Trên đường trở về, Ôn Uyển cũng không hỏi Mộng Lan giao thiệp cùng người khác như thế nào, đi đến nửa đường thì sai người đem nàng đưa trở về phủ.
Ngày thứ hai, trước cửa Bình phủ đã bắt đầu có bà mai đến.
Chân Chân nhìn thấy hai hộ gia đình cầu hôn này, con trai của hai hộ này không phải là đích trưởng tử, là đích con thứ ( không ai dám đem con vợ kế nói chuyện với Ôn Uyển), nhưng mọi mặt đều không tệ, Chân Chân lập tức muốn chọn một nhà. Có điều bây giờ nàng cũng biết, chuyện này không phải là mình có thể quyết định được, những người này nhìn trúng Mộng Lan là do Ôn Uyển ra mặt. Cho nên vội vã đem tài liệu đưa cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển một lấy được tài liệu liền khẽ gật đầu. Cả hai đều không tệ, gia thế tài tình đều tốt cả. Nhưng Ôn Uyển không vội vả quyết định, bởi vì nàng đang đợi. Đợi người mà nàng nhìn trúng đến cửa.
Trong kinh thành lúc này đang nổi lên làn sóng mặc lụa mỏng. Bộ quần áo vô cùng xinh đẹp kia của Mộng Lan, khiến cô nương trong khuê các liền tranh nhau ăn mặc lụa mỏng và lấy đó làm vinh quang. Lụa mỏng vốn là cống phẩm, ngàn vàng khó mua được. Cho nên lúc này nước lên thì thuyền lên.
Người phía dưới đến hồi bẩm lại “Quận chúa, Đông thế tử phi đến.”
Ôn Uyển vui vẻ ra mặt, rốt cuộc cũng đến. Ôn Uyển đợi hai ngày nay chính là muốn chờ người của Đông gia. Gia phong của Đông gia vô cùng tốt, ba mươi tuổi mà không có con trai mới nạp thϊế͙p͙. Bây giờ vào lúc này Đông thế tử phi đến bái phỏng, nhất định là vì chuyện hôn sự.
Ôn Uyển vốn còn tính, nếu Đông gia vẫn không lên tiếng thì sẽ cho người qua đó nói chuyện, chủ động một chút cũng không có hại gì. Không ngờ thế tử phi lại đến. Nếu bây giờ đã đến rồi, tất nhiên là miễn trừ việc Ôn Uyển chủ động lên tiếng. Ôn Uyển lập tức đem lá trà được hoàng đế cho lấy ra ngoài.
Đông thế tử phi thưởng thức trà, vừa khen ngợi “Trà này mùi vị thật ngon, so với nhà người ta không chỉ ngon hơn một chút thôi.”
Ôn Uyển nụ cười đầy mặt “Rốt cuộc đúng là thế tử phi, thoáng một cái đã nhìn ra. Đây là trà tín dương mao tiêm số một. Cậu Hoàng đế chỉ được có một cân, ta năn nỉ hồi lâu, cộng thêm tên tiểu tử kia của ta làm nũng mãi mới được hai lạng lá trà này. Bình thường ta cũng không nỡ uống, nhưng hôm nay đặc biệt mang ra chiêu đãi người quý khách này.”
Trong bụng Đông thế tử phi liền hiểu rõ. Cười nói “A, vậy hôm nay ta cũng không khách sáo, phải uống thêm hai hớp nữa mới được.” Nói xong liền làm tư thế uống thêm hai ngụm.
Ôn Uyển cười chủ động hỏi “Nói trở lại, chúng ta quen biết đã lâu. Có chuyện gì cứ nói không cần vòng vo.” Hai người mặc dù bối phận không giống với, nhưng có thể nói những lời này, thì vẫn xem như thân thuộc. So sánh với Mai nhi chỉ ít thân hơn một chút thôi.
Đông thế tử phi cười trêu ghẹo thêm hai câu “Nói ra thì do muội ngày đó thật sự đã chọc họa. Nhìn một chút xem, hiện tại đã đem thiếu nữ kinh thành hại thành bộ dạng gì rồi. Mỗi người đều muốn có một bộ y phục lụa mỏng mới. Giá của lụa mỏng đã bị nâng lên không biết bao nhiêu lần.”
Sau khi Ôn Uyển rời đi, Mộng Lan làm quen với mấy vị thiên kim tiểu thư của các nhà khác. Cô nương nha, tất nhiên là cảm thấy hứng thú đối với y phục rồi. Cho nên Mộng Lan đối với lời hỏi thăm về y phục, tất nhiên có gì nói nấy.
Ôn Uyển cười ha hả không ngừng “Những thương gia kia nên cảm tạ ta.” Nàng đã làm một trận tuyên truyền miễn phí cho bọn họ. Khiến bọn họ kiếm nhiều bạc trắng, bọn họ không phải nên cảm tạ sao?
Đông thế tử phi uống một miếng trà nhỏ, trà này thật là trà ngon, ngay cả nàng vẫn có thói quen uống những thứ tốt hơn so với mọi người, mà vẫn không nhịn được khen ngợi “Muội đã nói như thế, ta cũng không quanh co. Chắc muội cũng đoán được ta vì chuyện định hôn mà đến đây. Ta vốn tính toán đi phủ đệ của Bình đại nhân, nhưng nghĩ lại vẫn nên đi qua chỗ người cô này trước, vì nếu muội đồng ý thì chỗ của Bình lão gia Bình phu nhân sẽ không có vấn đề gì.”
