong đầu vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Lý Giai thị trước kia khi sinh tiểu a ca thì lại càng rõ ràng, là lý do trược tiếp khiến hắn ăn ngủ cũng không yên, nôn nóng qúa mức.
Trữ ma ma thấy hắn như vậy, cũng là mỗi ngày lo lắng, thường xuyên xin các nhũ mẫu người tinh kỳ nói mấy lời trấn an cho phúc tấn nghe, mình và Lý ma ma cũng thường hay trấn an phúc tấn, thế nhưng vẫn không thấy hiệu quả, vốn là cho rằng sau khi thái tử gia trở về, phúc tấn sẽ thoải mái hơn một ít, không nghĩ tới phúc tấn nhìn thấy thái tử gia, bệnh trạng lại càng nặng hơn.
Phúc tấn nhìn thấy thái tử, nghĩ đến mọi sự dằn vặt mà mình phải chịu tất cả đều là đến từ vị thái tử gia kia, trong lòng không ngừng nôn nóng còn có phẫn nộ, trong quá trình mang thai hắn im lặng không gây chuyện gì nhiều, đến lúc sắp sanh, hắn lại rất nóng tính thích gây sự, thấy thái tử căn bản cũng không muốn để hắn vui vẻ.
“Chủ tử, ngươi thực sự an tâm, tuy nói là mang thai lần đầu, thế nhưng nhịn một chút liền qua đi, trước lạ sau quen, lằn sau cũng sẽ không lo lắng sợ hãi như vậy.” Trữ ma ma nhỏ giọng mà ở bên người phúc tấn an ủi, phúc tấn sợ sanh con việc này vẫn là không thể truyền đi, cái này nếu truyền ra ngoài còn không làm người ta cười rụng răng sao. Có điều nữ nhân mang thai đầu, lo lắng vẫn là sẽ có.
Phúc tấn nghe xong, trong làng thầm măng một câu, cái gì mà trước lạ sau quen chó má, nếu là có lần sau, hắn để thái tử làm thái giám!
“Trữ ma ma, ngươi không cần nói nữa, tự ta biết.” Phúc tấn giả vờ trấn định mà nói rằng, lại hỏi, “Thái tử mấy ngày nay thế nào lại không tới đây chứ?”
Không tới hắn sẽ không có túi phát tiết, hắn không dễ chịu cũng sẽ không để thái tử dễ chịu.
Trữ ma ma nghe vậy, nghĩ đến thái tử ít ngày trước còn có thể gặp mặt, thế nhưng mấy ngày nay lại chưa từng thấy qua, chỉ có sai nô tài đi hỏi thăm vài câu, tự mình còn đi tới chỗ trắc phúc tấn và các thị thiếp khác, thật sự là cảm thương cho chủ tử nhà mình, “Chủ tử, thái tử gia có lẽ là bận rộn với công việc mà hoàng thượng giao phó, sao có thể một ngày hai ba lần tới thăm đâu.”
“Vậy sao?” Thạch Tuấn Nham giương âm cuối lên thật dài, chỉ sáo* xẹt qua tay vịn cái ghế, hành động này biểu thị hắn bất mãn. Xem ra thái tử hẳn là không có can đảm tới rồi. (*chỉ sáo là móng tay giả)
Phúc tấn thật không thể trách thái tử gia, ngay từ đầu thái tử cũng là có quan tâm tình trạng của hắn, thế nhưng mỗi lần hẹn gặp lại cần phải đánh nhau một trận, tuy nói sẽ không đả thương đến gân cốt, nhưng là chuyện mất mặt. Sau nhiều lần từ chỗ phúc tấn quay về, hắn chỉ biết phúc tấn mấy ngày này không dễ chọc, không muốn xuất hiện ở trước mặt phúc tấn, miễn cho bị ăn đòn.
Ở chỗ phúc tấn thái tử không có biện pháp nào ép buộc nàng, tự nhiên có nữ nhân khác sẽ nghe lời của hắn, nịnh hót lấy lòng hắn, bởi vậy sau khi thượng triêu xong xuôi, có thời gian rảnh hắn cũng liền đến trong viện những thị thiếp khác ngồi một chút, thậm chí ngay cả chỗ Lý Giai thị hôm nay hắn cũng tới một lần, khiến Lý Giai thị rất là vui mừng.
Hẳn là vì quá vui mừng, Lý Giai thị vui mừng đến sinh non, thái tử sửng sốt mà nhìn người vùi ở trong ngực hắn vừa nãy vẻ mặt còn thuỳ mị ướt át thì đột nhiên đau bụng nhăn nhó lên, vội vàng gọi cung nhân hầu hạ tiến đến.
Kết quả được cho biết Lý Giai thị sắp sinh.
