Bích Hải Bình Nguyên.
Bích Lưu Vân ngồi trên nóc nhà, đưa mắt nhìn phương xa, Kỳ Thiếu Vinh nhảy lên theo.
"Sao không ngủ trong phòng, lại leo lên nóc nhà như vậy?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Bích Lưu Vân rầu rĩ nói: "Ngủ không được, ra ngoài hóng gió."
"Trưởng lão nhân ngư tộc lại tới tìm ngươi?"
Bích Lưu Vân gật đầu: "Đã có hai đám người tới, một đám nói ta trở về chấn hưng nhân ngư tộc, một đám khác nói nếu ta đã tự nhận là nhân tộc, vậy thì đừng chiếm dụng thần khí của nhân ngư."
"Nhân ngư tộc nói ngươi giao Hải Vương Tam Xoa Kích ra sao?"
"Đúng vậy!"
"A, bọn họ nghĩ cũng đẹp quá!" Kỳ Thiếu Vinh không vui mắng.
Bích Lưu Vân thập phần tán đồng gật đầu: "Đúng vậy! Ta không có hứng thú với chuyện chấn hưng nhân ngư tộc, nhưng ta cũng không có hứng thú làm người tốt a."
Hải Vương Tam Xoa Kích là hắn tốn công tốn sức lấy từ nơi vẫn thần về, hiện tại tự dưng có một đám lão già nhảy ra vừa mở miệng liền muốn hắn giao đồ, Bích Lưu Vân đương nhiên sẽ không đồng ý.
Bích Lưu Vân hít sâu một hơi, nói: "Ta ở lại nơi này sợ là sẽ mang tới không ít phiền toái cho thiếu gia!"
Kỳ Thiếu Vinh cười cười: "Ta không sợ phải gặp phiền toái, chẳng qua, hiện tại có biện pháp tốt hơn!"
"Biện pháp gì?"
"Ngươi đến chỗ Hải Lăng ở tạm mấy ngày đi!" Kỳ Thiếu Vinh nói.
Bích Lưu Vân: "......"
Bích Lưu Vân nhìn Kỳ Thiếu Vinh: "Thiếu gia, ngươi ghét bỏ ta sao?"
"Ta sao có thể ghét bỏ ngươi? Ta chỉ là cảm thấy ở lại chỗ Hải Lăng bên kia cũng không tồi, hắn chính là phú nhị đại a, vừa có quyền vừa có sắc. Nếu ngươi tới chỗ hắn, trưởng lão nhân ngư tộc có muốn tới tìm ngươi cũng phải suy xét một hai."
Bích Lưu Vân: "......"
............
Trang Hạo gọt trái cây, nhìn về phía Thẩm Nguyên: "Người được cử đi sứ tới Bích Hải Bình Nguyên đã định ra là nhị hoàng tử Đường Thiên Phong, ngươi đã biết chuyện này chưa?"
"Biết!" Thẩm Nguyên gượng cười đáp.
"Ngươi cảm thấy vị tỷ phu này thế nào?" Trang Hạo hỏi.
Thẩm Nguyên có chút xấu hổ gãi gãi đầu: "Ta không thân với hắn!"
Thẩm Nguyên cúi đầu, hai năm trước Đường Thiên Phong chính là nhân vật chạm tay liền bỏng, chỉ là Kỳ Thiếu Vinh lại thân cận với Đường Thiên Anh hơn, Dịch Phàm cùng Đường Thiên Phong lại còn từng có hận cũ.
Kỳ Thiếu Vinh cùng Dịch Phàm có lẽ bởi vì đồng mệnh tương liên, giữa hai người ăn ý đến quỷ dị, thái độ của Dịch Phàm trực tiếp ảnh hưởng tới thái độ của Kỳ Thiếu Vinh.
Mặc kệ tứ đại gia tộc có nguyện ý thừa nhận hay không, hiện tại lực ảnh hưởng của Kỳ Thiếu Vinh đã không thua kém gì bọn họ!
"Hắn chính là tỷ phu của ngươi a!" Trang Hạo nói.
