Chuyện thoái hôn đã được giải quyết rồi. Bởi vì lấy cớ thoái hôn cho nên tạm thời cũng không dám đem người đưa đi. Trong thời gian đầu sóng ngọn gió này mà đem người đưa đi, sẽ khiến người ta hoài nghi. Cho nên Hải thị kiềm chế lại. Mãi cho đến khi chuyện này lắng đọng lại, mới chuẩn bị đem người đưa đi.
Lần cuối cùng Hải thị gặp Tiết Ngưng Minh, đã lạnh lùng cho Tiết Ngưng Minh biết, bảo nàng ta sửa sang lại một chút quần áo, sáng mai sẽ đưa đi. Tiết Ngưng Minh nhìn Hải thị, dưới đáy mắt chứa hận ý. Nhưng mà cảm giác được không ổn nên cúi đầu xuống.
Hải thị làm sao có thể lại lờ đi hận ý dưới đáy mắt nàng ta, cười lạnh nghĩ. Với thân phận này chỉ cần tìm được một hộ nhà đàng hoàng cho nàng ta, chuẩn bị cho một phần của hồi môn, Hải thị tất nhiên sẽ không keo kiệt. Nhưng ngàn không nên vạn không nên là đi câu dẫn Hàng nhi của nàng “Làm người thì nên nhìn thấy rõ ràng vị trí của mình. Nhưng mà ngươi lại hết lần này tới lần khác vọng tưởng những gì không thuộc về mình. Hại người hại mình. Hàng nhi vì ngươi đã làm ầm ĩ khiến cả Tô gia không được bình an. Vì ngươi, lão thái gia đã ra lệnh đem hắn đưa ra khỏi kinh thành. Cả đời này cũng không được quay về. Nếu ngươi muốn tìm chết, chỉ cần không chết ở Tô phủ, chết ở đâu cũng được.”
Vẫn biết được lão tướng gia đã có ý, muốn đưa Tô Hàng đi Tây Bắc bị chịu khổ, chịu khổ rồi sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận giáo huấn, thu lại tính tình, đến lúc đó mới đón trở về. Trong lòng Hải thị còn có một tia hi vọng, đây là lão thái gia không hoàn toàn vứt bỏ Tô Hàng. Tài học của Hàng nhi không tệ, cũng là người nối nghiệp Lão thái gia được bồi dưỡng nhiều năm. Cho nên lão thái gia vẫn cho Hàng nhi một cơ hội . Chỉ cần tiếp nhận giáo huấn là tốt rồi.
Hải thị biết là một chuyện, nhưng nhớ đến nhi tử phải đi Tây Bắc nơi đó ăn bảo cát, trong lòng liền hận không được trực tiếp bóp chết nữ nhân này.
Tiết Ngưng Minh biết ý của Hải thị, nên không tin nói “Không thể nào, không thể nào. Ngươi lừa ta. Ngươi lừa ta. . . . . .”
Sự lạnh lùng trong mắt Hải thị càng sâu “Biểu cô nương vẫn nên đàng hoàng thu dọn một ít quần áo, sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu lên đường.” Sau đó nhìn bốn nha hoàn đối diện ở trong phòng “Nếu như biểu cô nương có cái gì không may xảy ra, các ngươi sẽ chôn cùng với biểu cô nương” Ý là, nếu Tiết Ngưng Minh tự tử mà chết. Bọn họ cũng theo chôn cùng.
Ngày đó Tiết Ngưng Minh muốn tự sát, nhưng không chết được. Bị bà tử ở bên cạnh ngăn cản. Bà Tử sợ liên luỵ nên trông chừng chặt chẽ, còn đi bẩm báo với Hải thị. Sau đó bỏ thuốc mê cho Tiết Ngưng Minh.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tiết Ngưng Minh bị đưa đi. Đợi đến lúc Tiết Ngưng Minh tỉnh lại, thì không biết được mình ở nơi đâu “Các ngươi muốn đem ta mang theo đi đâu? A? Muốn mang ta đi nơi nào chứ?” Tiết Ngưng Minh chỉ có thể kêu gào, nhưng muốn động đậy cũng không được.
Không quá hai ngày, Tô gia thả ra tin tức, Tô Hàng muốn đi Tây Bắc tìm thuốc cho lão tướng gia. Nếu như tìm được, sẽ giúp ích rất nhiều với bệnh cũ của lão tướng gia ( họ không nói rõ lão tướng gia bị bệnh gì. Nếu không, sẽ bị người ta đoán ra ).
Tô Hàng bị đưa đi rồi. Bản thân Tô Hàng cũng không biết là mình bị đưa đến đâu. Chỉ biết là gấp rút lên đường, đi đường hết nữa tháng, rốt cuộc cũng nhìn thấy biểu muội thân yêu của hắn, Tiết Ngưng Minh.
Đi theo bọn họ còn có tùy tùng tráng kiện. Hai người tùy tùng bắt họ đi ( không đi liền kè ở hai bên ), mãi cho đến một trấn nhỏ rất vắng vẻ. Đến mục đích rồi, hai người liền bỏ lại bọn họ “Cả đời các ngươi cũng chỉ có thể sống ở chỗ này, chúng ta sẽ trông chừng các ngươi, cho nên đừng nghĩ đến việc rời khỏi chỗ này. Ở chỗ này, không được đem danh tiếng của Tướng gia báo ra.” Kỳ thật ở trấn nhỏ vắng vẻ như thế, cho dù có đem tên Tô gia báo ra cũng không dùng được .