Ôn Uyển nghe thấy, cũng vui vẻ nói đùa”Định hôn? Con trai lớn của tẩu đã đính hôn hồi đầu năm. Còn con trai nhỏ chỉ mới mười tuổi, chắc tẩu không định chuẩn bị ‘nữ lớn hơn ba tuổi như ôm cục vàng’ chứ? Cho dù tẩu nguyện ý, ta cũng không nỡ đâu.” Ôn Uyển rõ ràng là chọc ghẹo, gia cảnh giống như Vương Phủ vậy, người đã đã thoái hôn như Mộng Lan, tuyệt đối sẽ không được cưới về làm dâu.
Đông thế tử phi cười nói “Ha hả. Chỉ cần muội đồng ý, chỗ của ta không thành vấn đề. Được rồi không nói đùa nữa. Hôm sinh nhật của ta, sau khi mẹ ta nhìn thấy đứa nhỏ Mộng Lan, liền rất yêu thích, bảo ta tìm cách tác hợp, ta đắn đo vài ngày, nghĩ lại dù sao cũng phải thử một lần, cô nương tốt như thế mà vuột mất thì thật đáng tiếc.”
Ôn Uyển có chút không hiểu lắm, cái này thì có gì mà chần chừ . Căn cứ vào tin tức Ôn Uyển tra được, Đông gia còn hai bé trai không có hôn phối tuổi tác không chênh lệch với Mộng Lan là mấy “Huynh đệ nhà mẹ đẻ của tẩu rất nhiều, cháu họ cũng không ít, nhưng ta lại không biết là đứa nào?”
Đông thế tử phi uống một ngụm trà xong, mới chậm rãi địa nói “Là cháu họ trong nhà mẹ đẻ của ta. Theo thứ tự trong nhà đứng thứ chín, tên gọi Lệnh Luân, năm nay mười lăm tuổi. Diện mạo và tài học đều rất tốt, nếu kém thì ta sẽ không mở miệng nói giúp. Chẳng qua có chút chuyện ta phải nói rõ. Đường huynh đó của ta sáu năm trước đã qua đời, mấy năm nay mẹ con bọn họ đều dựa vào trong tộc cung cấp nuôi sống …, ba năm trước đây mẫu thân nó đã qua đời. Phòng này của bọn họ chỉ có một cây mầm là nó. Đứa bé này tài học không tệ, nếu không phải vì giữ đạo hiếu bỏ lở thời gian đi thi, thì bây giờ không chỉ có công danh tú tài đâu. Trước đó cha ta về nhà tổ, vì thấy kiến thức văn thải của nó mọi mặt đều không tệ, mới đem nó mang đến kinh thành . Lần trước sinh nhật của ta, mẹ ta liền nhìn trúng đứa bé Mộng Lan này. Bảo ta đến đây nói vung vào. Ôn Uyển, muội cho ta câu trả lời đi.” Đi Bình phủ còn không bằng trực tiếp lại đây tìm Ôn Uyển. Nếu Ôn Uyển đồng ý, vợ chồng Bình Thượng Đường sẽ không dám nói gì. Nếu không phải nể mặt của Ôn Uyển, nàng cũng không đồng ý mối hôn sự này. Đứa bé kia tài mạo đều tốt, chỉ cần trúng tiến sĩ thì giá trị sẽ tăng lên, cộng thêm gia huấn của Đông gia, không sợ không tìm được mối hôn nhân tốt. Nhưng nếu Ôn Uyển nguyện ý ra mặt, có mặt mũi của Ôn Uyển cũng đủ để đứa bé kia hưởng thụ cả đời.
Ôn Uyển cố ý trầm ngâm một chút, nhìn như đang suy tư. Kỳ thật lúc Ôn Uyển nghe cha mẹ đều mất, trong lòng Ôn Uyển đã đồng ý một nửa. Một nhà không có mẹ chồng, gả qua đó chính là đương gia phu nhân, cuộc sống hàng ngày dễ chịu hơn nhiều. Về phần Đông thế tử phi nói cái gì vung vào hay không, ý muốn nói gia thế của đứa nhỏ này không tốt sao? Hài tử này được Đông đại nhân coi trọng , vậy khẳng định tài năng không kém. Nhưng dù sao vẫn phải nhìn xem, nhìn xong trong lòng mới tính toán được.
Ôn Uyển suy nghĩ một hồi rồi nói “Tẩu có nói rõ với hắn là Mộng Lan đã thoái hôn không?” điểm này mới quan trọng. Những người đọc sách đều có sự cao ngạo riêng, Ôn Uyển cũng không muốn đứa nhỏ này biết Mộng Lan đã thoái hôn qua, đến lúc đó lại đổi ý. Mộng Lan đã thoái hôn một lần rồi, không thể thoái hôn lần nữa.
Đông thế tử phi gật đầu “Lấy vợ là đại sự cả đời, cha mẹ đứa bé này tuy đã mất, nhưng nó rất hiểu chuyện. Nên ta đã đem chuyện này nói rõ với hắn. Hắn nghe nói cô nương này tài học dung mạo phẩm đức mọi thứ đều tốt, nên cũng không để ý chuyện thoái hôn. Có điều đứa nhỏ này cũng muốn gặp mặt.”
Tình huống thật sự là Đông Lệnh Luân nghe nói đàn gái đã từng thoái hôn thì không đồng ý. Mặc dù cha mẹ của hắn đều mất, gia thế điêu linh một chút. Nhưng hắn cảm thấy bây giờ mình còn nhỏ, đợi khi lấy được công danh rồi mới nói đến hôn sự. Đến lúc đó muốn tìm mối hôn nhân cũng tốt hơn nhiều. Đông thế tử phi sở sĩ nói mẹ nàng tìm nàng nói vào là nửa thật nửa giả. Bởi vì ý của Đông Lệnh Luân là phải tập trung học tập, ít nhất phải khảo trúng cử nhân, lúc đó mới nói đến hôn sự, Đông phu nhân chẳng qua nhờ nàng nhìn giúp xem. Cũng không có nói cụ thể chỗ nào.
