Tân Đa Lôi tò mò nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Y sư đại nhân, ngươi sợ hãi không?"
Kỳ Thiếu Vinh khó hiểu nhìn Tân Đa Lôi, "Sợ hãi? Sợ hãi cái gì?"
"Sợ hãi Lạc Gia a!" Tân Đa Lôi nói.
"Vì sao phải sợ, đó không phải chỉ là một tiểu quỷ thôi sao, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn cũng không chênh lệch với ngươi bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ hắn lợi hại hơn cả ca ngươi?"
Tân Đa Lôi xấu hổ cười cười: "Cái này thì không phải, bất quá, y sư đại nhân, ngươi không phát hiện đôi mắt của hắn màu đỏ sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Ừ, phát hiện, có vấn đề gì không?"
"Nghe nói người có đôi mắt đỏ là bị thần nguyền rủa, nếu bộ lạc nào xuất hiện người như vậy, bộ lạc đó nhất định sẽ bị hủy diệt." Tân Đa Lôi nói.
Kỳ Thiếu Vinh tò mò: "Thật sao?"
Tân Đa Lôi lắc đầu: "Không biết."
"Ít thấy việc lạ, không phải chỉ là mắt đỏ thôi sao?" Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Thế giới ma pháp nhiều quái vật như vậy hắn đều nhìn thấy qua, một tên ngốc to con mắt đỏ cũng muốn dọa hắn sợ, quá coi thường hắn rồi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi: "Thế nào, ngươi sợ hãi?"
Tân Đa Lôi lắc đầu: "Không có!"
"Thật sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi. Hắn không sợ hãi là bởi vì hắn không phải người của thế giới này, nhưng Tân Đa Lôi đã bị tư tưởng của thế giới này đầu độc a!
"Có một chút." Tân Đa Lôi nhỏ giọng nói.
"Vì sao muốn giúp hắn?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Tân Đa Lôi cười cười: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hắn khá giống ta."
"Được rồi, sắp đến thời gian, mau thu thập một chút đi, ta thấy tên kia có vẻ rất gấp."
............
Lạc Gia đi ở phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đám người Kỳ Thiếu Vinh: "Ở ngay phía trước."
Sắc mặt Lạc Gia rất khẩn trương, rất sợ đám người Kỳ Thiếu Vinh sẽ thay đổi chủ ý, chạy!
Đám người Kỳ Thiếu Vinh đi theo Lạc Gia tới một sơn động.
Bên trong sơn động có một nam tử suy yếu, sắc mặt hắn thống khổ lợi hại, cẳng chân đều biến thành màu đen, miệng vết thương hơi thối rữa, trên người tản ra tử khí.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Dịch Phàm, nói: "Cái này ta không am hiểu, ngươi đến đi."
Dịch Phàm gật đầu: "Được."
Dịch Phàm cắt ra miệng vết thương trên người nam tử, dẫn máu độc ra, Lạc Gia ở bên cạnh khẩn trương nhìn, thủ đoạn của Dịch Phàm rất lão luyện, độc rất nhanh liền bị bức ra, máu đen chảy đầy đất.
Dịch Phàm thay người nọ bức ra máu độc, lại đắp thuốc lên cho nam tử.
Lạc Gia ở bên cạnh xem đến khi sắc mặt An Đậu dần chuyển biến tốt mới thoáng yên lòng.
Lạc Gia từ trong sơn động đi ra, Kỳ Thiếu Vinh lắc lắc tay với Lạc Gia: "Còn chưa có ăn cơm đi, muốn ăn một chút không?"
Lạc Gia cười cười: "Được!"
Lạc Gia ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh, hơi hoang mang hỏi: "Y sư đại nhân không sợ ta sao?"
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Lạc Gia: "Lá gan của ta không bé như ngươi nghĩ, chỉ một tiểu quỷ như ngươi cũng muốn dọa ta, chờ kiếp sau đi."