Hai nô bộc vạm vỡ tìm một chỗ ở trấn nhỏ định cư lại. Lão thái gia đã hạ lệnh, canh giữ ba năm. Trong ba năm này không cho đại thiếu gia đi ra khỏi trấn nhỏ nửa bước. Nếu đại thiếu gia có thể kiên trì ba năm, bọn họ sẽ dẫn đại thiếu gia và Tiết thị hồi kinh. Nếu không kiên trì được, hai người sẽ đường ai nấy đi. Hoặc là đại thiếu gia hối hận rồi, bọn họ cũng không cần quản, cứ qua ba năm rồi từ từ hồi kinh.
Cũng chính là nói, lão tướng gia cho Tô Hàng và Tiết thị một cơ hội. Có thể chịu đựng được, thì đón nhận bọn họ, chịu không được. Vậy thì triệt để bỏ đi.
Chuyện làm của Tô lão tướng gia dấu được người trong nhà, nhưng dấu không được Hạ Ảnh. Hạ Ảnh ở đối diện Ôn Uyển nói “Quận chúa, người lại làm cái gì?”
Ôn Uyển cười nói mình viết cho lão tướng gia mấy chữ “Nếu là có thể chịu đựng được, chứng tỏ Tô Hàng cũng không phải là một người không có trách nhiệm. Cho dù không gánh được trách nhiệm của gia tộc, cũng có thể ủng hộ cho Tô Dật. Nếu không được như thế, thì người này không có thuốc nào để cứu chữa.”
Hạ Ảnh bỉu môi “Quận chúa nói vòng vo như thế, nếu thực sự muốn thành toàn cho bọn họ. Trực tiếp nói là được, ít dùng những đạo lý đường hoàng này cho ta đi.” Cho nên nói Quận chúa thật khiến người ta không còn gì để nói. Người như vậy mà cũng thành toàn cho. Thật lãng phí tinh thần.
Ôn Uyển nói thầm “Có lẽ là tình yêu thật sự” Ôn Uyển cũng cảm thấy xác suất rất nhỏ. Nhưng có nhỏ đi nữa cũng có thể có đúng không? Để cho nàng xem một chút, trên thế giới thật sự có tình yêu kiên trinh không dời hay không?
Hạ Ảnh rất muốn nói Ôn Uyển ăn no rãnh rỗi không chuyện gì làm, cũng may nàng bày tỏ rất là uyển chuyển, không thì Ôn Uyển sẽ nổi bão “Quận chúa, người nghĩ thế giới bên ngoài dễ sống vậy sao? Quận chúa, người suy nghĩ thật ngây thơ a! Không chỉ là vấn đề ăn mặc ở, còn phải xem có không có bản lãnh bảo vệ tốt chính mình không? Tô Hàng vai không thể gánh, tay không thể nâng, từ nhỏ cơm tới há mồm áo tới đưa tay, thuận tâm như ý. Ngài để hắn sống một cuộc sống bình thường như dân chúng khác …, hơn nữa rất có thể bị một ít du côn địa phương áp bức mà vẫn có thể kiên trì, ngài cảm thấy hắn có thể làm được sao?” Nếu vẫn ở tình cảnh này thì cũng thôi. Tình huống của Tô Hàng như vậy, chẳng khác nào từ Thiên đường ngã vào địa ngục. Hạ Ảnh thật không tin tưởng Tô Hàng có bản lãnh, không có gia tộc bảo hộ mà có thể sống tốt.
Ôn Uyển sờ sờ lỗ mũi, lại một lần nữa bị Hạ Ảnh khinh bỉ rồi.
Hạ Ảnh đối với chuyện lần này lắc đầu ngán ngẩm, Quận chúa luôn tâm từ thủ nhuyễn, đối đãi người như vậy, cần gì phí tâm tư chứ? Lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.
Minh Cẩn kéo lấy cánh tay của Ôn Uyển, Ôn Uyển rất muốn nói, con trai, rất là nóng. Tháng 7 nắng gắt như lửa, Ôn Uyển chịu không nổi, vội vã dọn đến Tiêu Tương quán ở. Đây đã là một thói quen bất thành văn. Đến ngày nóng là Ôn Uyển sẽ dọn đến Tiêu Tương quán ở. Tiêu Tương quán so sánh với phía ngoài, lạnh hơn nhiều( kỳ thật Phủ Quận chúa bốn bề là nước, so sánh với những địa phương khác của kinh thành đã thấp hơn hai độ).
Ôn Uyển dọn sang đây, Minh Cẩn tất nhiên cũng sẽ dọn theo. Minh Cẩn ở trong nhà kề, cái này cũng không phải Minh Cẩn yêu cầu . Mà là Ôn Uyển không nỡ rời Minh Cẩn quá xa. Khoản hai tháng nữa Minh Cẩn cũng sẽ rời khỏi nàng. Ôn Uyển thật sự không nỡ.
Ôn Uyển thấy được Minh Cẩn toàn thân đầy mồ hôi, quần áo đều ẩm ướt. Liền lấy quạt hương bồ lại đây quạt gió cho hắn “Ngày nóng như vậy, con hãy nghỉ ngơi một chút đi.” Hạng mục cưỡi ngựa bắn cung đã bị Ôn Uyển hủy bỏ, buổi sáng chuyển sang luyện công ở trong phòng luyện công.
Hạ nhàn bưng đến một chén nước ép dưa hấu với đá viên nhỏ, dưa hấu đã đặt ở trong nước giếng để làm lạnh. Nước mới ép ra, vừa mát mẽ lại giải khát.