Lần này Đông phu nhân nhìn thấy Mộng Lan, cảm thấy Mộng Lan trừ thoái hôn ra thì mọi cái đều tốt. Sau khi trở về đã bàn bạc cùng Đông đại nhân, Đông đại nhân cảm thấy đem Mộng Lan nói cho Đông Lệnh Luân rất tốt. Mối hôn nhân này đối với Đông Lệnh Luân có trợ giúp lớn nhất. Hơn nữa Đông Lệnh Luân không cha không mẹ, thì càng cần gia tộc bên vợ vững mạnh. Mặc dù cha mẹ Mộng Lan không có năng lực, nhưng bối cảnh của Mộng Lan không nhỏ, Quận chúa Ôn Uyển lại yêu thích tiểu cô nương này, muội muội là phu nhân tương lai của thế tử phủ Quốc Công, đây cũng chính là nguồn vốn chính trị.
Đông Lệnh Luân ban đầu không đồng ý bởi vì suy nghĩ và tư duy cũng như người khác, cho rằng người thoái hôn đều không tốt . Hơn nữa Đông Lệnh Luân lại không ngốc. Nếu không phải có nguyên nhân làm sao vừa truyền ra lời đồn là thoái hôn( trong kinh thành biểu huynh muội định thân rất nhiều, chuyện truyền ra lời đồn rồi thoái hôn thì không có bao nhiêu ).
Đông đại nhân lôi hắn vào trong thư phòng nói chuyện thật lâu, phân tích cho Đông Lệnh Luân thấy, hôn nhân này có trợ giúp cỡ nào đối với hắn. Cuối cùng Đông Lệnh Luân cũng thoả hiệp, nói muốn gặp mặt cô nương này, ý là nếu cô nương này tốt như bá mẫu đã nói thì hắn đồng ý. Nếu không tốt, cho dù hắn có đắc tội với Quận chúa Ôn Uyển, hắn cũng không có thể đồng ý. Chuyện hôn nhân và đường công danh tương lai không thể qua loa được.
Ôn Uyển là hạng người gì, vừa nghe liền hiểu. Có điều nàng không có chán ghét, ngược lại rất tán thành. Hôn nhân đại sự không phải trò đùa, cần cực kỳ thận trọng ( Ôn Uyển là một trường hợp đặc biệt ). Nếu bởi vì trưởng bối đồng ý, hay là chỉ nhìn điều kiện, nhưng trong lòng lại không hài lòng, miễn cưỡng đồng ý mới hỏng bét. Loại người này không chỉ không có trách nhiệm với người khác, mà còn không có trách nhiệm với chính mình.
Ấn tượng của Ôn Uyển đối với đứa bé này lại tốt thêm hai phần “Ta còn tưởng rằng chuyện lớn gì. Đây là chuyện bình thường, người khác nói tốt hơn nữa, thì đó cũng là miệng của người khác. Đều nói tai nghe là giả mắt thấy mới là thực. Có điều ta cũng muốn nhìn thấy, đứa bé mà tẩu khen như đoá hoa quý, lớn lên có bộ dạng gì?”
Trong bụng Đông thế tử phi buông lỏng, cũng biết Ôn Uyển không phải là người xem trọng quy củ “Vậy tốt rồi. Chờ qua hai ngày nữa muội dẫn Mộng Lan đến cửa Vương Phủ chúng ta. Như vậy cũng dễ gặp. Để hai đứa nhỏ này mặt đối mặt nhìn nhau, nếu thật sự có duyên phận thì là một đại hỷ sự.”
Ôn Uyển tất nhiên gật đầu, nhưng lại đang lúc nói chuyện, vả vờ hỏi “À …, ta nghe Đông gia có gia huấn, ba mươi tuổi không có con trai mới nạp thϊế͙p͙. Đứa nhỏ này cũng ở trong số đó đúng không?” Cái này mới là nguyên nhân Ôn Uyển xem trọng và muốn kết mối thân gia với Đông gia. Nếu không nằm trong quy định này thì Ôn Uyển phải cân nhắc lần nữa.
Đông thế tử phi cười một tiếng, chuyện này ai cũng biết. Cũng bởi vì như thế, con trai nhà bọn họ giống như hương bánh trái mọi người tranh nhau đoạt “Không chỉ một phòng ở kinh thành của ta, mà cả dòng họ đều có gia huấn này.” Mộng Lan cũng là dính vinh quang của Ôn Uyển, nếu không với tình hình của Mộng Lan như vậy, không phải là người ở trong cân nhắc của Đông gia.
Ôn Uyển cười cười.
Đông thế tử phi nói xong chánh sự, vội vã nói chuyện riêng “Sáu lô rượu trái cây mới ra lò của muội phải cho ta một đàn đó. Không chỉ Vương Phi nhà ta thích uống, mà ngay cả Thái phi cũng thích. Muội không thể để ta tay không trở về được.”
Ôn Uyển vui vẻ “Một đàn rượu trái cây chỉ có một trăm sáu mươi lượng bạc thôi. Tẩu không nở chi như thế à?” kỳ thật tượu trái cây cũng là một loại thuốc rượu khác. Tống Lạc Dương tuổi tác đã cao, vài năm trước thái y liền nói Tống Lạc Dương không thể uống rượu nữa. Nhưng Tống Lạc Dương lại không khoá miệng được, cấm không xong. Ôn Uyển không có biện pháp, liền sai người đem rượu nếp ủ thành loại rượu trái cây không làm hại thân thể cho Tống Lạc Dương. Lại mời thái y đến xin tư vấn, bỏ vào vài vị thuốc, ủ hơn một năm mới ủ thành. Tống Lạc Dương được loại rượu này xong liền lấy ra đi chiêu đãi khách nhân, rất được những đại nho kia yêu thích ( đại nho đều là lão nhân gia ).
