Trọng Sinh Chi Phế Tài Đột Kích

Chương 169

Phủ thành chủ.
"Thiếu gia, ngươi trở lại rồi!" Kỳ Hằng nhìn thấy Kỳ Thiếu Vinh trở về, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay: "Ta rời đi rất lâu sao?"


Khi ở dưới đáy biển, hắn hoàn toàn là không phân biệt được ngày đêm, sau khi hội hợp với Vưu Đạt, bọn họ đã phải tìm rất lâu mới thấy được đường ra.
"Đã sắp hai tháng."


Kỳ Thiếu Vinh gật đầu, cảm thán nói: "Đã qua lâu vậy rồi sao! Trong khoảng thời gian ta rời đi có chuyện gì phát sinh không?"
Kỳ Hằng chần chờ một chút, đáp: "Cũng không có chuyện lớn gì."
"Vậy chuyện nhỏ thì sao?" Kỳ Thiếu Vinh nhìn thần sắc cổ quái của Kỳ Hằng, hiếu kỳ hỏi.


"Chuyện nhỏ đúng là có, tin tức ngươi cùng Trang đại thiếu rời đi căn bản không giấu được, không biết từ đâu lại có lời đồn đãi, nói ngươi cùng Trang Hạo bất hạnh gặp nạn, tuổi xuân chết sớm!"
Kỳ Thiếu Vinh phun một ngụm trà ra, "Bên ngoài truyền rằng ta đã chết?"


Kỳ Hằng gật đầu: "Cũng coi như vậy."
Sắc mặt Kỳ Thiếu Vinh hơi nhăn nhó lại: "Ngươi cảm thấy đây không tính là chuyện lớn sao?"


Kỳ Hằng nhún vai: "Bởi vì số lượng thành chủ gặp nạn quá nhiều, vậy nên mọi người nghe được tin tức ngươi có thể đã chết cũng không có phản ứng quá kích bao nhiêu, tựa hồ là...... đã quen với chuyện này, vậy nên có mấy người muốn nhân dịp cháy nhà đi hôi của, tới phủ thành chủ cướp đoạt đồ vật."


Kỳ Thiếu Vinh: "......" Đám bại hoại này!
"Phủ thành chủ không có tổn thất cái gì đi?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Hằng lắc đầu: "Không có, người tới đều bị Hắc Sa tiền bối đuổi đi."
"Lão già kia cuối cùng cũng có chút tác dụng."


Trước đây khi công chúa nhân ngư dẫn người tới tìm Bích Lưu Vân gây chuyện, Hắc Sa không ra tay, Kỳ Thiếu Vinh tuy rằng rõ ràng lập trường của Hắc Sa nhưng ít nhiều vẫn có chút để ý.
"Hoàng đô bên kia hình như lại chuẩn bị phái người tới." Kỳ Hằng nói.


Kỳ Thiếu Vinh nghiêng đầu nhìn Kỳ Hằng: "Hoàng đô phái người tới? Vì cái gì, chẳng lẽ hoàng đô cũng nghe được tin ta đã chết?"
Kỳ Hằng gật đầu: "Ta nghĩ ít nhiều cũng nghe được một ít."


"Lão già quân thượng kia phái người tới là muốn xác định kỹ càng xem ta đã chết hay chưa sao?" Kỳ Thiếu Vinh hỏi.
Kỳ Hằng không đáp, coi như cam chịu.
Kỳ Thiếu Vinh lắc đầu: "Lão già kia nếu biết ta không chết nhất định sẽ rất thất vọng!"
Kỳ Hằng: "......"


"Thiếu gia, chuyện của ngươi gần đây ồn ào khá lớn, ta nghĩ hoàng đô phái người tới hẳn là có ý giám thị." Kỳ Hằng nói.
Kỳ Thiếu Vinh nhìn Kỳ Hằng: "Chuyện của ta ồn ào rất lớn sao? Ta chỉ là làm chút sinh ý nhỏ mà thôi."