Lạc Gia: "......"
"Y sư đại nhân, ngài không giống người bình thường lắm!" Lạc Gia nói.
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Đó là đương nhiên, người bình thường sao có thể so với ta!"
Lạc Gia: "......"
Dịch Phàm đi ra, Kỳ Thiếu Vinh nhìn về phía Dịch Phàm: "Tình huống thế nào?"
Dịch Phàm nhàn nhạt nói: "Máu độc đã được dẫn ra, hẳn là sẽ không có việc gì."
Kỳ Thiếu Vinh chớp chớp mắt: "Thật lợi hại!"
Dịch Phàm cười cười: "Không tính là cái gì, ngươi cũng biết đấy, ta nghiên cứu xà độc rất sâu."
"Đa tạ." Lạc Gia đi đến trước mặt Dịch Phàm, cung kính hành lễ.
Dịch Phàm nhìn Lạc Gia một cái: "Không cần khách khí, giao dịch mà thôi, ngươi biết chúng ta là vì Hợp Quả."
Lạc Gia vội nói: "Chờ ca ta khôi phục, ta lập tức mang các ngươi đi."
Dịch Phàm gật đầu: "Được."
"Chỗ kia rất nguy hiểm sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Lạc Gia lắc đầu: "Khá tốt, yên tâm đi, ta sẽ giúp các ngươi lấy được Hợp Quả."
............
Kỳ Thiếu Vinh đi theo Lạc Gia tới một mảnh rừng cây rậm rạp, Kỳ Thiếu Vinh từ xa liền nghe thấy tiếng khỉ "chi chi" kêu.
Tân Đa Lôi lo lắng hỏi: "Hợp Quả ở lãnh địa của khỉ?"
Lạc Gia gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy còn không nguy hiểm sao?"
Kỳ Thiếu Vinh hơi khó hiểu nhìn Tân Đa Lôi: "Khỉ rất nguy hiểm sao?"
"Đương nhiên nguy hiểm, sức lực của khỉ rất lớn, thực lực của hầu vương có thể so với cường giả đồ đằng, hơn nữa, khỉ đánh lên hoàn toàn không chút cố kỵ, bọn nó có thể ném phân của mình." Tân Đa Lôi nói.
Kỳ Thiếu Vinh hít sâu một hơi: "Nghe như vậy đúng là rất đáng sợ!"
Tân Đa Lôi trịnh trọng gật đầu: "Đúng vậy!"
Lạc Gia nhàn nhạt cười với đám người Kỳ Thiếu Vinh: "Không có gì."
Đôi mắt đỏ của Lạc Gia có hơi khiến người ta sợ hãi, nhưng thời điểm hắn cười rộ lên ngược lại có vẻ vô cùng ôn nhuận vô hại.
Lạc Gia gào thét một tiếng, mấy con khỉ nhảy tới.
Kỳ Thiếu Vinh tò mò nhìn Lạc Gia: "Ngươi có thể khống chế bầy khỉ?"
"Khi còn nhỏ ta từng cứu một con khỉ trong bầy khỉ, hiện tại con khỉ kia trở thành hầu vương, nhiều năm qua ta vẫn luôn sinh hoạt cùng bầy khỉ." Lạc Gia giải thích.
Kỳ Thiếu Vinh sửng sốt: "Thì ra là thế!"
"Bầy khỉ có hơi sợ người lạ, các ngươi không thể đi vào hết." Lạc Gia nói.
Trang Hạo gật đầu: "Ta đi cùng ngươi."
Lạc Gia gật đầu: "Được."
Lạc Gia nhìn Trang Hạo, trong lòng không khỏi nghi hoặc, dưới tình huống bình thường, loại thể hình như của Trang Hạo này ở bên trong bộ lạc thuộc về phát dục không tốt, nhưng Lạc Gia phát hiện, bên trong đội ngũ, địa vị của Trang Hạo còn cao hơn cả Fred đồ đằng tam tinh, nhưng Trang Hạo ngay cả dũng sĩ đồ đằng cũng không phải.
Tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng Lạc Gia cũng không có hỏi nhiều.
Sau khi lấy được Hợp Quả, đám người Trang Hạo tìm một nơi phụ cận động dơi ở lại, cùng bộ lạc Đại Thạch hình thành quan hệ liên minh.
Huynh đệ Lạc Gia cảm kích ân cứu mạng của Dịch Phàm, sau khi An Đậu khỏi hẳn liền đi theo Dịch Phàm.
............
Đám người Kỳ Thiếu Vinh thành lập một nơi ở tạm thời bên cạnh bộ lạc Đại Thạch.
Lúc trước mùa đông chưa kịp chuẩn bị, Kỳ Thiếu Vinh đã không muốn tiếp tục ở trong sơn động.
Mọi người khí thế ngất trời xây dựng phòng ở, bộ lạc Đại Thạch cũng phái một ít người tới trợ giúp.
"Ca ca, sao ngươi lại đi ra?" Lạc Gia lo lắng nhìn An Đậu.
An Đậu cười cười: "Ta đã tốt rồi, có thể hỗ trợ."
"Ngươi cứ nghỉ ngơi thêm một đoạn thời gian đi, không sao."
"Ta rất cao hứng, ngươi nguyện ý đi ra." Huynh đệ Lạc Gia, An Đậu vẫn luôn sinh hoạt cùng bầy khỉ, tuy rằng bầy khỉ đối xử với hai huynh đệ không tồi, nhưng An Đậu luôn cảm thấy vẫn là tiếp xúc với đám người càng tốt hơn một ít.
Lạc Gia cười cười: "Nơi này cũng không tệ lắm." Huynh đệ Fred rất đủ ý tứ, đám người Kỳ Thiếu Vinh cũng không để ý đến đôi mắt của bọn họ.
Kỳ Thiếu Vinh đi về phía hai ngươi: "Dê nướng tốt rồi, có thể ăn."
An Đậu tràn đầy cảm kích nói: "Làm phiền y sư đại nhân."
Kỳ Thiếu Vinh vẫy vẫy tay: "Không cần khách khí."
Thực lực của Lạc Gia cùng An Đậu đều không thấp, có hai người gia nhập, thực lực của đám người Kỳ Thiếu Vinh lại càng mạnh.
............
Bộ lạc Đại Thạch.
"Tộc trưởng, y sư đại nhân giữ lại Lạc Gia cùng An Đậu." So Ngươi nói.
Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch gật đầu: "Lạc Gia chính là dũng sĩ đồ đằng! Thực lực của An Đậu cũng không kém, bên cạnh Kỳ Thiếu Vinh lại thêm hai cường giả."
Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch thầm nghĩ: Tiểu bộ lạc thông thường chỉ có một hai dũng sĩ đồ đằng, trung bộ lạc thì năm sáu, đại bộ lạc có mười mấy người, đám Kỳ Thiếu Vinh không nhiều lắm, nhưng thực lực cá nhân lại đều rất lợi hại.
"Tộc trưởng, chúng ta nên làm thế nào?" So Ngươi hỏi.
"Tận lực làm tốt quan hệ đi, thực lực của đối phương mạnh như vậy, bộ lạc chúng ta tuy rằng nhiều người, nhưng mà thực lực lại chẳng ra gì." Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nói.
So Ngươi gật đầu: "Ta đã biết, bất quá, lá gan của y sư đại nhân cũng thật lớn, nghe nói người mắt đỏ đều là bị thần nguyền rủa, mang tới vận rủi cho những người xung quanh."
Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch nghĩ nghĩ nói: "Y sư đại nhân có bản lĩnh, đại khái không sợ đi."
"Các ngươi ở tập hội gặp được người của bộ lạc Phi Hổ?" Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch hỏi.