Thẩm Nguyên gãi gãi tóc: "Ta cùng tỷ tỷ không thân thiết cho lắm!" Mặc dù đều là người Thẩm gia, bọn họ cũng không phải đều một lòng.
"Thôi, tới thì tới đi!" Trang Hạo nói. Chỉ là một hoàng tử mà thôi, không có gì ghê gớm.
Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo: "Nhị hoàng tử tới trên danh nghĩa là để hỏi thăm tiến độ thu thập hải sa bí bạc."
Trang Hạo gật đầu: "Ta biết."
Thẩm Nguyên nhìn Trang Hạo, trong lòng không khỏi dâng lên vài tia suy nghĩ, sau khi tới nơi này, Thẩm Nguyên liền bắt đầu cảm thấy Trang Hạo dần trở nên sâu không lường được, loại cảm giác này sau khi Trang Hạo ra ngoài một chuyến với Vưu Đạt, trở về lại càng thêm rõ ràng.
Thẩm Nguyên không biết, lúc trước Trang Hạo đúng là đã "nhặt" được một viên thánh thạch, nhưng vẫn chưa thể hấp thu hết toàn bộ năng lượng bên trong, mà hành trình đi tới nơi vẫn thần lần này, năng lượng của thánh thạch đã dần dung hòa thành một thể với Trang Hạo.
Sau khi dung hợp với thánh thạch, thực lực của Trang Hạo ẩn ẩn chạm tới tầng chắn kia.
............
Trang Hạo tìm tới phòng thí nghiệm của Kỳ Thiếu Vinh, Kỳ Thiếu Vinh đang nghiên cứu hai viên tinh thạch.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Trang Hạo hỏi.
"Ta nghĩ làm sao để hấp thu năng lượng bên trong tinh thạch!" Kỳ Thiếu Vinh đáp.
"Năng lượng bên trong thách thạch đã cố định, rất khó hấp thu, bất quá, ngươi mang thách thạch theo bên mình, dần dần sẽ cảm nhận được chỗ tốt của nó."
"Quá chậm!" Kỳ Thiếu Vinh bất mãn nói.
Trang Hạo cười cười: "Đúng là có một chút."
"Sao vận khí của ngươi lại tốt như vậy?" Kỳ Thiếu Vinh trừng mắt nhìn Trang Hạo.
"Thánh thạch ngươi có được giá trị còn cao hơn cái của ta."
Kỳ Thiếu Vinh bĩu môi, giá trị cao hơn thì có tác dụng gì, nếu không thể lợi dụng, không phải cũng đều là đồ bỏ thôi sao.
Trang Hạo nhìn Kỳ Thiếu Vinh, đổi đề tài nói: "Ngươi đuổi Bích Lưu Vân đến chỗ Hải Lăng sao?"
Kỳ Thiếu Vinh gật đầu: "Đúng vậy!"
"Ngươi đúng là lo lắng cho tên Hải Lăng kia a!" Trang Hạo chua lòm nói.
Kỳ Thiếu Vinh ngẩng đầu nhìn Trang Hạo: "Hải Vương Châu của hải long tộc nằm trên tay Lưu Vân, Nhân Ngư Chi Tâm lại ở trên tay Hải Lăng, bọn họ quả thật là thiên duyên tiền định, ta làm thế cũng chỉ coi như là giúp người thành toàn mà thôi, có phải ngươi cũng cảm thấy như vậy không?"
Trang Hạo lắc đầu: "Ta không như vậy cảm thấy."
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Nha, vậy ngươi là cảm thấy thế nào?"
Trang Hạo quay mặt qua, tràn đầy bất mãn nói: "Ta chỉ cảm thấy vận khí của tên Hải Lăng kia quá tốt, ngươi còn giúp hắn theo đuổi lão bà, thật không biết kiếp trước hắn đã tu luyện được phúc phận gì." Bên cạnh Trang Hạo hắn lại chỉ có một đám người kéo chân sau!
Kỳ Thiếu Vinh nhìn sắc mặt Trang Hạo, trấn an vỗ vỗ bả vai hắn hai cái: "Được rồi, cái thứ vận khí này phải xem vào tạo hóa, hâm mộ cũng không hâm mộ nổi."
