Bốn năm sau.
Một đạo thân ảnh mạnh mẽ xẹt qua trong núi.
"Đó là Tân Đa Lôi đại nhân đi?" Một dũng sĩ thần huyết tộc nói.
"Hình như vậy."
"Thực lực của Tân Đa Lôi hình như lại mạnh thêm."
"Đúng vậy! Hẳn đã là dũng sĩ đồ đằng tam tinh."
Sau khi đám người Kỳ Thiếu Vinh định cư xuống, chữa trị bệnh cho không ít người, thanh danh dần dần lan xa, dần dà, không ít người mang theo thù lao tìm tới chữa bệnh, Kỳ Thiếu Vinh dưỡng dục hài tử, không thể đi xa, liền dứt khoát làm lại nghề cũ, xem bệnh cho mọi người.
Người tới xem bệnh sau khi trị hết có rời đi, có ở lại, cư trú bên cạnh đám người Kỳ Thiếu Vinh, thành lập khu tụ cư.
Mấy năm trôi qua, thực lực của đám người Tân Đa Lôi đều tiến bộ nhảy vọt, Lôi Mông, An Đậu lục tục trở thành dũng sĩ đồ đằng.
Đám người Kỳ Thiếu Vinh tuy rằng không gia tăng thêm dân số, nhưng thực lực chỉnh thể lại biến hóa long trời lở đất.
Lôi Mông thấy Tân Đa Lôi trở về, cười chào hỏi: "Trở lại rồi!"
Fred cùng Lôi Mông hai năm trước kết đôi, hai năm này ở chung vẫn luôn không tồi.
"Đúng rồi! Lôi Mông ca, ca ta đâu?"
"Hắn đi Bắc Sơn. Nghe nói bên kia xuất hiện một con cọp răng kiếm, ăn không ít người, ca ca ngươi được người khác ủy thác, đi hỗ trợ giải quyết." Lôi Mông nói.
Tân Đa Lôi gật đầu: "Là như vậy sao!"
Mấy năm qua, thế lực của Kỳ Thiếu Vinh trở thành một tồn tại đặc thù, không phải bộ lạc, nhưng mỗi người lại đều là cao thủ, một ít bộ lạc gặp phải nan đề không giải quyết được sẽ tìm tới nhờ hỗ trợ.
............
Ngoài trúc lâu.
Một tiểu hài tử mặc quần áo vải bố nổ lực đẩy cục đá.
Bên cạnh, một tiểu hài tử khoanh chân ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Minh cùng Mộ Đình Hiên: "Tiểu hài tử nhà các ngươi thật tiến tới a! Vừa ngủ dậy liền rèn luyện thân thể, nào giống đứa nhỏ nhà ta, vừa tỉnh ngủ liền xếp bằng đả tọa, bộ dáng giống như vĩnh viễn không tỉnh ngủ."
Mộ Đình Hiên cười cười: "Thiếu gia, đừng nói như vậy, A Minh chỉ là ham chơi, A Vân mới thật sự là tiến tới, vừa rời giường liền minh tưởng."
Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi: "Ngươi xác định hắn là đang minh tưởng, mà không phải đang ngủ gà ngủ gật?"
Mộ Đình Hiên nhìn Trang Vân: "Ngươi xem A Vân nghiêm túc như vậy, khẳng định là đang minh tưởng!"
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Chúng ta đến nơi này sắp 5 năm rồi!"
Mộ Đình Hiên gật đầu: "Đúng vậy!"
"Âm Dương Thảo cũng sắp lấy được." Kỳ Thiếu Vinh nói.
Hai năm trước đám người Kỳ Thiếu Vinh đã biết vị trí cụ thể của Âm Dương Thảo, bất quá, chỗ kia tương đối nguy hiểm, mà lúc ấy, đám người Kỳ Thiếu Vinh đã thông qua Hợp Quả, dựng dục ra hài tử, cho nên chuyện này liền tạm thời gác lại.
Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Điều kiện ở nơi thần bỏ quá kém, hắn không muốn nhi tử cả đời ở lại chỗ này!
Dịch Minh chơi đến mệt mỏi, lén lút ngồi xuống đối diện Trang Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, Dịch Minh ngồi xuống hồi lâu, Trang Vân như cũ không có động tĩnh gì, Dịch Minh bỗng nhiên vươn quyền, đánh về phía Trang Vân, Trang Vân bỗng nhiên mở mắt ra, tiếp lấy nắm tay thịt đô đô của Dịch Minh.
Đánh lén thất thủ, Dịch Minh nhụt chí lùi tay về.
"Ngu ngốc!" Trang Vân mắng.
Dịch Minh hung hăng trừng mắt nhìn Trang Vân một cái, bò dậy chạy.
Trang Vân nhìn Dịch Minh rời đi, bình tĩnh nhắm mắt lại.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn khuôn mặt nhỏ của Trang Vân, thầm nghĩ: Nhi tử nhà hắn tuổi không lớn, lại rất biết làm màu, cũng không biết là giống ai.