So Ngươi gật đầu: "Đúng vậy! Huynh đệ Fred cùng bộ lạc Phi Hổ hẳn là đã không còn đường cứu sống."
Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch cười cười: "Lúc trước bộ lạc Phi Hổ bạc đãi huynh đệ Fred như vậy, cũng khó trách Fred không muốn tiếp tục coi tiền như rác."
"Thời điểm ở tập hội, vị hôn thê cũ của Fred hình như vẫn luôn có ý đồ muốn cùng Fred tro tàn lại cháy."
Tộc trưởng bộ lạc Đại Thạch híp mắt: "Ta nghe nói hiện tại Fred không thích giống cái, có phải thật không?"
So Ngươi gật đầu: "Chắc là thật, ta nhìn thấy có rất nhiều giống cái có ý đồ với hắn, nhưng hắn đều không để ý tới."
............
Kỳ Thiếu Vinh tò mò nhìn Hợp Quả, lại nhìn Tân Đa Lôi: "Trái cây này phải dùng như thế nào?"
"Các ngươi ai muốn có hài tử liền dùng máu nuôi nấng trái cây này, liên tục nuôi nấng một tháng, Hợp Quả sẽ càng lúc càng to ra, đến thời gian hài tử sẽ ra đời." Tân Đa Lôi nói.
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Là như vậy sao!"
Kỳ Thiếu Vinh thầm nghĩ: Bộ dáng này quả thực giống như là hồ lô oa mà.
Tân Đa Lôi nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Y sư đại nhân, ngươi cùng Trang Hạo muốn tiểu hài tử sao?"
Kỳ Thiếu Vinh cười khan: "Đúng vậy!"
"Ngươi xác định?" Tân Đa Lôi hỏi.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Tân Đa Lôi: "Ngươi cảm thấy có nơi nào không ổn sao?"
Tân Đa Lôi nhún vai: "Cũng không có gì quá không ổn, chỉ là ngươi cùng Trang Hạo thoạt nhìn đều giống tiểu hài tử, ngươi xác định các ngươi có thể nuôi nấng tiểu hài tử sao? Cả hai người các ngươi đều lùn, hài tử sinh ra nhất định cũng là một chú lùn."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
Tân Đa Lôi nhìn Kỳ Thiếu Vinh, xấu hổ gãi gãi đầu. "Y sư đại nhân, ta chỉ là tùy tiện nói."
Kỳ Thiếu Vinh cười cười, nhìn về phía người ngoài cửa: "Ta biết."
Trang Hạo ôm hai tay, đứng ở cửa, sắc mặt khó coi nhìn Tân Đa Lôi, Tân Đa Lôi nhìn Trang Hạo, trong lòng tức khắc dâng lên một cỗ dự cảm không tốt.
"A Hạo, ngươi trở lại sớm như vậy!" Tân Đa Lôi cười gượng.
Trang Hạo gật đầu: "Ừ, ta đánh một đầu heo, đồ ăn mấy ngày này đã có."
Tân Đa Lôi ha hả cười cười: "A Hạo, ngươi thật lợi hại!"
Trang Hạo bắt lấy cổ áo của Tân Đa Lôi: "Ta nào có lợi hại như ngươi, hiện tại thời gian còn sớm, không bằng chúng ta đi bàn luận một chút."
Tân Đa Lôi cứng người: "A Hạo, ta nói giỡn."
Trang Hạo xách Tân Đa Lôi: "Ngươi nói giỡn, nhưng ta không nói giỡn."
Trang Hạo thầm nghĩ: Lúc trước Kỳ Thiếu Vinh ngụy trang thành Tà Y vẫn luôn ngại hắn nhỏ, thật vất vả Kỳ Thiếu Vinh không đề cập tới vấn đề này, Tân Đa Lôi ngu ngốc cư nhiên lại nói, hắn rốt cuộc nơi nào nhỏ?