Trang Hạo: "......"
"Ngươi không có cái mệnh này, đừng suy nghĩ bậy bạ."
"Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng có phải sắp kết hôn rồi không?" Trang Hạo hỏi.
Trang Hạo theo tư tâm cảm thấy Bích Lưu Vân cùng Hải Lăng hẳn là không nên thành hôn nhanh như vậy mới đúng, nhưng cũng lại cảm thấy nói không chừng mạch não của Bích Lưu Vân lại giống như Mộ Đình Hiện, muốn thành hôn liền hỏa tốc thành hôn, nếu như vậy hắn chẳng lẽ lại sắp phải tham gia hôn lễ lần nữa?
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Trang Hạo: "Làm sao vậy, ngươi muốn uống rượu mừng?"
Trang Hạo cười nói: "Ta không muốn uống rượu mừng của người khác, ta muốn uống rượu mừng của chúng ta."
Kỳ Thiếu Vinh đỏ mặt lên: "Nhị hoàng tử sắp tới rồi, ngươi đừng nghĩ quá nhiều!"
Trang Hạo không thèm để ý nói: "Hắn tới thì tới, thêm chén cơm đôi đũa mà thôi, không có gì ghê gớm."
Kỳ Thiếu Vinh: "......"
............
Hoàng cung hải long tộc.
"Lưu Vân, ngươi xem long cung của ta thế nào?" Hải Lăng hưng phấn hỏi.
Bích Lưu Vân gật đầu, thuận miệng nói: "Khá tốt."
Hải Lăng nắm lấy tay Bích Lưu Vân: "Nếu như tốt ngươi liền ở lại đây thêm một thời gian đi."
Bích Lưu Vân nhìn Hải Lăng: "Ta sẽ không đóng tiền nhà."
"Đó là đương nhiên, ngươi có thể tới ở ta đã rất cao hứng, sao có thể đòi tiền nhà của ngươi." Hải Lăng ngây ngô cười nói.
Bích Lưu Vân nhìn bộ dáng vui vẻ ngốc nghếch của Hải Lăng, âm thầm trợn trắng mắt.
Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân, thầm nghĩ: Kỳ Thiếu Vinh đúng là biết làm chuyện tốt, hôm nào gửi một bao lì xì cho hắn!
Hải long tộc là đại tộc số một của hải tộc, cao thủ vô số, hoàng cung đương nhiên cũng hết sức xa hoa.
Bích Lưu Vân xa xa thấy được một đám thiếu niên hải long tộc tụm năm tụm ba lại với nhau.
"Kia chính người Hải Lăng đại ca thích sao?"
"Hắn rốt cuộc là nhân loại hay là nhân ngư a?"
"Hắn nhìn qua hình như còn rất béo!" Một thiếu niên hải long dáng người khô gầy nói.
............
Bích Lưu Vân đen xì mặt, tiểu tử chết tiệt kia cư nhiên nói hắn béo!
Bích Lưu Vân đi qua, muốn bắt lấy cái đuôi của thiếu niên hải long dáng người khô gầy, lại bị Hải Lăng giành trước một bước.
"Đuổi của hải long tộc không thể tùy tiện chạm vào." Hải Lăng nói.
Bích Lưu Vân khẽ hừ một tiếng, nhìn người bị Hải Lăng nắm trong lòng bàn tay người, hung thần ác sát nói: "Tiểu quỷ, ngươi nói ai béo, không biết bộ dáng ngươi gầy không khác gì cọng giá khô sao?"
Hải Lăng đi tới nắm tay Bích Lưu Vân: "Hắn còn nhỏ, ngươi đừng so đo với hắn?"
Bích Lưu Vân khẽ hừ một tiếng: "Còn nhỏ mà thẩm mỹ quan đã vặn vẹo như vậy, sau này phải làm sao bây giờ?"
Hải Lăng: "......"