Lý Giai thị nhanh chóng được đưa vào phòng sinh, một mặt đau, một mặt khác là vô cùng vui vẻ, ngay cả ông trời cũng đang giúp nàng, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm cho thái tử đến sân của nàng khi thuốc trợ sản nàng ăn vụng trước đó phát huy dược tính.
Thái tử cau mày, để cho cung nữ tới chỗ phúc tấn báo tin, mình thì tâm phiền ý loạn mà ở trong phòng uống trà, bên tai nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lý Giai thị ở phòng sinh bên kia, nghĩ Lý Giai thị lại sinh non, xem ra sau này không cho nàng lại tiếp tục mang thai nữa mới được, nhiều lần đều là như vậy, sao có thể sinh một hài nhi khỏe mạnh được.
Lại nghĩ đến phúc tấn đã đủ tháng, Lý Giai thị sinh hạ hài tử trước cả phúc tấn, thái tử sắc mặt của chút thay đổi, Lý Giai thị cái này cũng quá khéo rồi, thời điểm phúc tấn sinh ở trong vài ngày tới, nàng nhưng lại ở lúc này sinh non! Nếu là sinh một a ca, vậy liền chiếm danh phận thứ trưởng tử.
Thái tử nghĩ tới đây, triệt để cuồng nộ, trong lòng hắn rất là tị nạnh với đại ca lớn tuổi hơn so với hắn, nếu không có đại a ca, hắn chính là hoàng thái tử trường, hôm nay cần gì phải để đại a ca với thân phận trưởng tử uy hiếp được hắn. Lý Giai thị nếu sinh sớm thật có mục đích này, hắn tuyệt đối sẽ không để yên, cái này rõ ràng chính là đánh vào mặt hắn.
Người của thái tử vừa tới chỗ phúc tấn, phúc tấn đang lúc ăn nho, Trữ ma ma đang giúp phúc tấn ăn năm quả, nhiều hơn cũng không chịu, khi hắn ăn được đến quả nho thứ tư, thấy cung nhân vội vội vàng chạy tới hành lễ, thanh âm mang theo sự sốt ruột và luống cuống nói rằng: “Phúc tấn cát tường, Lý Giai trắc phúc tấn của Thuần Hoa Viện sinh non!”
Phúc tấn nghe vậy lập tức mức nghẹn, làm cho nho ăn vào bị phun ra, liên tục ho khan, cái gì cũng chưa kịp nói, cái bụng bắt đầu đau, đang ôm bụng vội vàng kêu Trữ ma ma nhanh đi gọi bà đỡ, “Ta đau bụng, đau đến thắt ruột, nhanh đi!”
Trữ ma ma sợ đến run run một cái, cùng Lý ma ma còn có tứ đại cung nữ lập tức theo sự huấn luyện đã tập dợt từ trước bắt đầu hành động, trước đó phúc tấn thường hay đau bụng khiến các nàng đều khẩn trương sau đó phát hiện không có việc gì, sau này tình huống như vậy lập lại, các nàng khẫn cấp phản ứng lại cũng không hề có phần rối loạn vị trí nào.
“Đứa nô tài kia, còn không mau đi nói cho thái tử gia, phúc tấn sắp sinh!” Trữ ma ma vội vàng đưa phúc tấn đến phòng sinh đã chuẩn bị tốt trước đó, còn không quên cho đứa nô tài hại phúc tấn bị hoảng sợ một cước, nếu như phúc tấn có chuyện gì, bà chắc chắn không buông tha cho đứa nô tài kia.
Người cung nhân kia cũng là vừa sợ vừa lo, té chạy đến Thuần Hoa Viện, nhìn thấy thái tử điện hạ thở không ra hơi câu được câu mất nói: “Thái, thái tử điện hạ, phúc tấn người, người sắp sinh!”
Thái tử cả kinh, tay cầm chén trà buông lỏng, beng một tiếng chén trà vỡ vụn ra, bên tai còn có thể nghe được tiếng kêu rên rỉ đau nhức không xa của sản phụ Lý Giai thị, phúc tấn lại sắp sinh, thế nào lại đều chọn vào lúc này vậy chứ!
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau theo cô đến chỗ phúc tấn!”
Thái tử nói xong, cũng bước nhanh mà rời khỏi Thuần Hoa Viện, hướng đến chỗ phúc tấn chạy đi, nghĩ đến phúc tấn sanh con thống khổ như vậy, trước hắn nghĩ về điểm này dường như căn bản không có gì đáng lo ngại, quả nhiên phúc tấn so với hắn càng khó chịu.