"Thiếu gia, ngươi quên rồi sao, ngươi cứu trị cho dạ hành giả, hơn nữa, trước đó còn có Phong Nguyên, tộng cộng ngươi đã cứu sống hai cao thủ thánh cấp, còn từng có ân với mấy cao thủ cấp chín, làm sinh ý chỉnh dung, hiện tại nhân mạch của ngươi quá rộng, quân thượng sợ là phải ghen ghét muốn chết!"


Kỳ Thiếu Vinh vuốt cằm: "Hoàng đô bên kia định sẽ phái ai tới?"
"Nghe nói là muốn phái hoàng tử, nhưng là vị hoàng tử nào, hiện tại còn chưa phân rõ."
Kỳ Thiếu Vinh ôm hai tay: "Vì giám thị ta mà muốn phái hẳn một vị hoàng tử tới đây sao? Quân thượng đúng là coi trọng ta!"
Kỳ Hằng: "............"
............


Hoàng đô.
Thẩm Mạn Vũ giúp đỡ Đường Thiên Phong cởi bỏ áo khoác ngoài, thuận miệng hỏi: "Người được chọn đi sứ Bích Hải Bình Nguyên đã định ra chưa?"
Đường Thiên Phong lắc đầu: "Còn chưa có, tứ đệ thật ra là rất muốn đi, bất quá, phụ hoàng hình như không quá vừa ý."


Thẩm Mạn Vũ nhíu mày lại, "Bích Hải Bình Nguyên bên kia truyền tin tức đến, nói rằng Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo biến mất, có thể là đã chết."


"Nào dễ dàng như vậy, Kỳ Thiếu Vinh chết hay không ta không biết, nhưng Trang Hạo khẳng định là chưa chết, nếu Trang Hạo đã xảy ra chuyện, Trang gia sẽ là người nhận được tin tức đầu tiên, đến hiện tại Trang Gia còn chưa có động tĩnh gì, Trang Hạo hẳn là vẫn còn sống tốt." Đường Thiên Phong nói.


Thẩm Mạn Vũ gật đầu: "Nói vậy cũng đúng."
"Kỳ Thiếu Vinh cùng Trang Hạo biến mất, chẳng lẽ là đi tìm hải sa bí bạc?" Thẩm Mạn Vũ nghi hoặc nói.


"Nếu thật là như vậy thì tốt rồi, nhưng ta cảm thấy Kỳ Thiếu Vinh không phải người tự giác, Bích Hải Bình Nguyên trời cao hoàng đế xa, phụ hoàng nói, Kỳ Thiếu Vinh chưa chắc đã coi trọng chuyện này, bọn họ sợ là tới hải tộc để tìm kiếm cơ duyên."


Thẩm Mạn Vũ híp mắt lại: "Nếu thế lực trên tay Kỳ Thiếu Vinh dung hợp với Trang gia, vậy quá......" Khiến người ta phải kiêng kị.
"Ta nghe nói Bích Lưu Vân bên phía Kỳ Thiếu Vinh kia cùng thiếu chủ cửa hàng Thiên Long ở Bích Hải Bình Nguyên quan hệ không tầm thường." Đường Thiên Phong nói.


Thẩm Mạn Vũ trừng lớn mắt: "Cửa hàng Thiên Long? Ta từng nghe nói về cửa hàng này, lai lịch thập phần thần bí, hậu trường sau lưng cũng lớn vô cùng!"
"Thẩm Nguyên có truyền tin tức gì về không?" Đường Thiên Phong hỏi.


Thẩm Mạn Vũ thở dài một hơi: "Ta cùng người đệ đệ này không thân, cho dù hắn có biết cái gì cũng sẽ không tiết lộ với ta."
Đường Thiên Phong hít sâu một hơi: "Bỏ đi."
............
Phủ đệ của Dịch Phàm.
Mộ Đình Hiên nhìn Dịch Phàm chìm vào trong suy tư, hỏi: "A Phàm, ngươi đang nghĩ gì vậy?"


Dịch Phàm lắc đầu đáp: "Không nghĩ cái gì, ta chỉ là có chút lo lắng cho thiếu gia!"
"Thiếu gia có vẻ sống càng ngày càng tốt." Mộ Đình Hiên ngồi trên ghế, cười cười nói.