"Vừa rồi ngươi nói đuổi của hải long tộc không thể tùy tiện chạm vào, nếu chạm vào thì sao?" Bích Lưu Vân tùy tiện hỏi.
Hải Lăng nhìn Bích Lưu Vân một cái, thẹn thùng đáp: "Chỉ có bạn lữ mới có thể chạm vào đuôi của hải long tộc, đuôi của hải long tộc là bộ vị mẫn cảm, chạm vào liền tương đương với cầu hoan!"
Sắc mặt Bích Lưu Vân hơi nhăn nhó lại một chút: "Ngươi nói cái gì?"
Hải Lăng tràn đầy vô tội nhìn Bích Lưu Vân: "Ta nói......"
Bích Lưu Vân nâng tay lên: "Không cần phải nói!" Nếu hắn nhớ không lầm, khi còn nhỏ, hắn rất thích nắm đuôi của tiểu tử này, đều do thiếu niên vô tri, mẫu thân cũng không dạy gì về phương diện này cho hắn.
"Lưu Vân, hiện tại ngươi trở nên thẹn thùng hơn nhiều rồi, trước kia ngươi rất ngay thẳng a."
Bích Lưu Vân: "......" Ngay thẳng mẹ ngươi!
Hải Lăng nhìn sắc mặt khó coi của Bích Lưu Vân, ghé sát vào: "Cho dù ngươi như thế nào, ta đều thích!"
............
Hoàng cung nhân ngư tộc.
"Công chúa, Bích Lưu Vân đã đến chỗ Hải Lăng thiếu chủ." Thị nữ nói.
Ngải Lệ Nhi tức giận đập vỡ ly, "Tên tạp chủng đáng chết kia!" Tuy rằng Hải Lăng đã minh xác tỏ vẻ chưa từng thích Ngải Lệ Nhi, nhưng trong lòng Ngải Lệ Nhi luôn nghĩ, Hải Lăng là nhất thời hồ đồ, sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh ngộ. Hiện tại lại nghe được tin Bích Lưu Vân đến sống cùng Hải Lăng, nàng lập tức ghen ghét nổi lên, trong đó còn có thêm vài phần khủng hoảng.
Sau khi tin tức Bích Lưu Vân là nhân ngư hoàng kim lộ ra, nhân ngư tộc liền bắt đầu điều tra, kết quả biểu hiện cho thấy, Bích Lưu Vân rất có khả năng là tư sinh tử công chúa Tuyết Phỉ Nhi.
Năm đó Tuyết Phỉ Nhi công chúa chết trận có quan hệ rất lớn do hoàng thất không kịp thời xuất binh cứu giá.
Nếu Bích Lưu Vân chỉ là nhân ngư bình thường thì thôi, nhưng hắn cố tình lại là nhân ngư hoàng kim, không ít trưởng lão trong tộc đều cảm thấy Bích Lưu Vân có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Ngải Lệ Nhi bĩu môi, năm đó Tuyết Phỉ Nhi công chúa vì thích một nhân loại mà ầm ĩ cả lên.
Tuyết Phỉ Nhi giấu Bích Lưu Vân kỹ như vậy, thân phận của Bích Lưu Vân hơn phân nửa là không thể đưa ra ánh sáng, nếu nàng đoán không sai, Bích Lưu Vân hẳn là tạp chủng do Tuyết Phỉ Nhi công chúa cùng tiện dân nhân tộc sinh ra, một tạp chủng nhân tộc, dựa vào cái gì mà tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với phụ hoàng nàng!
Ngải Lệ Nhi cúi đầu, trong lòng âm thầm suy nghĩ, hiện tại Bích Lưu Vân thân thiết với Hải Lăng, nếu hắn muốn trở lại nhân ngư tộc cầm quyền, Hải Lăng hơn phân nửa sẽ hỗ trợ.
Nhân ngư tộc cùng hải long tộc nhiều thế hệ liên hôn, sau khi nhân ngư tộc nghèo túng liền ẩn ẩn trở thành chi thứ phụ thuộc của hải long tộc, thái độ của hải long tộc đối với nhân ngư tộc cũng dẫn không còn coi trọng như trước nữa.