Lý Giai thị đang ở trong lúc cắn răng thống khổ sanh con, vẫn cho là thái tử sẽ canh giữ ở Thuần Hoa Viện không đi, kết quả nàng sinh được phân nửa, nhũ mẫu thiếp thân sốt ruột muốn để cho bà đỡ nhanh cho nàng đem đứa bé sanh ra trước, nói cho nàng biết phúc tấn cũng sắp sinh, nàng nghĩ đến thái tử nhất định sẽ đến chỗ phúc tấn, thiếu chút nữa không nuốt nổi cơn giận kia, chỉ có thể tự an ủi mình, nhất định phải ở trước lúc phúc tấn sinh đem đứa con này sanh ra được.
Phúc tấn mặc kệ thái tử có qua đây hay không, cũng không thể thay đổi việc hắn đối với thái tử chửi ầm lên, tuy rằng không thể mắng ra miệng, thế nhưng ở trong lòng đối thái tử điện hạ liên tiếp mắng chửi còn là hóa giải một ít nổi thống khổ của hắn.
Dụng dưới nặng trĩu đau nhức, phúc tấn cắn răng không kêu thành tiếng, nghe nhũ mẫu tinh kỳ an bài, trước tiên cố chịu đựng đi lại một hai bước, rồi mới tiến vào phòng sinh, phúc tấn cho là mình sẽ sợ hãi, không nghĩ tới ngược lại là tĩnh táo dị thường, sống trên đời cái gì cũng phải lần lượt trải qua, sinh đứa bé thì có cái gì ghê gớm, phúc tấn tự mình nghĩ nhất định có thể làm được.
Nhưng mà, sự đau đớn như xé rách vậy, vẫn khiến phúc tấn khó có thể nhịn được, mỗi một lần lên tinh thần đều lần lượt bị phá hủy, cả người đau đến toát mồ hôi lạnh, bên tai chỉ còn lại có tiếng Trữ ma ma cổ động, còn có tiếng động viên của nhũ mẫu tinh kỳ và bà đỡ.
Thái tử đến nơi ở phúc tấn rồi, chỉ thấy đám nô tài hầu hạ phúc tấn đều đâu vào đấy an bài các hạng mục công việc, trong phòng sinh thường thường có cung nữ bưng ra một chậu bồn máu loãng liền có một chậu bồn nước nóng đi vào, bà đỡ đang không ngừng chỉ dẫn, còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của Trữ ma ma.
Chỉ là thanh âm của phúc tấn hầu như đều không có nghe được, thái tử sốt ruột, chẳng lẽ phúc tấn xảy ra chuyện gì sao, hướng về phía phòng sinh liền hô, “Phúc tấn, phúc tấn! Cô tới rồi!”
Thạch Tuấn Nham nghe được thanh âm của thái tử, mở mắt, nghiến răng nghiến lợi như là nghe được thanh âm của chính kẻ thù giết cha mình vậy, vừa định mở miệng mắng chửi bà mẹ ngươi tên khốn kiếp này, kết quả lời đến cửa miệng liền nuốt trở vào, trái lại đau kêu lên thành tiếng, liền nghe bà đỡ nói hít sâu một hơi, tiếp tục chịu đựng, hai tay nắm chặt xé rách khăn trải giường dưới thân, tóc bị mồ hôi thấm ướt quấn bện, mí mắt cũng bị mồ hôi chảy qua nên chỉ có thể đóng lại, thái tử vẫn còn đang kêu tên hắn, trong lòng Thạch Tuấn Nham bắt đầu từng lần một niệm chú thái tử gia kiếp sau làm nữ nhân, làm cho hắn lúc sanh con kêu như heo, sinh rồi liền sinh nữa, sinh cả đàn heo!
Thái tử nghe được bên trong phòng sinh tiếng kêu rên rỉ đau nhức của phúc tấn càng phát ra lớn, trong lòng bắt đầu yên tâm trở lại, có sức lực để mà kêu la lớn như vậy, vậy mới có thể sanh con được chứ.
Phúc tấn người bên này đang bộn rộn bắt đầu việc sanh con, Thuần Hoa Viện bên kia Lý Giai thị rốt cuộc ở trước lúc phúc tấn sinh tới trước một bước, đứa bé được sinh ra, nghe được tiếng khóc vang dội của đứa bé kia, trong lòng Lý Giai thị vui mừng thả lỏng, như là một tảng đá lớn được đặt xuống đất, đau đến không còn khí lực nhưng không có mê man bất tỉnh, “Mau, nói cho ta biết, là a ca hay là cách cách!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sâu ôm lòng thấp thỏm bất an tình nhập V Chương 1, mong muốn mọi người đối xử bình đẳng với truyện ba xu, gèo thét cầu tung hoa, sâu khom lưng cúi chào biểu thị ý nghĩ – yêu thương