Minh Cẩn uống xong một chén nước ép dưa hấu liền nói “Không biết chỗ của ca ca ở có dưa hấu để ăn không? Mẹ, rốt cuộc khi nào ca ca mới trở về?” bây giờ chỉ cần có cái gì ăn ngon , Minh Cẩn sẽ nhắc tới Minh duệ. Chỉ sợ Minh duệ ở bên ngoài chịu khổ. Đối với chuyện này Ôn Uyển rất vui mừng. Chứng tỏ nhiều năm cố gắng của nàng không phí công. Hai huynh đệ yêu thương lẫn nhau. Sau này cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng “Rất nhiều thứ đều từ ngoại quốc truyền lại đây, đầu tiên là đến hải khẩu. Sau đó mới chuyển đến kinh thành . Cho nên, chỉ cần có bạc trắng. Muốn cái gì ở Hải khẩu đều có . So sánh với đồ con đã ăn và dùng qua còn tốt hơn.”
Minh Cẩn nghe xong nhăn một lông mày lại “Ca ca có đủ bạc để tiêu không? Nếu không đủ chỗ con vẫn còn nè.” bây giờ mỗi tháng Ôn Uyển cho hai đứa nhỏ hai mươi lượng bạc một tháng. Dùng hết rồi sẽ không có nữa. Cho nên, bây giờ Minh Cẩn sợ không đủ tiền để dùng.
Ôn Uyển đã bồi dưỡng cho hai đứa bé quan điểm về tiền bạc. Ôn Uyển không muốn Minh Cẩn giống Yến Kỳ Hiên kia, ăn một bữa cơm ba bốn lượng bạc là đem một khối ngọc bội Dương Chi giá trị ngàn vàng cầm đi thế chấp. Đúng là kẻ ngốc trăm phần trăm.
Ở dưới sự cố ý của Ôn Uyển, mấy đứa bé đều có một khoản tiền giới hạn để dùng. Đây cũng là nguyên nhân lần trước Minh Duệ trả giá sát đến lợi hại như thế ( đương nhiên, cũng do Minh duệ là người biết nhìn hàng. Đổi thành Minh Cẩn sẽ không lợi hại như thế). Mấy đứa bé đều bị Ôn Uyển quán thâu quan niệm tiền là con dao hai lưỡi. Đáng dùng thì dùng, không đáng dùng thì không cần dùng, lại càng không nên bị người xem như kẻ ngu ngốc. Cho nên a. Bây giờ Minh Cẩn đi ra phía ngoài mua cái gì, đều phải cân nhắc một vài lần, xem tiền có đủ dùng hay không?
Ôn Uyển nhịn cười không được, đem Minh Cẩn ôm vào trong lòng. Thật là tiểu tử ngốc. Lúc trước nàng chẳng qua muốn bồi dưỡng hai đứa có quan điểm về tiền bạc. Con trai đi ra ngoài làm gì mà không chuẩn bị tiền “Tiểu tử ngốc. Ca ca con muốn mua cái gì muốn ăn cái gì nói cho Hạ dao cô cô mua là được. Nhưng mà Minh Cẩn nhà ta thật là đứa bé ngoan, biết cầm tiền riêng cho ca ca dùng. Thế mẹ muốn dùng thì sao?”
Minh Cẩn cả kinh nói “Mẹ, trong nhà hết tiền rồi sao? Con đem đồ dùng của mình đưa cho mẹ nhé. Bên trong có rất nhiều món lần trước ông cậu hoàng đế cho, trị giá không ít tiền đâu.”
Ôn Uyển vẫn cảm thấy Minh Cẩn là đứa bé thông minh. Không nghĩ đến còn biết giả khờ như vậy, liền vuốt ve Minh Cẩn cười ha ha. Thật sự là cười rất thư thái.
Minh Cẩn cũng che lấy miệng cười. Hắn biết mẹ cố ý trêu chọc hắn thôi. Hắn làm thế là để cho Ôn Uyển vui vẻ. Ở trong thơ Ca ca nói, phải làm cho mẹ mỗi ngày đều vui vẻ.
Xế chiều Minh Cẩn đi theo tiên sinh học tập rồi, Ôn Uyển nằm ở trên ghế trúc. Trong lòng Ôn Uyển bắt đầu nhớ tới con trai đang ở xa “Hạ Ảnh, ngươi nói xem có nên đem Minh Cẩn đưa đi không?” bây giờ Ôn Uyển rất do dự. Đưa đi cố nhiên là tốt, an toàn. Nhưng đưa đi rồi đến lúc đó chỉ còn mình nàng ở kinh thành. Minh duệ đi còn có Minh Cẩn, nếu Minh Cẩn cũng đi theo ra Hải Khẩu thì chỉ còn lại có nàng, cô linh một mình. Ôn Uyển chỉ cần vừa nghĩ tới chỗ này thôi trong lòng liền trống vắng.
Hạ Ảnh không biết phải trả lời thế nào.
Mai nhi dẫn Báo ca nhi lại đây. Ôn Uyển cười nói “Hôm nay nóng như vậy ngươi còn mang theo nó ra cửa. Vừa đi liền ra mồ hôi. Ngươi cũng không sợ hài tử bị cảm nắng?”
Báo ca nhi thấy một tháng khó được có ngày nghỉ, tất nhiên là quấn quít lấy Mai nhi muốn lại đây. Không chơi xúc cúc, có thể chơi những thứ khác thì sao? Ôn Uyển cười bảo hắn đi tìm bọn Kỳ Triết.