Ôn Uyển thấy mọi người vui vẻ, liền đem công thức ủ rượu trái cây đưa cho Ngọc Phi Dương. Nghe nói ủ ra uống rất ngon. Nhưng chính tông nhất lại ở chỗ của Ôn Uyển.
Đông thế tử phi cười nói “Hôm nay dù thế nào cũng không thể để ta tay không đi về”
Ôn Uyển vui vẻ nói “Dạ, dạ, dạ, hôm nay đưa cho tẩu sáu đàn. Tẩu và Thái phi, Vương Phi mỗi người được hai đàn, tẩu nhìn xem có được hay không?” Rượu trái cây tính ôn hòa, đối với thân thể rất tốt. Thích hợp cho người già uống.
Đông thế tử phi cười nói “Tất nhiên là tốt.”
Ôn Uyển sai người đem tin tức đưa tới Bình gia, bảo hai ngày sau Mộng Lan ngoan ngoãn theo nàng đi Phủ Hạo Thân Vương. Hạ Ảnh đối với chuyện này rất có ý kiến “Quận chúa, người bận rộn đến chỉ có thể rút ra ít thời gian ở cùng Minh Cẩn. Còn lãng phí thời gian giúp những người kia. Bình tô thị tự mình dẫn qua đó không được sao?”
Ôn Uyển cười khẽ “Đi chín mươi chín bước rồi còn thiếu một bước thôi, chẳng lẽ sợ bỏ một chút thời gian sao? Hơn nữa xem như là nghỉ ngơi một ngày vậy.” Hoàng đế muốn thân chinh, chuyện cần chuẩn bị rất nhiều. Mà việc này tạm thời còn không thể lộ ra ngoài. Nên rất nhiều chuyện Ôn Uyển phải tự làm.
Hạ Ảnh im miệng.
Đến Vương Phủ, Đông thế tử phi đón Ôn Uyển vào. Vừa tiến vào trong phòng, nói chuyện được hai câu, liền nghe thấy nha hoàn phía ngoài nói lão phu nhân đã đến. Ở ngoài bỗng vang lên một trận tiếng bước chân.
Ôn Uyển nhìn Mộng Lan nghe được tiếng bước chân. Hai má hồng hồng, thấy Ôn Uyển đang nhìn nàng, liền vội vã cúi đầu xuống. Ôn Uyển khẽ cười một tiếng.
Đông phu nhân – mẫu thân của Đông thế tử phi mang theo một thiếu niên lại đây. Sau khi hành lễ lẫn nhau xong. Thiếu niên kia đứng đối diện Đông thế tử phi và Ôn Uyển hành lễ “Thỉnh an cô cô, thỉnh an Quận chúa.”
Ôn Uyển đánh giá kỹ một phen. Thiếu niên phủ một thân quần áo màu xanh vỏ chanh, ăn mặc rất đơn giản, nhưng nhìn vào khiến người ta thoải mái. Ánh mắt trong suốt, còn có vẻ kiên nghị, nhìn thoáng qua là một đứa bé có nghị lực; sắc mặt ôn nhuận, là người khiêm tốn. Làn da hơi ngăm đen. Không giống như người ngày ngày đóng cửa phòng đọc sách, nhìn lại hai bàn tay thì thấy trên tay có vết chay thật dầy. Ôn Uyển nhìn một cái đã có tám phần hài lòng.
Hai ngày nay, Ôn Uyển cũng phái người đi hỏi thăm. Đông Lệnh Luân, mười lăm tuổi. Mười hai tuổi trúng tú tài, năm ấy thi đứng ba hạng đầu, rất có hi vọng trúng cử nhân, đáng tiếc cha mẹ lần lượt qua đời, nhưng chế độ của triều đại lại quy định, người đang chịu tang không thể tham gia khoa thi . Nhưng mà mười hai tuổi đã có thể khảo trúng tú tài thật không tệ. Người đi điều tra còn nói thêm Đông Lệnh Luân không có đam mê bất lương, là một người rất biết tự hạn chế. Tự hạn chế tốt, Ôn Uyển ưa thích nhất là người biết tự hạn chế. Ngoài ra còn nói thêm Đông Lệnh Luân có tập võ
Mắt thấy mới là thực, bây giờ Ôn Uyển nhìn thấy da tay trên tay đứa bé này có vết chai. Trên mặt thì có nụ cười. Nàng không yêu cầu xa vời cái gì văn võ song toàn bộ, chẳng qua Ôn Uyển biết, nếu ở niên đại này mà biết võ, sẽ đại biểu thân thể khoẻ mạnh, cũng có nghĩa là trường thọ. Chỗ này goá vợ nhiều, quả phụ cũng không ít, nhưng điều không công bình chính là, quá vợ dễ cưới, quả phụ khó gả.
Giọng nói của Đông Lệnh Luân, không chút e sợ “Bởi vì thân thể không tốt, mới đi theo thúc thúc tập võ mấy ngày.” Đông Lệnh Luân đối với vấn đề này cũng cảm thấy không sao. Nên nhớ rằng trượng phu của Quận chúa là Bạch tướng quân, người rất dũng mãnh trên sa trường. Nghe nói hai đứa con trai từ nhỏ cũng tập võ. Nhất định sẽ không xem thường người tập võ. Đương nhiên, Đông Lệnh Luân nói vậy cũng chỉ lấy cớ thôi. Chủ yếu là trước đây bị khi dễ, nên muốn học võ để không bị người ta đánh.
Đông Lệnh Luân thừa dịp thời gian trống, len lén nhìn Mộng Lan.
