Giang Hưng Đông trở lại Giang gia không lâu, lễ vật hai phụ tử đưa cho Tả Thiện Trì đã bị trả trở về.
"Phụ thân, Tả trưởng lão đây là có ý gì?"
Giang Hưng Đông hít sâu một hơi, tức giận mắng: "Lão bất tử kia thu nhiều chỗ tốt của ta như vậy, hiện tại xảy ra chuyện trốn chạy đúng là nhanh!"
Giang Nguyên cau mày: "Rõ ràng lúc trước đã nói tốt, tại sao hiện tại lại biến sắc mặt? Có phải xảy ra biến cố gì không?"
"Đúng là có chút biến cố, sau khi các ngươi rời khỏi, Tả Vân Phi đã đánh Tả Thiện Trí một trận!" Giang Hà đi vào nói.
Giang Nguyên nhìn Giang Hà, trên mặt hiện ra một tia khϊế͙p͙ sợ, "Đại thiếu gia, ngươi nói thật sao?"
Giang Hà tức giận nhìn Giang Nguyên: "Ta cần lừa các ngươi sao?"
Giang Nguyên khinh thường nói: "Không nghĩ tới Giang Cẩn lại biết câu người như vậy, trước kia không nhìn ra a, cả ngươi khô quắt cũng thật có bản lĩnh!"
Giang Hà nhìn Giang Nguyên: "Ngươi đang nói cái gì?"
"Làm sao, hiện tại hắn cao quý, ta liền không thể nói?" Giang nguyên tức giận mắng.
"Thẳng thắn mà nói, hiện tại Giang Cẩn chẳng những ngươi đắc tội không nổi, toàn bộ Giang gia đều đắc tội không nổi. Kỳ Hằng đã mua được đường dây cung ứng của Giang gia, nếu cứ tiếp tục thế này, sinh ý của toàn bộ Giang gia sẽ bị ảnh hưởng."
"Tên kia làm như vậy thì hắn được lợi gì?" Giang Nguyên khó hiểu hỏi.
Giang Hà nhìn Giang Nguyên một cái: "Không được lợi gì, nhưng hắn...... không thiếu tiền."
Giang Nguyên rầu rĩ mắng: "Thứ hỗn trướng!"
Giang Hà tức giận nhìn Giang Nguyên, "Ngươi có rảnh ở đây mắng chửi người, còn không bằng nghĩ cách giải quyết vấn đề này đi."
Giang Nguyên: "......"
Giang Hà chỉ tới một lúc, sau đó liền rời đi.
Giang Nguyên nhìn theo Giang, buồn bực nói, "Phụ thân, hiện tại Giang gia đã coi phụ tử chúng ta như ôn thần, đám hỗn đản gió chiều nào thổi chiều đấy!"
"Tả Vân Phi cư nhiên ngay cả trưởng lão cũng đánh, khó trách người bên ngoài đều gọi hắn là kẻ điên."
"Phụ thân, hiện tại phải làm sao bây giờ? Giang gia không thể trông cậy vào, trưởng lão Tả gia kia hình như cũng không thể."
.....
Vào đêm.
Kỳ Hằng ôm hai tay, ngồi trên giường, vùi đầu vào trong gối.
"Thiếu gia." Kỳ Hằng rầu rĩ gọi một tiếng.
Kỳ Hằng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Sự tình phát triển thật sự là vượt quá tưởng tượng của hắn, Kỳ Hằng không biết nên làm gì tiếp theo.
"Ngươi đoán không sai, ta điên rồi, ta thích ngươi, ta thật sự thích ngươi!"
Kỳ Hằng lắc lắc đầu, lời Tả Vân Phi liên tục vang vọng trong tai hắn, làm sao cũng không tản đi được.
Kỳ Hằng không khỏi thầm nghĩ: Kỳ Thiếu Vinh có phải đã sớm nhìn ra tất cả, cho nên mới có thể giao phó hắn cho Tả Vân Phi chiếu cố hay không. Tả Vân Phi thật sự thích hắn sao? Thích hắn cái gì chứ!
Hoàng đô Nguyên Quốc.
Kỳ Thiếu Vinh khoác một thân áo choàng, đứng bên trong đình viện.
Trang Hạo đi ra, nhìn Kỳ Thiếu Vinh hỏi: "Làm sao vậy?"
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy A Hằng hình như đang nhớ ta."
Trang Hạo trợn trắng mắt: "Ngươi khẳng định là suy nghĩ quá nhiều, hiện tại đang lúc ngủ, Kỳ Hằng nào có rảnh để nhớ ngươi, hắn có nhớ thì cũng là nhớ Tả Vân Phi!"
Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu: "A Hằng không phải là bị Tả Vân Phi bắt nạt đi."
"Sao có thể, Tả Vân Phi nhìn qua rất chính trực." Trang Hạo nói.
Kỳ Thiếu Vinh xoay người nhìn Trang Hạo: "Tả Vân Phi rất chính trực sao?"