Mai nhi chờ trong phòng không còn ai, liền hỏi “Này đang yên đang lành, sao lại thoái hôn vậy?” Nói là bà con gần kết thân không tốt, Mai nhi tin tưởng. Chỉ dùng lý do này để không cùng bà con nhà mình kết thân thôi. Nhưng mà kết thân rồi lại vì nguyên nhân này mà thoái hôn. Thật không mấy thuyết phục. Lời này Ôn Uyển đã nói từ lâu, nếu Tô gia và Bình gia để ý, tại sao còn kết thân?
Mai nhi cũng không phải là người ngoài, Ôn Uyển tin tưởng Mai nhi, nên đem mọi chuyện nói một lần “Hôn nhân là lần đầu thai thứ hai của nữ nhi. Như vậy mà vẫn gả qua đó, còn không thoải mái bằng xuất gia. Cho nên dứt khoát thoái hôn.”
Mai nhi trợn mắt há mồm “Cái này cũng quá ly kỳ rồi?” Đầu tiên lại động tâm tư vào việc không đáng động. Tiếp theo lại có hành vi kinh thế hãi tục này,
Ôn Uyển lắc đầu “Đúng vậy. Ta cũng không ngờ “
Mai nhi than thở “Mộng Lan là cô nương tốt như thế, nhưng mà xem như là vận khí xoay vần của Mộng Lan, tựa như phải trải qua kiếp nạn này. May mắn là mệnh của nàng tốt, được cô cô người trên người của nàng thương yêu, nếu như nhà người khác, phải nhịn cơn tức này mà chịu lấy.” Ôn Uyển nói hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai của nữ tử, lời này một chút cũng không phô trương. Nếu gả không tốt thì chính là sống không bằng chết.
Ôn Uyển lắc đầu “Vận khí xoay dần xác thực không tốt, mà xoay dần không tốt cũng là mẹ nó mang đến, chỉ có thể chịu lấy. Chẳng qua lúc còn trẻ gặp phải nhiều chuyện không thuận, sau này có gặp phải những chuyện khác ngược lại sẽ không cảm thấy khổ nữa. Vì Mộng Lan thoái hôn, ta cũng đã phụ trách việc giúp tìm một hộ khác. Nếu ngươi có nhân tuyển tốt, thì đưa tin cho ta, để sớm ngày tìm được mối hôn nhân tốt. Dè dặt nó ngày đêm thương tâm. Điều kiện của ta không cao, gia thế không nên quá kém, trung bình là được. Vẻ ngoài tốt, phẩm tính tốt, chịu khó cầu tiến.” Bất kể là vì nguyên nhân gì, thoái hôn so với chưa hôn phối vẫn thấp hơn. Cho dù có mặt mũi của nàng cũng không dùng được .
Mai nhi cười nói “Không cần gấp, chờ thêm nửa năm, lời đồn qua rồi, có người cô như ngươi ở đây. Còn sợ đứa nhỏ tìm không được chỗ tốt à? Nói trở lại nguyên nhân thoái hôn là do chuyện này, Mộng Lan cũng là cô nương cực tốt, nhất định có thể tìm được mối hôn nhân tốt.”
Ôn Uyển không đồng ý “Không cần nửa năm, người khác cảm thấy thoái hôn là chuyện mất mặt. Chắc chắn sẽ ẩn núp. Không chuyện gì ngược lại thành có chuyện. Không chỉ không thể trốn đi, trốn lại. Ngược lại còn phải đi ra ngoài tìm mối hôn nhân khác. Mới không để cho nhiều người đoán ra. Mộng Lan là cái dạng gì để mọi người nhìn một cái liền biết. Con dâu trưởng thì ta không cầu, con thứ vẫn được.” Mộng Lan bởi vì âm thầm định thân, không có đi lại bên ngoài nhiều. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thực, muốn tìm một nhà tốt, thì phải đi lại quan hệ nhiều hơn. Để nhiều người nhìn thấy mới tiện nói hôn sự.
Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển mềm lòng mà cảm thán. Dù ở vị trí cao thế nào đi nữa. Ôn Uyển vẫn là Ôn Uyển trước kia, một chút cũng không có thay đồi “Mộng Lan cũng là cháu của ngươi, bằng không . . . . . Hải thị sẽ không phí tâm kế như vậy. Biết rất rõ ràng ngươi yêu thương cháu gái, con trai của nàng ta có người yêu rồi còn muốn định mối hôn nhân này. Vừa muốn mượn ngoại lực, lại không muốn rũ bỏ tình cảm mẹ con, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tìm hiểu đàng hoàng. Nhất định có thể tìm được người ngươi hài lòng .” Tô Chân Chân bởi vì Bình Thượng Đường đã bãi quan nên thối lui ra khỏi hàng ngũ Quan phu nhân. Vì vậy giao tế chỉ có hạn.
Hai người lại hàn huyên một hồi lâu. Ôn Uyển cố ý cười nói “Sao không đem Di huyên mang lại đây cho ta xem. Đã lâu như vậy không có nhìn thấy rồi.” Khụ. Ôn Uyển cũng muốn có con gái a.
Mai nhi cười một tiếng”Đã đính hôn rồi, đâu có tiện đi nhà này nhà khác. Quốc công gia đã mời một sư phụ cho nó, dạy một bộ ngũ cầm hí. Mỗi ngày sáng trưa chiều đều luyện, thân thể hiện tại đã khá nhiều, không có ngã bệnh nữa.”