Hôm nay Mộng Lan mặc một bộ quần áo màu hồng, màu hồng mặc lên người càng nổi bậc làn da trắng như tuyết. Trên đầu còn cài một cây trâm phỉ thuý, đeo đôi bông tai trân châu. Hôm nay lấy đoan trang làm chủ, không lấy phong cách hoa lệ chói mắt như lần trước. Chủ yếu là Ôn Uyển cân nhắc đến việc người đọc sách đều thích những đứa bé thanh lệ. Mộng Lan ăn mặc phối hợp như vậy vừa có tinh thần lại xinh đẹp.
Mộng Lan phát giác có người đang nhìn nàng, trong lòng biết là một chuyện, nhưng đối diện lại là một việc khác. Ôn Uyển giới thiệu với nàng một chút. Mộng Lan sắc mặt hồng hồng nhìn Đông Lệnh Luân ở đối diện cười một cái. Nụ cười của Mộng Lan rất thân thiết ngọt ngào, má trái còn có lúm đồng tiền sâu, khiến người ta nhìn thấy liền yêu thích.
Đông Lệnh Luân ngẩng đầu nhìn thấy Mộng Lan đầu tiên là sửng sốt, sau đó sắc mặt có chút kinh ngạc. Nhìn thấy người lớn ở đây đều giương mắt nhìn hắn, liền biết mới vừa rồi mình không hợp quy củ.
Thế tử phi có chút nóng vội, tiểu tử này đang làm cái gì thế? Đầu tiên Ôn Uyển hỏi Mộng Lan một chút, Mộng Lan lắc đầu tỏ vẻ trước kia không nhìn thấy qua Đông Lệnh Luân.
Lúc này Ôn Uyển mới cười hỏi “Cháu đã nhìn thấy qua Mộng Lan nhà ta rồi sao?”
Đông Lệnh Luân muốn biểu hiện trấn định giống như lúc đầu, nhưng kinh nghiệm không đủ, còn không biết che dấu cảm xúc của mình “Gặp qua, đầu năm ở trong chùa Ngọc Tuyền đã gặp qua một lần.” Nói xong liền phát hiện mình đường đột “Cháu chỉ nhìn thấy vị cô nương này đã giúp chăm sóc một lão nhân gia.”
Bình thường Đông thế tử phi nhìn thấy đứa cháu họ này giống như Tiểu đại nhân vậy, không ngờ hôm nay lại thẹn thùng e thẹn, thật là hiếm thấy. Nhìn dáng vẻ này mối lương duyên đã có thể kết thành.
Đông Lệnh Luân vội vã giải thích nói “Khi ấy cháu cảm thấy vị cô nương này có tấm lòng lương thiện.” Chỉ có thể nói là cô nương lương thiện, đâu thể nói là đã nhìn trúng. Quân tử phải thủ lễ, hơn nữa hôn nhân đại sự, luôn nói lệnh của cha mẹ lời của mai mối. Chẳng qua hôm nay nhìn thấy được người đứng ở trước mặt là mình từng gặp gỡ thì có chút ngoài ý muốn. Đương nhiên, nội tâm đã rất hài lòng. Từ chuyện nhỏ mới thấy được phẩm tính.
Đông phu nhân nhìn thấy cười ha hả “Đây thật đúng là thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên (nhân duyên ngàn dặm đường khúc khuỷu), thật là duyên phận, duyên phận.” Nếu lúc trước chỉ nhìn trúng, thì hiện tại là một chuyện tốt, là đại hảo sự.
Ôn Uyển vốn còn muốn kiểm tra một chút. Nhưng bây giờ không cần kiểm tra nữa. Ôn Uyển tin tưởng Đông thế tử phi sẽ không tự làm hỏng thanh danh .
Mộng Lan mắc cở đến đầu cúi muốn đụng đất.
Đông phu nhân cười dài đưa tay đem chiếc vòng vàng ròng khảm đá mắt mèo bỏ vào tay Mộng Lan, vỗ nhè nhẹ tay của Mộng Lan, cả khuôn mặt tràn đầy từ ái.
Cả quá trình gặp mặt đều rất vui vẻ. Tiếp đến thì chỉ cần làm theo trình tự đính hôn là được. Mọi người ngầm hiểu lẫn nhau nên không cần bày tỏ.
Ôn Uyển dẫn Mộng Lan đi trở về. Ở trên xe ngựa, Ôn Uyển nói với Mộng Lan “Người cháu cũng đã nhìn thấy rồi, cháu cảm thấy như thế nào?”
Mộng Lan qua thật lâu mới nói “Toàn bộ đều do cô làm chủ.”
Ôn Uyển cười khẽ “Cô tự tin cũng có bản lĩnh nhìn người vài phần . Đứa bé này không tệ, mặc dù cha mẹ đều đã qua đời, phải nương nhờ vào người khác, nhưng lại không tự ti không kiêu ngạo. Mặc dù bây giờ chỉ là một tú tài thôi, đó là vì đã bỏ lở cuộc thi. Hơn nữa ta thấy ánh mắt đứa bé này trong sáng, nghe nói học vấn cực tốt. Lại là người biết tự hạn chế, tương lai đường công danh sẽ không tệ.” Thấy được hai má Mộng Lan đều sắp đỏ thành trái cà chua rồi liền cười nói “Ý của cô là cuộc sống này nên xem trọng những điều thuận lợi. Tô gia mặc dù tốt, nhưng phía trên có hai tầng mẹ chồng, võ đài của bà nội chồng và mẹ chồng mà con lại bị kẹp ở giữa sẽ rất khó xử. Cha mẹ của Đông Lệnh Luân đều không còn. Quả thật là thiếu trợ giúp, nhưng cũng có chỗ tốt, đó là không bị mẹ chồng gây khó dễ, gả qua đó rồi cháu sẽ là đương gia phu nhân. Đông gia lại có tổ huấn, ba mươi tuổi không có con trai mới nạp thϊế͙p͙. Những cha mẹ thương yêu con gái của mình, trong đầu đều muốn đem nữ nhi gả đến Đông gia. Theo ý cô thì đây là mối hôn sự rất tốt.” Lời của Ôn Uyển cũng không phải khoa trương, Đông gia bởi vì có tổ huấn này, nên con trai họ là vật để tranh đoạt.