......
"Lạc Gia thúc thúc." Dịch Minh chạy về phía Lạc Gia.
Lạc Gia thụ sủng nhược kinh, lại có chút khẩn trương, bởi vì lúc sinh ra mắt hắn đã đỏ, Lạc Gia bị bộ lạc bỏ rơi, nhiều năm qua, trong đáy lòng, Lạc Gia vẫn luôn rất muốn tiếp xúc với người khác, nhưng lại lo lắng mọi người bài xích, bị tiểu hài tử Dịch Minh ôm đùi, Lạc Gia liền bó tay bó chân.
Dịch Minh ngửa đầu hỏi: "Lạc Gia thúc thúc, ngươi đi theo cha ta ra ngoài săn thú sao?"
Lạc Gia gật đầu: "Đúng vậy!"
Lạc Gia đi theo Dịch Phàm đã được mấy năm, ban đầu là bởi vì cảm kích ân cứu mạng của Dịch Phàm, sau đó Lạc Gia phát hiện, lựa chọn của hắn không sau, thực lực của Dịch Phàm rất mạnh, lại tinh thông độc thuật, đám người Kỳ Thiếu Vinh có rất nhiều thủ đoạn đối phó với yêu thú, đi theo Dịch Phàm mấy năm, Lạc Gia tiến bộ thần tốc.
Khiến Lạc Gia càng thêm thoải mái là đám người Dịch Phàm căn bản không để bụng đôi mắt của hắn, không phải giả vờ không để ý, mà là thật sự không để ý, Lạc Gia biết rất nhiều người kiêng kị thực lực của hắn, luôn làm bộ không thèm để ý hắn là một sát tinh, sau lưng lại kiêng kị hắn lợi hại.
Mấy năm qua, Lạc Gia cũng ý thức được, lai lịch của đám người Dịch Phàm rất có thể có chút đặc thù, bất quá, Lạc Gia cũng không nói cái gì.
Lạc Gia gật đầu, móc ra mấy cục đá màu sắc rực rỡ đưa cho Dịch Minh: "Cho ngươi."
"Cảm ơn thúc thúc." Dịch Minh vui mừng nói.
Tân Đa Lôi đi tới: "Lạc Gia, ngươi cũng trở về rồi, chúng ta chân trước chân sau a!"
Lạc Gia nhàn nhạt nhìn Tân Đa Lôi một cái, gật đầu.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Lạc Gia cùng Tân Đa Lôi: "Các ngươi tiến vào một chút đi."
Tân Đa Lôi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Y sư đại nhân, A Hạo dự tính động thủ sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy, đã kéo dài rất lâu, ta nghĩ cũng nên đến lúc động thủ."
Tân Đa Lôi nắm chặt nắm tay: "Lấy thực lực của chúng ta hiện tại, đi Thương Vân Hồ hẳn là cũng không có vấn đề gì."
Tân Đa Lôi khẽ mỉm cười, đối với hắn 5 năm trước mà nói, Thương Vân Hồ không thể nghi ngờ là tồn tại làm người có đi mà không có về, nhưng 5 năm này, hắn tiến bộ phi thường nhanh chóng, hiện tại, Thương Vân Hồ đối với hắn đã không tính là cái gì.
............
"Y sư đại nhân." Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch đi tới.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Tộc trưởng tới a!"
"Ta mang tới một ít vật tư cho y sư đại nhân."
"Tộc trưởng có tâm!"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch, thầm nghĩ: Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch thật biết làm người, ăn ké chột dạ, đối phương thỉnh thoảng lại đưa một ít đồ qua cho hắn, tuy không có gì đặc biệt quý trọng, nhưng lại đều là đồ vật cần thiết.
Qua mấy năm phát triển, bộ lạc Đại Thạch đã trở thành bộ lạc mạnh nhất trong khu vực này.
Mấy năm nay bộ lạc Phi Hổ không có nhân tài gì, có tư thế từ từ xuống dốc, hơn nữa, nghe nói, Tân Lực bởi vì mấy lần ra quyết sách sai lầm, bị tước đi chức vị tộc trưởng, hiện tại tộc trưởng bộ lạc Phi Hổ đã đổi thành Tân Nhai.
"Y sư đại nhân, hài tử của ngài thật đáng yêu!" Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nói.
"Cũng được đi." Kỳ Thiếu Vinh cười cười, thầm nghĩ: Nhi tử nhà hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng rất có bộ dáng tiểu soái ca a!
Trang Hạo đi đến: "Tộc trưởng tới a!"
Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch gật đầu: "Trang thiếu, ta cáo từ trước."
Trang Hạo gật đầu: "Tộc trưởng đi cẩn thận."