Ôn Uyển vui thích cười ha hả gật đầu”Trẻ con thân thể phải khoẻ. Người lớn mới yên tâm.” Không chỉ vậy, chủ yếu là trẻ con phải khoẻ mạnh. Do ở chỗ này xác suất tử vong của trẻ con cao, một nửa nguyên nhân là do y thuật lạc hậu, một nguyên nhân còn lại là bé gái ở đây được nuôi yếu ớt, yểu điệu , thể lực không tốt.
Xế chiều ngày hôm đó, Ôn Uyển nhận được thiệp của Đông thế tử phi. Nửa tháng sau là sinh nhật của Đông thế tử phi. Nên mời không ít người đến dự, thử tưởng tượng thôi cũng biết là trận thế náo nhiệt.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút, liền sai người đem Mộng Lan gọi đến đây. khí sắc của Mộng Lan rất kém cỏi, gầy đi một vòng, một cô nương mười bốn tuổi nhưng trong mắt lại toát ra sự tuyệt vọng. Ôn Uyển lấy làm lạ “Sao lại thế này?” Thoái hôn thôi, áp lực lớn thế sao? ( ngươi cho rằng ai cũng như ngươi sao? Chọn lấy chọn để vài năm, hai mươi tuổi còn không gả được).
Mộng Lan lắc đầu “Cô, cháu không sao”
Ôn Uyển nhìn thấy bộ dạng này, không còn gì để nói “Còn nói không sao? Vậy khi nào mới có sao? Nhìn dáng vẻ này của cháu, người khác không biết còn tưởng cháu bị bệnh nặng gì đó? Làm sao có thể tìm hộ nhà trong sạch chứ?” Thời đại này nghiên cứu cưới nàng dâu phải khoẻ mạnh để sinh con dưỡng cái. Điểm này Ôn Uyển hiểu, đổi lại là nàng, nàng cũng muốn chọn người có thân thể khoẻ mạnh làm con dâu. Cho nên bộ dạng này của Mộng Lan, để những thứ phu nhân kia thấy, làm sao yên tâm.
Mộng Lan lầm bầm kêu một tiếng “Cô, Mộng Lan đa tạ cô yêu thương. Nhưng số mệnh của Mộng Lan là như thế, cô. . . . . .”
Ôn Uyển giận đến muốn cười “Mệnh có khổ hay không, thì phải nhìn bản thân mình. Mẹ cháu không nói cho cháu biết năm ấy cô ở nông thôn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, buổi tối gió rét thổi vào trong phòng, lạnh đến run rẩy. Cuộc sống khi đó so với ăn hoàng liên còn đắng hơn. Như vậy vẫn không đủ, còn bị ném vào sông thiếu chút chết đuối, dựa theo cách nói của cháu, cô phải nhận mệnh. Nếu thật sự chấp nhận số mệnh, cô đã sớm thành một đống xương trắng, làm gì còn sống đến bây giờ. Cho nên, đừng có nói cái gì mệnh khổ hay không? Số mệnh đều phải dựa vào chính mình đấu tranh . . . . . .”
Mộng Lan dù có nghe qua, nhưng đích thân nghe Ôn Uyển nói ra, lại có cảm xúc khác. Mộng Lan không nhịn được, ôm lấy đùi của Ôn Uyển oa oa khóc lớn.
Ôn Uyển sờ đầu của Mộng Lan “Đứa ngốc, khóc cái gì khóc, cháu lại không có làm chuyện gì có lỗi. Có một số việc có thể lùi bước, nhưng có một số việc không thể lùi bước. Nhớ năm ấy cô chọn bốn năm, chọn qua nhiều người đều không Thành, có biết bao nhiêu lời đồn đãi chê bai, nhưng vậy thì như thế nào? Miệng là ở trên người người khác, thích nói thế nào là chuyện của họ. Nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, quyết định không tốt cả đời sẽ bị huỷ. Cháu cũng nhìn thấy Tiết Ngưng Minh rồi, nhìn thì hiền hòa, kỳ thật là nữ nhân rất có dục vọng thủ đoạn, lại có bề ngoài xinh đẹp như tiên nữ, có người nam nhân nào mà lại không thích nữ nhân như dây tơ dây leo quấn vào nam nhân mà sống. Sau này nếu cháu thật gả cho Tô Hàng rồi, có một nữ nhân như vậy ở bên người. Tương lai cháu đừng mong có cuộc sống thư thái. Nhà cháu là do có cô trông coi, hậu viện xem như yên tĩnh. Hậu viện chân chính là một chiến trường không khói súng. Thảm kịch thê thϊế͙p͙ tranh giành. Nhẹ thì so với ăn hoàng liên còn đắng hơn, nặng thì giết người trong vô hình. Cháu đã nhìn thấy Dương di nương ngay cả Phúc ca nhi cũng muốn hại đó. Đây chẳng qua là một sợi lông trên mình con trâu thôi. Trái tim của Tô Hàng đã bị Tiết Ngưng Minh lung lạc rồi, cháu thật sự chịu gả cho một người nam nhân trong lòng chỉ có nữ nhân khác sao? Cháu có nắm chắc là đối phó được một Tiết Ngưng Minh xinh đẹp hơn cháu, có tài học, có thủ đoạn, có tâm kế hơn cháu không? Nếu cháu đã biết không tốt, lại có dũng khí thoái hôn, nhất định là đã suy nghĩ rất kỹ chuyện này . Bây giờ nếu đã thoái hôn, thì cũng đừng có hối hận. Đường là mình chọn, có cắn nát hàm răng cũng phải tiếp tục đi tiếp.”