"Đúng vậy!" Chính là bởi vì thiếu gia sống càng ngày càng tốt, cho nên quân thượng mới càng ngày càng không yên tâm a, "Lần này người đi Bích Hải Bình Nguyên hẳn sẽ là nhị hoàng tử."


Mộ Đình Hiên gật đầu, "Ta đoán cũng là hắn." Tứ hoàng tử tự đề cử bản thân, quân thượng lại không đồng ý, lão già kia hẳn là đã đề phòng tứ hoàng tử.
"Nghe Lưu Vân nói thiếu gia cùng Trang đại thiếu ở chung không tồi."


"Thực lực của Trang Hạo tiến bộ phi thường nhanh, trong mật thư, Lưu Vân nói hắn đã sắp đến cấp chín."
Mộ Đình Hiên cười cười: "Trang đại thiếu không hổ danh là Trang đại thiếu a!"


Dịch Phàm vuốt vuốt ngón tay, thầm nghĩ: Quân thượng hơn phân nửa cũng đã nghe được một ít tiếng gió tin tức về thực lực của Trang Hạo, nhưng hẳn cũng không quá rõ ràng.


"Ta xem thư của thiếu gia, hắn nói Lưu Vân là nhân ngư hoàng kim, có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế nhân ngư tộc. Thiếu gia còn nói trưởng lão nhân ngư tộc tới tìm Lưu Vân, nói hắn là tương lai của nhân ngư tộc, muốn tìm hắn trở về làm thủ lĩnh, trọng chấn địa vị của nhân ngư, Lưu Vân không nguyện ý, chỉ muốn ăn no chờ chết." Mộ Đình Hiên buồn cười nói.


"Lưu Vân thích ăn thích ngủ, chuyện xưng vương xưng bá trước giờ hắn hoàn toàn không có hứng thú."
Mộ Đình Hiên gật đầu: "Không sai!"
............
Kỳ gia.
"Phụ thân, tam đệ truyền tin tức tới, nói rằng tứ đệ vẫn còn sống." Kỳ Thiếu Khang nói.


Kỳ Diệu gật đầu, "Như trong dự kiến, ta biết hắn sẽ không dễ xảy ra chuyện."
Kỳ Diệu trầm mặt xuống, thời điểm tin tức Kỳ Thiếu Vinh tuổi xuân chết sớm truyền đến, hắn hoàn toàn không tin một chút nào, Kỳ Thiếu Vinh mang tới cho hắn một loại cảm giác mệnh của người này rất cứng, sẽ không dễ xảy ra chuyện!


"Thiếu Phúc nói hắn ở chỗ Kỳ Thiếu Vinh thế nào?" Kỳ Diệu hỏi.
Kỳ Thiếu Khang nhăn mặt lại: "Thiếu Phúc không nói gì, bất quá, mấy người đi cùng Thiếu Phúc nói bọn họ bị an bài đi làm trợ thủ cho Kỳ Hằng."


Kỳ Diệu bất mãn vỗ bàn, "Tứ đệ ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Thiếu Phúc là ca ca hắn, chẳng lẽ thân ca ca còn kém một hạ nhân sao? Hắn cư nhiên để Thiếu Phúc đi làm trợ thủ cho Kỳ Hằng!"
"Mặc kệ thế nào, Thiếu Vinh không đánh người về là tốt rồi." Kỳ Thiếu Khang thật ra khá thông suốt.


Thân huynh đệ thì thế nào, Dịch Phàm chính là chỉnh cho hai huynh đệ của hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Kỳ Diệu hừ một tiếng: "Bỏ đi."


Kỳ Diệu nắm chặt nắm tay, hắn vốn dĩ còn nghĩ nếu Kỳ Thiếu Phúc sống tốt, hắn sẽ gửi thêm mấy người sang, nhưng hiện tại ngay cả Kỳ Thiếu Phúc cũng chỉ là làm trợ thủ, có phái nhiều người đi hơn nữa cũng không có ý nghĩa.