Mộng Lan cố nén xấu hổ, nhanh chóng gật đầu.
Ôn Uyển khẽ gật đầu “Vậy cháu trở về, đem chuyện này nói cho cha mẹ cháu biết. Ngày mai bà mai sẽ tìm đến cửa.”
Mặt khác, Đông thế tử phi cũng hỏi ý Đông Lệnh Luân. Đông Lệnh Luân tất nhiên là đáp ứng. Trước đó hắn có chút miễn cưỡng. Nếu không phải đại đường bá nói cưới cô nương này đối với công danh tương lai của hắn tốt, có thể khiến con đường làm quan của hắn thuận lợi rất nhiều, hắn cũng không đáp ứng. Hắn không phải là kẻ bảo thủ, mặc dù hắn biết tương lai là phải dựa vào chính mình tranh thủ . Nhưng nếu có thêm trợ lực cùng với việc không có trợ lực là hoàn toàn khác nhau. Giống như đại đường bá nói, không cần tương lai Ôn Uyển Quận chúa cho hắn thăng quan gì, nhưng chỉ cần có tầng quan hệ với Ôn Uyển Quận chúa, vào quan trường sẽ không ai dám ác ý gây khó dễ hắn, cũng không có người đoạt công lao của hắn. Cho dù bị hãm hại, cũng sẽ có người bảo vệ hắn. Nhưng không ngờ lại có thể lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy.
Sau khi Mộng Lan trở về, Bình Thượng Đường và Chân Chân bận rộn hỏi Mộng Lan đã gặp ai.
Mộng Lan đem mọi chuyện kể lại. Sau đó nói “Cô nói, chuyện này dù sao cũng phải được cha mẹ đồng ý.” Kỳ thật trong lòng Mộng Lan biết rõ, chuyện này có cô đứng ra là đủ. Chẳng qua cô vẫn cho cha mẹ mặt mũi thôi.
Ban đầu Bình Thượng đường nghe được Mộng Lan nói là Đông gia, mặc dù chỉ là một bàng chi, nhưng vẫn gật đầu hài lòng. Đông gia là Thư Hương thế gia, không nói chuyện xa xôi trước kia. Chỉ nói hiện tại, Đông lão thái gia lúc trước là học sĩ nhị phẩm chưởng viện của Hàn Lâm viện, cổ đại có câu nói không phải hàn lâm không thể vào nội các. Bởi vì thân thể không tốt, nên năm ngoái đã trí sĩ (xin về hưu). Đông lão gia bây giờ là tứ phẩm tế tửu Quốc Tử giám, cũng là một chức vị có thể diện lại thanh quý. Đông gia là thế gia Thanh quý. Mặc dù Đông Lệnh Luân là bàng chi, nhưng mười hai tuổi đã đổ tú tài, mà còn ở ba hạng đầu, trong lòng Bình Thượng Đường đã ngàn chịu vạn chịu, nơi nào còn có ý kiến gì.
Tô Chân Chân mặc dù biết Ôn Uyển mang theo Mộng Lan đi Vương Phủ là vì hôn sự của Mộng Lan, nhưng nàng thật không ngờ đến Ôn Uyển lại nhìn trúng hài tử Đông gia. Đông gia đã có gia huấn, ba mươi không có con trai mới nạp thϊế͙p͙. Trừ phi là không thể sinh con, nếu không cả đời đều không cần lo lắng những thứ thϊế͙p͙ thị lẳng lơ kia. Mặc dù nói cha mẹ đều mất, nhưng tài học bản thân lại nhất đẳng , công danh tương lai không phải lo lắng. Mộng Lan thoái hôn xong còn có nhân duyên tốt thế này, thật là bồ tát phù hộ.
Bà Tử bên cạnh nhỏ giọng nói “Chuyện may mắn này đều là nhờ Quận chúa giúp, phu nhân nên cám ơn Quận chúa mới đúng.” Nói là bồ tát phù hộ, còn không bằng nói Đông gia nể mặt Quận chúa mới đồng ý mối hôn sự này. Không có Quận chúa, đại cô nương sẽ không được mối nhân duyên thế này đâu.
Ngày thứ hai người làm mai liền đến cửa. Chân Chân cũng không chối từ, lúc này rồi làm gì còn rụt rè nữa. Lập tức cầm thϊế͙p͙ canh của Mộng Lan, đi mời cao tăng hợp bát tự. Cao tăng tính xong liền nói là đại cát, ông trời tác hợp cho.
Tô Chân Chân đưa thiệp muốn gặp Ôn Uyển, muốn nói cảm tạ Ôn Uyển. Đáng tiếc Ôn Uyển lại không nhận thiệp. Nàng đang bận rộn tối mặt, làm gì còn có thời gian tiếp khách. Sau khi mọi chuyện xong là buông tay bất kể.
Tô Chân Chân còn không nói cái gì, Phúc ca nhi ở cạnh nói “Mẹ, con nghe Minh Cẩn nói khoản thời gian gần đây cô vô cùng bận rộn, ngay cả Minh Cẩn cũng ít nhìn thấy cô. Trước đây ban ngày cô cũng hay ở cùng hắn.” ý của Phúc ca nhi là Ôn Uyển bận rộn thật sự, không phải chỉ lấy cớ.