Hạ Ảnh trợn trắng mắt, lúc đó chọn nhiều người như vậy ngươi không nhìn trúng ai, chuyện đó rất mất mặt. Vậy mà còn không biết ngại, dám kể lại cho bọn trẻ nghe. Làm bộ dạng như chuyện đó đáng giá để khoe khoang, còn không chút nào lúng túng. Da mặt của Quận chúa quả thật càng lúc càng dầy.
Mộng Lan khóc lóc chỉ nói được một câu “Cô, cháu không hối hận thoái hôn. Nhưng nhìn thấy mẹ khổ sở như vậy, còn gây tổn hại đến hôn sự tương lai của nhị muội, cháu cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của cháu. Là cháu làm hại cha mẹ khổ sở . Làm hại người trong nhà không an bình theo.”
Ôn Uyển hừ lạnh nói “Mẹ của cháu đó là đáng bị. Một tháng về nhà mẹ đẻ mấy lần, mà lại không nghe được tiếng gió Tiết Ngưng Minh và Tô Hàng có gian tình. Còn có, nhà ai kén rể mà không tra xét rõ ràng. Nếu thật sự nàng muốn tốt cho cháu, trước khi đặt hôn nên sai người đi về nhà hỏi thăm rõ ràng tử tế, nhất định có thể tra được manh mối, nhưng nàng lại ngu ngốc tin tưởng, chỉ biết mù quáng tin nhà mẹ đẻ, tra cũng không tra một cái nào, lúc đó cô có phản đối thế nào cũng không có tác dụng. Mẹ cháu chết sống gì cũng nhất định phải đem cháu gả cho Tô Hàng. Nhìn nàng kiên trì như vậy. Ta cũng mặc nàng. Nhưng không ngờ chỉ một sơ suất đã hại cháu phải chịu khổ. Sớm biết thế, cô nên cho thêm nhiều tai mắt, để người ta đi điều tra thêm, thì sẽ không có việc này. Haizz, chuyện đã qua có hối hận cũng chẳng có tác dụng gì. Đừng nghĩ nữa. Cứ xem như đây là sự rèn luyện với cháu. Làm người ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi đâu.”
Mộng Lan nghe xong, có chút do dự không quyết.
Ôn Uyển vừa nhìn vẻ mặt của nàng, cũng biết có việc.”Có cái gì cứ nói thẳng. Ở trước mặt cô, cũng đừng có làm bộ dáng này. Nói đi.”
Mộng Lan lau nước mắt, nói nhỏ “Cô, lúc trước cũng có người cầu hôn cháu. Nhưng người phái đi điều tra về báo, nam tử kia, là người goá vợ. Cô. . . . . .” kỳ thật Mộng Lan còn chưa nói hết, những kẻ đến cửa cầu hôn, đều là người không có gì đặc biệt. Chỉ là đám ngư long hỗn tạp.
Ôn Uyển liền dỗ dành. Cũng phải, một tiểu cô nương vẫn xuôi gió xuôi nước, thoáng cái thoái hôn bị lời nói ra nói vào vây quanh, lại có toàn là chuyện không như ý. Có thể không thương tâm khổ sở sao? “Cháu đem thân thể dưỡng tốt trước, gầy như vậy người không biết còn tưởng là có bệnh tật gì. Mấy ngày nay ở nhà cố gắng bồi bổ lại, tháng sau là sinh nhật của Đông thế tử phi, ta mang cháu theo vào vương phủ. Đến lúc đó những thứ phu nhân kia nhìn thấy cháu biết tri thư đạt lễ, đoan trang hào phóng . Không cầu chọn người quá xuất chúng, tìm người không tệ vẫn có thể tìm được .” Thế đạo này đối với cô gái yêu cầu hà khắc. Cô gái thoái hôn, đa số sẽ tìm không được mối duyên tốt. Ít nhất thanh danh sẽ hỏng, cho nên người nhà bình thường đều phải ăn thiệt thòi vả vờ câm điếc . Hải thị chính là bắt chuẩn điểm này mới dám đến lừa gạt. Đáng tiếc, đương kim thiên hạ, người làm cho Ôn Uyển chịu thiệt thòi mà phải vờ câm điếc còn chưa xuất hiện.
Mộng Lan nghe xong hai mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống. Ôn Uyển biết ý của nàng “Chỉ cần trong lòng mình không hổ thẹn, người khác nói nhiều hơn nữa thì như thế nào. Về phần hôn sự của cháu, cháu không nên lo lắng. Lần trước chìu theo ý mẹ cháu, kết quả làm ra một đoạn chuyện hư hỏng này. Lần này hôn sự của cháu nếu không cô có gật đầu, cha mẹ cháu sẽ không dám quyết định loạn. Nếu cháu tin tưởng cô thì nâng cao tinh thần. Đem mình điều dưỡng tốt, hăng hái đi dự tiệc. Bằng không, cho dù cô có lòng, nhưng mấy phu nhân kia nhìn thấy dáng vẻ này của cháu cũng không thành.”
Mộng Lan nghe được Ôn Uyển nói cô không cho phép, cha mẹ sẽ không đồng ý. Đối với ánh mắt của Ôn Uyển, nàng rất tin tưởng. Tảng đá tnặng rong lòng cũng rơi xuống “Cháu nghe cô .”