"Phụ thân, quân thượng định phái hoàng tử đi Bích Hải Bình Nguyên sao?" Kỳ Thiếu Khang hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói có người nhìn thấy Trang Hạo một kiếm bức lui mười mấy cao thủ nhân ngư tộc trước phủ thành chủ, tục truyền thực lực của Trang Hạo đã tới cấp chín." Kỳ Diệu nói.


Kỳ Thiếu Khang trừng lớn mắt: "Trang Hạo đã cấp chín rồi sao?"
Kỳ Diệu trợn trắng mắt: "Chỉ là tin tức truyền quá khoa trương mà thôi, đánh mấy nhân ngư ếch ngồi đáy giếng thì có gì ghê gớm, vậy mà lại bị người cứng rắn truyền thành cấp chín, tiểu tử Trang Hạo kia mới bao nhiêu tuổi a!"


Kỳ Thiếu Khang thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Là như vậy sao!"
Kỳ Thiếu Khang rất rõ ràng hắn không bằng Trang Hạo, cũng cho rằng chênh lệch không phải quá lớn, nhưng nếu hiện tại Trang Hạo đã cấp chín, vậy không khỏi quá đáng sợ rồi.


"Ta thấy quân thượng hẳn cũng đã nghe thấy tin tức này, vậy nên mới muốn phái hoàng tử đi thăm dò Bích Hải Bình Nguyên!"
Kỳ Thiếu Khang gật đầu: "Thì ra là thế!"
Kỳ Diệu trợn trắng mắt, tràn đầy châm chọc nói: "Người truyền tin kia cũng quá ngu ngốc rồi, sao không truyền Trang Hạo đã đến thánh cấp luôn đi!"


Kỳ Thiếu Khang: "......"
............
Hoàng cùng nhân ngư tộc.
"Mẫu hậu." Ngải Lệ Nhi cau mày lại, sắc mặt thập phần khó coi.


Ngải Lệ Nhi vẫn luôn tìm người giám thị động tĩnh của phủ thành chủ, Bích Lưu Vân rời đi không lâu, Ngải Lệ Nhi liền phát hiện, tra ra được Bích Lưu Vân đi theo Vưu Đạt tới nơi vẫn thần, nàng vẫn luôn ngóng trông Bích Lưu Vân táng thân tại đó.


Ngải Lệ Nhi nhận được tin Bích Lưu Vân đi nơi vẫn thần không lâu, lại ngoài ý muốn biết được Hải Lăng cũng đến nơi vẫn thần, thiếu chút nữa đã phát điên lên.
Y Lâm Na nhìn Ngải Lệ Nhi: "Bích Lưu Vân đã đi ra khỏi nơi vẫn thần, hắn còn mang theo cả Hải Vương Tam Xoa Kích."


"Sao có thể?" Ngải Lệ Nhi nhấp môi.
"Tin tức không có khả năng lầm!" Y Lâm Na híp mắt lại.
Tin tức này chính là từ phía hải xà tộc Mai Lệ truyền ra, quan hệ của hải xà tộc cùng nhân ngư tộc không phải quá tốt.


Mấy trăm năm này, hải xà tộc càng ngày càng lớn mạnh, nhân ngư tộc lại nhật mộ tây sơn "(mặt trời lặn về núi phía tây, ý là lụi tàn)", hải xà tộc vẫn luôn rất bất mãn chuyện nhân ngư tộc chiếm lĩnh một cái ghế trong hoàng thất hải tộc, sớm muốn thay thế.


Sau khi Mai Lệ ra khỏi nơi vẫn thần liền đi truyền tin tức, nói Hải Vương Tam Xoa Kích của nhân ngư tộc bị một người tự nhận là nhân tộc đê tiện nhận chủ, tiện dân nhân tộc kia lười biếng thành tính, hy vọng của nhân ngư tộc cư nhiên vọng tưởng đặt trên người nhân loại kia, nhân ngư tộc định trước là hết thuốc chữa.


Mai Lệ tuy rằng tính tình không tốt, nhưng trước giờ chưa nói dối cái gì.
Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý, sau khi nghe được tin tức này, mấy trưởng lão trong nhân ngư tộc liền bắt đầu kích động lên.