Tô Chân Chân cười nói “Mẹ biết cô con là người bận rộn.” Đã có sự chênh lệch lớn, nên trong lòng cũng không còn giận dỗi như trước đây. Lần này nàng thật sự cảm kích. Để cho Mộng Lan có mối hôn nhân tốt thế này, đối với Mộng Lan mà nói chân chính là hi vọng.
Chờ chuyện kết thân định rồi. Mọi người liền báo một tiếng. Ý của Ôn Uyển là phải để bọn điều dưỡng tốt thân thể mới thành thân, vì thái y đã nói qua còn trẻ mà muốn sinh con. Kỳ thật chỉ cần nuôi dưỡng tốt thân thể, không bệnh không yếu thì mười sáu tuổi sanh con cũng không đáng ngại.
Đông gia đối với chuyện này vẫn vui vẻ tiếp nhận.
Hôn sự của Mộng Lan định xong. Trong lòng an tâm hơn. Cả người đã khôi phục tinh thần. Khiến Mộng Tuyền nhìn thấy liền yên tâm.
Hạ Ảnh có chút khó chịu nói “Quận chúa, lần này coi như xong. Hôn sự của Mộng nam và Phúc ca nhi người đừng có xen vào nữa. Nếu không Bình gia lại xem người như bảo mẫu .”
Ôn Uyển cười gật đầu ” Hôn sự của Mộng Nam không cần ta bận tâm, đến lúc đó có Mộng Lan và Mộng Tuyền lo liệu, sẽ không kém đến đâu. Về phần Phúc ca nhi, chờ Phúc ca nhi thi đậu công danh, còn sợ cưới không được nàng dâu tốt sao? Lần này chỉ là ngoài ý muốn. Vì ta thấy không đành lòng.”
Hạ Ảnh nghe Ôn Uyển nói lời này, mới gật đầu.
Lúc này Mộng Lan cũng nhận được một tin tức tốt khác, Tô ma ma là ma ma giáo dưỡng của Mộng Lan nói nguyện ý theo Mộng Lan. Lúc trước Tô ma ma nghĩ đến Mộng Lan phải gả vào Cao môn Đại hộ, vì bà đã chán cảnh tranh đấu trong nội viện, cho nên chuẩn bị chờ Mộng Lan xuất giá xong, bà sẽ trở về quê cũ. Bây giờ Mộng Lan gả vào một gia đình đơn giản. Lại không có trưởng bối, cuộc sống nhất định nhẹ nhàng. Cho nên bà đồng ý đi theo.
Mộng Lan đối với chuyện Tô ma ma nguyện ý ở lại bên cạnh nàng, tất nhiên là vạn phần kinh hỉ. Tô ma ma dạy dỗ nàng mười năm rồi, tình cảm còn sâu hơn cả Tô Chân Chân. Cuộc sống sau này có Tô ma ma giúp đỡ, cũng có thể nhẹ nhõm hơn nhiều ( Chuyện thoái hôn lần này. Mộng Lan cũng được Tô ma ma cổ vũ, còn giúp Mộng Lan vạch ra kế hoạch, chẳng qua là không dùng nhiều lắm ).
Chuyện đính hôn vừa xong, không khí cả phủ đệ đã giãn ra rất nhiều. Mộng Tuyền cũng nhịn không được nói “Ta thật không ngờ, cô chọn Đông gia cho tỷ tỷ.” Gia phong của Đông gia ở trong kinh thành ai mà không biết. Những phu nhân thương yêu con gái, ai không hy vọng con gái của mình gả vào trong gia tộc có gia phong tốt. Gả qua đó rồi, sẽ không có vấn đề gì, cuộc sống đều hoà hoà thuận thuận.
Triệu ma ma cười nói “Cô nương, bây giờ được mối hôn nhân của Đông gia quả thật rất tốt. Ngay cả hai nhà lúc trước cũng không tệ” Ý của Triệu ma ma là, không có Quận chúa, thì đừng nói Đông gia, ngay cả hai nhà khác cũng không nhất định đã đồng ý. Không chỉ là đại cô nương, mà ngay cả bản thân Mộng Tuyền cũng đều dựa vào mặt mũi của Ôn Uyển Quận chúa. Nếu không mối hôn nhân của nàng còn không biết có bảo vệ được không?
Mộng Tuyền biết ý của Triệu ma ma “Ma ma, ta biết. Nhà chúng ta nợ cô quá nhiều. Vẫn là Phúc ca nhi sớm nghĩ đến. Cô thật lòng muốn tốt cho chúng ta.” Tuy không đối tốt với ngươi ở mặt ngoài, không nói lời tốt đẹp với người, càng không phải chỉ khen ngợi ngươi. Mà chỉ cần trong lúc mưa gió, người đó che chở ngươi, trong lúc ngươi gặp nạn lại giúp đở ngươi ( Ôn Uyển vui vẻ: nói vậy ta giống như quan âm bồ tát rồi).
Triệu ma ma nén cười “Sau này cố gắng hiếu thuận Quận chúa là được.” Cái hiếu thuận này, không nhất định là đến trước mặt nói đùa làm người ta vui vẻ, mà phải thành tâm thành ý.
Mộng tuyền gật đầu “Ta biết rồi.”
Đặt lễ đính hôn xong, Đông Lệnh Luân phải trở về Tô Châu, chuẩn bị thi hương. Thi hương phải thi chỗ đăng ký hộ tịch. Nên chuyến đi này nhất định phải về .