Ôn Uyển để nàng mang mấy thứ tẩm bổ về, không chỉ muốn bổ, còn phải làm đẹp, mang theo thần thái sáng láng đi Vương Phủ, nếu không, vẻ mặt như chết mẹ mà vào Vương Phủ, còn thêm bộ dáng bệnh tật này thì ai mà để ý. Ai cũng nhìn không khá. Trừ phi là nàng dùng cường quyền, nếu không, thật sự chỉ có thể gả đi làm vợ kế cho người ta. Làm kế mẫu đâu có dễ.
Nửa tháng sau, Ôn Uyển nhìn thấy Mộng Lan lần nữa, mặc dù nói chỉ nửa tháng thì không thể nuôi dưỡng khôi phục mười phần. Nhưng tinh thần tâm trạng đã tốt. Không còn cảm giác bi thương nữa.
Ôn Uyển liền dẫn nàng đi Vương Phủ. Đến Vương Phủ, nhìn thấy ngựa xe đông đúc, liền biết hôm nay đến không ít người a! Đông thế tử phi tính tình tốt. Giao thiệp với người ta không thân không lạ, thanh danh không tệ. Cộng thêm nhiều năm đảm nhiệm vai trò Toàn Phúc thái thái, tạo nhiều nhân duyên tốt, điểm này thì Ôn Uyển không so sánh được. Chỉ có thể cảm thán. Chẳng qua có nhiều người đến dự như vậy, Ôn Uyển nhìn thấy liền vui vẻ.
Hôm nay Ôn Uyển mặc cung trang gấm màu hồng đào với hoa văn đám mây bảy màu, trên đầu chỉ cắm một cây trâm ngọc bảo thạch. Ôn Uyển mỗi lần xuất hiện đều có ít trang sức giống nhau, lần này lại ngoại lệ. Trên người là quần áo quy quy củ củ. Nhưng mà Mộng Lan tháp tùng theo Ôn Uyển cùng nhau đến đây, lại khiến các phu nhân đang ngồi hai mắt toả sáng.
Mộng Lan hôm nay là cô nương trọng điểm bị Ôn Uyển đẩy ra. Mọi người nhìn thấy Mộng Lan phủ một thân quần áo váy màu nước mùa xuân, mỗi bước đi như có làn nước giao động, trong suốt toả ra từng đợt sáng nhiều màu. Mái tóc đen tuyền búi thành búi cao, cắm nghiên một cây trâm vàng ròng hồng bảo thạch điểm ngọc xanh. Trên lỗ tai đeo bông tai Nam châu hình giọt nước rơi xuống. Trên cổ tay đeo vòng tay nạm vàng chạm trỗ trăm hoa. Vừa nhìn liền biết trang sức này không phải là vật phàm, nhất ra là vòng cổ giản dị đeo trên cổ, vòng cổ treo ngược một viên phỉ thúy điêu khắc thành một đóa hoa mẫu đơn, vô cùng tinh mỹ.
Mộng Lan đứng đối diện Đông thế tử phi rồi hành lễ “Bình thị Mộng Lan, bái kiến thế tử phi. Cung chúc thế tử phi nương nương phúc thọ an khang. Vạn sự như ý” Mộng Lan quy củ lễ nghi, không thể chê được.
Một thân trang sức trang phục, Mộng Lan không chỉ không bị trang sức lấn áp, mà phối hợp lại càng toát ra đoan trang cao nhã ( dạy dỗ là chuyện vô cùng quan trọng).
Bản thân Mộng Lan cũng rất xinh đẹp, cộng thêm cố ý trang điểm, phối hợp thêm trang phục trang sức, trong nháy mắt đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt, nên lời nói cử chỉ, đoan trang hào phóng , ôn hoà hữu lễ. Các vị phu nhân vừa nhìn đã có hảo cảm. Đương nhiên. Nếu không phải như thế tốt, Hải thị cũng sẽ không nhìn trúng.
Từ lúc Đông thế tử phi nhìn thấy Mộng Lan tiến vào cửa, cũng biết tính toán của Ôn Uyển. Chút mặt mũi này nàng sẽ cho Ôn Uyển. Nên lôi tay của Mộng Lan, cầm lấy chiếc vòng tay dương chi bạch ngọc và ngọc như ý trong túi mà Mộng Lan đưa “Ôn Uyển, cô nương tốt như thế nên sớm mang ra ngoài cho mọi người nhìn. Cất dấu kỹ quá giống như sợ người ta đoạt vậy.”
Một phu nhân ở gần cũng tham gia góp vui “Tuy nói là cô cháu. Nhưng người không biết còn cho là tỷ muội đó. Mọi người nói xem có phải hay không?” lời vừa nói ra một đám người vây quanh liền phụ hoạ.
Ôn Uyển cười đến rất đắc ý.
Đông thế tử phi cố ý hỏi ” Cô nương tốt như thế, không biết là nhà ai có phúc khí này. Đáng tiếc, tuổi tác của hai đứa con trai nhà ta không hợp. Bằng không nhất định phải cưới về làm dâu .”
Mộng Lan cúi đầu, sắc mặt buồn bả.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng “Đứa nhỏ này nhân duyên không thuận. Lúc trước ta đã không đồng ý cửa hôn nhân này, cũng không phải là Tô Hàng không tốt, nếu luận về điều kiện thì rất xứng đôi. Nhưng ta đã sớm nói bà con gần mà kết hôn đối với con nối dòng không tốt, ta cực lực không tán thành, thế mà hết lần này tới lần khác bọn họ không tin. Chờ sau khi chuyện xảy ra lại tin. Về sau thì mọi người cũng đã biết. Sau khi phát hiện sự thật Tô gia cũng sợ. Vì suy nghĩ cho con nối dòng, cộng thêm sự kiên trì của ta nên phải thoái hôn.” Ôn Uyển sảng lãng nói ra, so sánh với ẩn dấu ngược lại phản ứng tốt hơn nhiều.