Trang Hạo đi vào phòng, phía sau là Trang Vân nhắm mắt đi theo, Trang Vân banh khuôn mặt nhỏ, có vẻ rất nghiêm trang.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Vân, trong lòng không vui, thầm nghĩ: Thời điểm Trang Vân đi với hắn luôn là một con sâu ngủ, cả ngày một bộ dáng ngủ không tỉnh, đi theo Trang Hạo lại là ngưỡng mộ, Trang Hạo vừa về, Trang Vân liền tỉnh ngủ.
Trang Hạo lấy ra một cái hộp ngọc, đưa cho Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh mở ra, tức khắc kinh sợ, "Âm Dương Thảo?"
Trang Hạo gật đầu: "Đúng vậy."
Kỳ Thiếu Vinh kinh ngạc: "Ngươi đi Thương Vân Hồ?"
Trang Hạo gật đầu: "Phải."
"Không phải đã nói còn chưa đi sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhíu mày hỏi.
Trang Hạo cười cười: "Sợ ngươi lo lắng, cho nên không dám nói cho ngươi, hiện tại đồ vật lấy tới tay, mới dám nói."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo, nhất thời không biết nên cảm động Trang Hạo săn sóc, hay là nên mắng Trang Hạo tùy hứng.
"Ngươi thật là, ta còn vừa mới trao đổi với Tân Đa Lôi cùng Lạc Gia chuyện đi Thương Vân Hồ!" Kỳ Thiếu Vinh rầu rĩ nói.
Trang Hạo cười cười: "Hiện tại đồ vật lấy tới tay, không cần phải làm phiền bọn họ."
Kỳ Thiếu Vinh oán hận trừng mắt nhìn Trang Hạo một cái, hỏi: "Chúng ta có thể trở về rồi?"
Trang Hạo gật đầu: "Ta nghĩ có thể trở về."
Kỳ Thiếu Vinh lòng đầy phức tạp: "Rốt cuộc có thể trở về."
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi, lúc trước hắn chỉ là đơn thuần muốn tìm Âm Dương Thảo, không nghĩ tới một lần đi lại là mấy năm, rời khỏi thế giới ma pháp lâu như vậy, cũng không biết cửa hàng mỹ phẩm Khuynh Thành của hắn vận hành thế nào rồi.
Kỳ Thiếu Vinh cau mày, sắc mặt buồn bực.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, nói: "Thiếu Vinh, ngươi làm sao vậy? Có thể trở về, ngươi không cao hứng sao?"
Kỳ Thiếu Vinh cười khan: "Mấy năm nay ta hình như không làm chính sự gì, cứ như vậy trở về có phải là hơi mất mặt không?"
Trang Hạo cười cười: "Sao có thể?"
Trang Hạo ôm Trang Vân tới, đắc ý dào dạt nói: "Chúng ta làm ra tiểu quỷ này, thành tựu lớn bao nhiêu a! Mang tiểu quỷ này về, ai cũng sẽ cảm thấy chúng ta là áo gấm về làng."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn thấy Trang Vân vẫn luôn thích xụ mặt giả lãnh khốc cư nhiên lộ ra một nụ cười thẹn thùng, không khỏi trố mắt, cười nói: "Cũng phải!"
............
Dịch Minh cào cào bàn, nhìn Mộ Đình Hiên hỏi: "Mẫu phụ, chúng ta muốn đi nơi ngươi nói sao?"
Mộ Đình Hiên gật đầu: "Đúng vậy!"
"Phàm phụ thân nói chỗ kia có rất nhiều mỹ nhân." Dịch Minh nãi thanh nãi khí nói.
Mộ Đình Hiên cười cười: "Đúng vậy! Ngươi có ý tưởng gì sao?"
Dịch Minh chớp chớp mắt: "Ta muốn soái ca đẹp nhất, ăn mỹ thực tốt nhất, uống rượu ngon nhất, kiếm thật nhiều tiền, trở thành người thắng nhân sinh......"
Mộ Đình Hiên nhíu mày: "Ai dạy ngươi?"
"Y sư đại nhân dạy, y sư đại nhân nói làm người phải có lý tưởng." Dịch Minh nhảy nhót nói.
Mộ Đình Hiên: "......"
Dịch Phàm đi đến, Mộ Đình Hiên không vui cau mày: "Ngươi cùng Trang Hạo đi Thương Vân Hồ sao không nói cho ta một tiếng?"
"Cho dù nói cho ngươi, ngươi cũng ở lại chiếu cố A Minh, không thể thoát thân, Trang Hạo không muốn làm thiếu gia lo lắng, ta cũng không muốn làm ngươi không ngủ được!" Dịch Phàm nói.
Mộ Đình Hiên cười khổ: "Bỏ đi, cuối cùng ngươi cũng bình an trở lại."
Dịch Phàm cười cười: "Kỳ thật Thương Vân Hồ cũng không có bao nhiêu nguy hiểm, chỗ kia bị truyền quá khoa trương."
..........
Méoo: Mấy ngày qua tui chuẩn bị đồ chuyển nhà, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