Tô phu nhân nghe được Mộng Lan đính hôn, thế nhưng không báo cho bà một tiếng nào. Lập tức tức giận đến bộ ngực đều đau. Gọi Hải thị đến, cả giận nói “Vì sao chuyện Mộng Lan đính hôn không ai cho ta biết? Ta còn không có chết, lại đem mọi chuyện giấu ta sao?” Nếu bà biết Mộng Lan được mối hôn nhân tốt như thế. Người làm bà ngoại như bà tất nhiên cũng vui vẻ. Không ngờ ngay cả nói một tiếng cũng không nói.
Tô lão phu nhân không có bị đưa đến gia miếu, chỉ bị nhốt ở Phật đường niệm kinh. Nhưng lại bị lấy hết quyền lợi.
Hải thị trong lòng muốn hộc máu. Mộng Lan đính hôn, một vài người quen biết tất nhiên cũng hỏi tới Tô Hàng. Hải thị chỉ nói hắn đi ra quan ngoại tìm thuốc cho lão thái gia ( đây là cách nói thống nhất). Lần này Bình gia cũng dựa theo quy củ mà đưa thiệp đến để báo một tiếng. Nhưng nàng làm sao không biết xấu hổ mà đi chứ? Đến lúc đó mọi người hỏi nàng, nàng phải nói cái gì đây? Còn không bằng không dự để khỏi ngượng ngùng.
Tô phu nhân rất tức tối “Ta đã sớm biết đây là một nữ nhân vô tình vô nghĩa. Lão thái gia và lão gia đối với nàng ta tốt như vậy, trước giờ vẫn chiếu cố nàng. Có đại ân đại đức với nàng, bây giờ lại đánh vào mặt Tô gia của ta, nói cái gì mà có tình có nghĩa chứ?”
Nha hoàn ở bên cạnh thầm kêu khổ. Lão phu nhân bị gì thế? Bây giờ Quận chúa ở trên cao thế lực lớn, đại thiếu gia cũng bị đưa ra ngoài rồi. Lão phu nhân còn không rút ra bài học. Không nên đem mình đưa tới tình cảnh không cách nào cứu giản như vậy.
Tô Hiển nhận được tin tức liền lại đây, vừa lúc nghe lời này của Tô phu nhân, lập tức vạn phần nóng giận “Bà nói nhảm nhí cái gì? Bà ở chỗ nào nghe được Ôn Uyển nhờ danh tiếng của lão thái gia, chỗ nào nhìn thấy Tô gia chúng ta có đại ân với Ôn Uyển chứ?” Mặc dù quan hệ của Ôn Uyển và nhà bọn họ không tệ, nhưng từ trước đến bây giờ cũng không có mượn thế lực của Tô gia. Ôn Uyển có thể có ngày hôm nay, là tiên hoàng và đương kim thánh thượng ban cho . Không có bất kỳ liên qua nào với Tô gia bọn họ. Tô Hiển thật là giận đến không xong, tuổi tác càng lớn tính tình càng tệ “Sau này bà không được nói bậy bạ như vậy. Tô Hàng hoàn toàn là do bà dạy hư, nếu không phải bà, Tô Hàng làm sao biến thành dáng vẻ này. Một đích trưởng tôn tốt lành lại vì một nữ nhân muốn chết muốn sống, người đâu, lập tức đưa lão phu nhân đi gia miếu. Ai cũng không được xin giúp.”
Tô phu nhân tức đến ngất xỉu. Tô Hiển mặc kệ bà ta ngất thật hay ngất giả, lần trước là con trai và con dâu cùng nhau cầu tình , cuối cùng hắn mới thỏa hiệp. Lần này tuyệt đối không thể thỏa hiệp nữa. Lập tức sai ngươi đem lão phu nhân đang hôn mê đặt lên xe ngựa. Tự mình ông nhìn người đưa bà đi gia miếu.
Chờ đưa lão phu nhân đi rồi, Hải thị chẳng những không vui vẻ, ngược lại rất buồn bực, nặng nề thở dài nói “Mấy đứa nhỏ kia dung mạo tài học, đều nhất đẳng. Lại càng không nói tới Mộng Lan tính tình tốt, lại biết quản lý gia đình, tương lai đồ cưới khẳng định cũng sẽ rất nhiều ( mọi người điều biết Ôn Uyển sẽ cho thêm nhiều hồi môn ). Điều kiện tốt như thế, còn có Ôn Uyển thương yêu, Mộng Lan không cần lo tìm không được người trong sạch. Nếu không phải ầm ĩ đến trình độ không có cách nào dàn xếp, dù thế nào ta cũng không đồng ý thoái hôn. Lão phu nhân bây giờ vẫn còn không biết mình lỗi ở đâu.” Tô gia hiện tại tuy là cảnh tượng huy hoàng. Nhưng điều kiện tiên quyết phải là lão thái gia còn sống, một khi lão thái gia qua đời, sức ảnh hưởng của Tô gia ở kinh thành sẽ giảm mạnh. Chờ đến đời của con trai, còn không biết sẽ như thế nào đây!
Nha hoàn ở bên cạnh chỉ có thể cố an ủi Hải thị. Chuyện cho đến lúc này, đã không còn biện pháp khác. Đang nói chuyện thì phía ngoài có người đến, ở đối diện bẩm báo với nàng “Phu nhân, tiểu nhân tra được những lời đồn lúc trước là thật. Có một vài nhà có ba hài tử, trừ nữ nhi ra, ba đứa con trai đều như lời đồn nói.”
Hải thị rùng mình một cái, may quá, may quá, thoái hôn thật là tốt. Nếu thành hôn mà sinh ra cháu trai không bình thường, Hải thị thử nghĩ xem đã dựng hết tóc gáy. Lúc trước Hải thị cũng cảm thấy Ôn Uyển có chút bất cận nhân tình. Nhưng bây giờ, chút oán giận kia lại hóa thành cảm kích.