Trang Hạo gật đầu: "Đương nhiên, một người thẳng tắp."
Kỳ Thiếu Vinh: "Sao ta lại thấy hắn gian tà?"
Trang Hạo khó hiểu hỏi: "Ngươi thấy hắn gian tà còn giao Kỳ Hằng cho hắn chiếu cố?"
Kỳ Thiếu Vinh không thèm để ý đáp: "Hắn gian tà hay không không quan trọng, chỉ cần đối xử tốt với A Hằng là được."
Trang Hạo: "......"
.....
Giang gia.
"Gia chủ, Kỳ Hằng đã liên hệ với các thương hộ có lui tới với Giang gia chúng ta, xem ra hắn sắp có động tác lớn." Giang Tuyền nói.
Giang Đông Minh vuốt cằm: "Chuyện đã đến nước này, đàng phải tráng sĩ đoạn cổ tay."
"Muốn diệt trừ phụ tử Giang Hưng Đông sao?" Giang Tuyền hỏi.
Giang Đông Minh gật đầu: "Bọn họ dựa vào Giang gia chúng ta tác oai tác phúc "(muốn làm gì thì làm, không ai dám ngăn cản)" lâu như vậy, hiện tại cũng nên vì Giang gia mà trả giá."
"Nếu làm như vậy, Giang Tư Trung trưởng lão sẽ có ý kiến."
Giang Đông Minh không thèm để ý nói: "Sự tình đã tới nước này, ta nghĩ Giang Tư Trung trưởng lão cũng có thể lý giải lựa chọn của gia tộc."
"Ta nghĩ cũng chỉ có thể như thế, nghe nói vị trưởng lão có quan hệ với Giang Hưng Đông kia đã bị Tả Vân Phi đánh một trận, Tả đại thiếu gia làm việc thật đúng là......" Giang Tuyền lắc đầu than thở.
Giang Đông Minh hít sâu một hơi, cho dù Tả Vân Phi làm việc có vớ vẩn ương ngạnh như thế nào, nhưng thực lực của hắn bày nơi đó, ai cũng không dám đắc tội!
"Tìm người mang phụ tử Giang Hưng Đông tới đây đi." Giang Đông Minh hai tay chống lưng, trong mắt lướt qua một tia sát ý.
.....
Tả gia.
"Lại muốn ra ngoài?" Tả Vân Phi soi xét nhìn Kỳ Hằng từ trên xuống dưới một vòng.
Kỳ Hằng gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi vội vã như vậy là muốn nhanh chóng trở lại bên người Kỳ Thiếu Vinh?" Tả Vân Phi ghé sát vào Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Hằng nhìn Tả Vân Phi: "Ngươi đang ghen?"
"Ta......" Tả Vân Phi quay mặt qua, tức giận nói: "Cho dù ta ghen, vậy thì sao?"
"Chẳng ra gì, chỉ là rất ngu xuẩn, thiếu gia cùng Trang đại thiếu là một đôi, không có quan hệ gì với ta."
"Tuy rằng như vậy, nhưng không phải ngươi rất thích hắn sao?" Tả Vân Phi hỏi.
"Ta rất cảm kích thiếu gia, nhưng đó không phải loại tình cảm kia."
Tả Vân Phi nghiêng đầu: "Vậy ngươi đối hắn là cảm tình gì?"
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?" Kỳ Hằng bất mãn hỏi.
Tả Vân Phi bất mãn nhìn Kỳ Hằng: "Ngươi nói cũng đã nói, nói một nửa thì có ý tứ gì!"
Kỳ Hằng liếc trắng Tả Vân Phi một cái: "Ta đối với thiếu gia cũng giống như ngươi đối với tổ tông ngươi."
Tả Vân Phi: "...... Ngươi coi Kỳ Thiếu Vinh như tổ tông của ngươi sao?"
Kỳ Hằng hít sâu một hơi: "Cũng có thể nói như thế."
"Tới thời gian rồi, ta phải đi." Kỳ Hằng nói.
Tả Vân Phi đứng lên: "Ta đi cùng ngươi đi."
Kỳ Hằng xoay người nhìn Tả Vân Phi: "Tả Vân Phi, hôm qua ngươi nói thích ta là nói thật hay chỉ đùa giỡn?"
Tả Vân Phi rầu rĩ nói: "Ta đương nhiên là nghiêm túc."
Kỳ Hằng hít sâu một hơi: "Nhưng ta không nhìn ra."
"Ngươi......" Tả Vân Phi tức muốn hộc máu, không biết phải làm sao.
"Ta tuy rằng chưa được ai thích qua, nhưng ta cảm thấy thích một người không phải giống như những gì ngươi đã làm."
Tả Vân Phi nhìn chằm chằm Kỳ Hằng, trên mặt hiện lên một tia tức giận, "Là bởi vì ta không kéo ngươi lên giường, cho nên ngươi cảm thấy ta không đủ thích ngươi có đúng không!"