Đông thế tử phi vỗ vỗ tay Mộng Lan “Hảo hài tử, không sao. Ai cũng đều có chuyện không như ý. Không cần lo lắng, ngàn vạn chuyện vẫn còn có cô của cháu ở đây” Có Ôn Uyển giúp khai thông, còn sợ tìm không được người trong sạch sao?
Mộng Lan hai má hồng hồng giống như thoa phấn, thối lui ra phía sau Ôn Uyển.
Những phu nhân trong phòng nhìn thấy, thần sắc cũng vừa động. Thoáng một cái đã có thể nhìn ra nhiều điều. Thấy tình cảnh này, đồ cưới tương lai nhất định là vô cùng nhiều; cô nương này lại thanh lệ, khí chất cũng tốt, cử chỉ đắc thể, hiếm thấy nhất là đoan trang hào phóng. Điều kiện khắp mọi mặt đều tốt vô cùng. Lại được Quận chúa yêu thích. Trừ việc thoái hôn không tốt ra, những thứ khác đều vô cùng không tệ. Đích trưởng tử thì khẳng định không được, nhưng con thứ vẫn có thể . Lập tức trong lòng các phu nhân đều nảy sinh ý định này.
Đang lúc mọi người nói chuyện, lục tục có mấy người tiến vào đây. Sau khi hành lễ cùng Đông thế tử phi. Trong đó có một cô gái lớn lên vô cùng xinh đẹp. Mặc bộ quần áo màu hồng, trên đầu cài bốn chiếc lược vàng ròng khảm bảo thạch, trên lỗ tai đeo một đôi hoa tai vàng ròng treo bảo thạch. Quý khí thì quý khí, nhưng quá mức hoa lệ liền lộ ra tục khí.
Trang sức của Mộng Lan không bắt mắt, nhưng trang sức mọi thứ đều giống nhau, chỉ tương đối hơi ít nổi hơn người khác. Nơi nào giống như vậy , dường như sợ người ta không biết mình đeo trang sức quý trọng vậy.
Đông thế tử phi vui thích cười ha hả nói “Đến đây, Ôn Uyển, giới thiệu với muội, đây là Từ tiểu thư của nhà Trấn Nam hầu, cũng là một mỹ nhân hiếm thấy. Đây là tiểu thư Bình gia, tiểu thư La gia, tiểu thư Thích gia. . . . . . Nhìn một cái xem, cộng thêm cháu gái của muội là thành thất tiên nữ rồi.”
Ôn Uyển liền hiểu rõ, đây chính là muội muội cùng cha khác mẹ của Từ Trọng Nhiên. Nhìn trang phục này, dường như không thấy qua kim ngân châu báu vậy.
“Đúng vậy a, quả thật người người đều là mỹ nhân.” Ôn Uyển cười phụ hoạ. Trong nhà oanh oanh yến yến, châu bội đinh đương, nói nói cười cười, hết sức nhiệt náo.
Các phu nhân trong phòng vốn định thừa dịp này, lấy cơ hội tiếp xúc nhiều với Ôn Uyển, liền nhìn thấy được phía ngoài có người đến “Thế tử phi, Vương gia phái người lại đây nói mời Quận chúa qua đó.”
Ôn Uyển đối với tiệc tùng không cảm thấy hứng thú, có thể thoát thân tất nhiên là tốt. Liền đứng lên đối diện Đông thế tử phi nói “Mộng Lan của ta liền giao cho tẩu.”
Đông thế tử phi cười nói “Yên tâm đi đi, đem con bé giao cho ta, ta sẽ trả lại cho muội hoàn hảo không tổn hao gì.”
Hạo thân Vương cũng không có chuyện quan trọng gì cần tìm Ôn Uyển, nên chỉ cười nói “Biết cháu không có kiên nhẫn tiếp khách đâu. Đến đây, đánh với ta một ván cờ đi.” Ở đây một mình thoải mái hơn, nếu phải ứng phó với những thứ phụ nhân kia, không phải lãng phí thời gian sao?
Ôn Uyển tự nhiên thích rồi, đánh cờ khoan khoái hơn nhiều so với việc cùng chúng vị quý phụ nhân tiếp khách. Đánh xong gián cờ, Hạo Thân Vương nói với Ôn Uyển “Kỳ Triết ở trong phủ đệ của cháu không tới một năm đã thay đổi rất nhiều. Ta vẫn lo lắng con cháu không có đứa xuất chúng . Hôm nay đã có thể yên tâm rồi.” Đích trưởng tôn gìn giữ cái đã có, Kỳ Triết thì phụ trách khai phá, Phủ Hạo Thân Vương sẽ không sa sút .
Hạo Thân Vương trải qua chuyện lần này, cũng cố ý tuyển chọn một lần nữa. Tuyển ra mấy đứa bé tương đối yếu kém đều đưa đi học đường. Nhưng hiệu quả vẫn vậy. Hạo thân Vương trải qua chuyện lần này liền biết, nếu không đưa Kỳ Triết đi phủ Quận chúa, thì cả đời cũng là dạng này.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng, không nói cái gì. Bởi vì nói cái gì Ôn Uyển cũng cảm thấy dư thừa. Có được hay không, trong lòng Hạo Thân Vương có tính toán là được.