Kỳ Hằng bất đắc dĩ nhìn Tả Vân Phi, "Ta còn có việc, không nói chuyện với ngươi."
......
Kỳ Hằng đi vào tửu lầu đã ước định, ngoài ý muốn bị gia chủ Giang gia ngăn lại.
Kỳ Hằng nhìn tư thế của Giang Đông Minh, nhíu mày lại.
"Hằng thiếu, chúng ta có thể nói chuyện không?" Giang Đông Minh nhìn Kỳ Hằng hỏi.
Kỳ Hằng trầm mặt nhìn Giang Đông Minh một lúc, sau đó gật đầu: "Cũng được."
Kỳ Hằng cùng Giang Đông Minh tìm một phòng khác đi vào.
"Nghe nói Hằng thiếu là người Giang gia ta, trục xuất một tu giả thân thể vàng ròng ra khỏi gia môn, đúng là trưởng bối chúng ta thất sách, không nghĩ tới ngươi đã trưởng thành như thế này rồi." Giang Đông Minh mỉm cười, tiếc nuối nói.
Kỳ Hằng nhìn Giang Đông Minh: "Giang gia chủ quá khen."
Kỳ Hằng âm thầm cười khổ một tiếng, trong tâm dâng lên xúc động cảnh còn người mất.
Giang Đông Minh là thần tượng của Giang Hằng, mỗi lần nhìn thấy Giang Đông Minh, Giang Hằng đều sẽ hưng phấn thật lâu. Khi còn nhỏ, Giang Hằng vẫn luôn nói với hắn, nếu có một ngày nó trở nên lợi hại giống như Giang Đông Minh, liền không cần lo sợ bị người khác bắt nạt, cũng có năng lực bảo hộ ca ca.
"Hằng thiếu, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Sao lại nhìn ta như vậy?" Giang Đông Minh hỏi.
"Không có gì, chỉ là nhớ tới đệ đệ ta, khi còn nhỏ hắn rất sùng bái ngươi, vẫn luôn mộng tưởng có thể trở thành người lợi hại giống như ngươi, chỉ là, hắn đã chết." Kỳ Hằng nhàn nhạt nói.
Giang Đông Minh miễn cưỡng cười cười: "Chuyện của đệ đệ ngươi, ta thật sự rất đáng tiếc, đây là Giang gia ta quản lý không nghiêm."
Kỳ Hằng nhắm mắt lại: "Hắn đã chết, nói cái này cũng vô dụng."
"Đúng vậy! Tuy rằng sự tình đã qua, nhưng người khởi xướng vẫn phải gáng vác trách nhiệm." Giang Đông Minh nặng nề lên tiếng. "Mang vào đi."
Giang Đông Minh vừa ra lệnh, Giang Hưng Đông cùng Giang Nguyên liền bị người mang vào.
Kỳ Hằng hai mắt co chặt lại, Giang Hưng Đông cùng Giang Nguyên đều bị chém đứt một cánh tay, công lực cũng bị phế bỏ.
Kỳ Hằng nhìn Giang Hưng Đông cùng Giang Nguyên chật vật bất kham, tâm tình kích động lợi hại.
Kỳ Hằng còn nhớ rất rõ thần sắc kiêu ngạo của Giang Hưng Đông khi hắn còn nhỏ, hiện tại kẻ kia lại như chó nhà có tang ngã trên mặt đất, sinh cơ tan rã, bộ dáng giống như sắp gần đất xa trời, Kỳ Hằng không khỏi cảm thấy đần độn vô vị.
Giang Nguyên tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Hằng, đại khái là sợ Giang Nguyên sẽ nói bậy, đầu lưỡi của hắn đã bị cắt bỏ.
"Giang gia chủ đây là có ý gì?" Kỳ Hằng hỏi.
Giang Đông Minh nhàn nhạt cười: "Chuyện năm đó là gia tộc điều tra không rõ ràng, hiện tại muốn đoái công chuộc tội sợ là đã có chút muộn, nhưng ta hi vọng làm như vậy có thể bình ổn một chút lửa giận của ngươi, người chết đã rồi, Hằng thiếu có làm thế nào đệ đệ ngươi cũng không thể sống dậy được, hiện tại người khởi xướng đã gặp báo ứng, mong Hằng thiếu giơ cao đánh khẽ."
Kỳ Hằng nhìn Giang Đông Minh hồi lâu, cười nói: "Giang gia chủ đã nói như vậy, ta đương nhiên sẽ không làm quá mức."
Giang Đông Minh cười cười: "Hằng thiếu, khi nào muốn trở về Giang gia, cửa lớn Giang gia vĩnh viễn vì người mở rộng."
Kỳ Hằng cười đáp: "Đa tạ Giang gia chủ, bất quá, chuyện cũ không thể truy, ta đã bị trục xuất khỏi Giang gia nhiều năm, cho dù thế nào cũng sẽ không trở về."