Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 238

Ngày 3 đầu năm, trong phủ Trấn quốc công giăng đèn kết hoa, khách nhân lui tới tấp nập không dứt, dù cho người không nhận được thiệp mời cũng nhân cơ hội gửi quà đến.


Tả Tiểu Lang mặc bộ áo đỏ, nếu như trên tóc có thể quấn hai búi tóc liền giống như tiên đồng, đáng tiếc tóc vừa mới mọc ra rõ ràng quá ngắn.
Tả Thiệu Khanh cũng mặc bộ trường sam màu đỏ sậm, trong tay ôm Tả Tiểu Lang, nhìn còn thật sự có chút hương vị phụ tử.


Đúng giờ thìn, từ đường Lục thị mở ra cửa lớn, Lục Tranh mặc quân phục vẻ mặtnghiêm túc đứng ở cửa, nhìn thấy phụ tử bị vây quanh đi tới, khóe miệng hơi treolên một chút ý cười.


Chỗ này Tả Thiệu Khanh sau kết hôn chỉ từng đến một lần, lúc ấy Lục Tranh longtrọng khắc tên y vào giả phả Lục gia, đặt song song với tên Lục Tranh, đại biểungười yêu cùng hắn nắm tay nhau một đời một kiếp.


Lục Tranh mời mười lão thần thanh danh đức cao vọng trọng làm chứng, Tả Thiệu Khanh nắm tay Tả Tiểu Lang cúi đầu bái lạy, khi nhìn thấy Ôn Thư Minh, Tả Thiệu Khanh nói nhiều hơn vài câu.


“Ôn đại nhân, khuyển tử sau này nhờ đại nhân quan tâm nhiều hơn, vật nhỏ này rất rắn chắc, ngài cứ việc mạnh tay dạy dỗ.” Ôn Thư Minh là thái phó thái tử, tự nhiên cũng là ân sư của Tả Tiểu Lang, Tả Thiệu Khanh nói như vậy cũng là hy vọng ông nhìn trên mặt mũi phủ Trấn quốc công, để tâm Tả Tiểu Lang một chút.


Tả Tiểu Lang mấy ngày liên tiếp học lễ nghi, lúc này cũng học theo hành lễ với Ôn Thư Minh, giòn giã nói: “Tiên sinh bình an.”


Tuổi của Ôn Thư Minh khá lớn, dưới cằm mọc râu trắng bóng, người nhưng lại thoạt nhìn rất có tinh thần, ông sờ lên mái tóc ngắn của Tả Tiểu Lang: “Rất tốt, phụ thân ngươi đã trao quyền, vậy sau này ngươi dám nghịch ngợm đừng trách tiên sinh dùng roi đánh ngươi, ha ha…”


Tả Tiểu Lang có chút xoắn xuýt, còn rất nghiêm túc hỏi Tả Thiệu Khanh: “Phụ thân, ngài từng nói bị người ức hϊế͙p͙ có thể đánh trả, vậy nếu tiêu sinh muốn đánh con, con có thể đánh trả không?”


Tả Thiệu Khanh đỏ mặt, vỗ đầu bé, y như thế nào sẽ nhận đứa con trai đơn thuần như vậy, loại lời này lén lút hỏi thì được, y khẳng định sẽ dạy bé 100 chiêu phòng bị phu tử.


“Khụ khụ… đương nhiên không thể.” Tả Thiệu Khanh đang chuẩn bị trước mặt mọi người dạy dỗ bé một phen, Lục Tranh liền đi tới giải cứu phu tử bọn họ.
“Đã đến giờ, vào thôi.” Lục Tranh một tay dắt một người, dẫn các vị lão thần trang nghiêm vào từ đường.


Từ lúc Đại Ương lập quốc, Lục gia vẫn phụ tá đại vương mỗi một đời, lập nhiều chiến công hiển hách, trong từ đường đầy ấp bài vị các vị tổ tiên, đáng tiếc trăm năm qua huyết mạch Lục gia càng ngày càng lơ thơ, đến đời này của Lục Tranh, vậy mà chỉ nhận con nuôi.


Tả Thiệu Khanh trong lòng một trận khó chịu, có lẽ cũng chỉ có lúc này, y mới không cách nào nhìn thẳng các vị tổ tiên Lục gia.
Y ở trong lòng mặc niệm: Tuy không cách nào kéo dài huyết mạch Lục gia, nhưng y nhất định sẽ cố gắng để cho uy danh phủ Trấn quốc công kéo dài.


Không biết là ai thở dài, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Lục Tranh mang Tả Thiệu Khanh và Tả Tiểu Lang ba quỳ chín lạy, sau đó ở trước mặtcác vị tổ tiên giao mỗi chữ mỗi câu tổ huấn Lục gia cho Tả Tiểu Lang.


Nhìn đứa nhỏ xụ mặt gánh vác mỗi chữ mỗi câu tổ huấn Lục gia, Lục Tranh tự tay khắc ba chữ “Lục Tiêu Lan” vào trong gia phả, hoàn thành nghi thức quan trọng nhất.


“Nhớ kĩ, nam nhi Lục gia ta có thể không có bản lĩnh kiến công lập nghiệp, lại khôngthể không có phẩm chất kiên cường, nếu tương lai hành động của ngươi vi phạm vớitổ huấn, vi phụ sẽ đích thân xóa tên của ngươi từ trong gia phả.”


Gia phả Lục gia chính là cuốn sách sắt, tên mỗi một thế hệ đều phải do gia chủ đương thời dùng nội lực khắc lên, nếu xóa đi, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.


Tả Tiểu Lang ngẩng đầu nhìn vào mắt cha, dùng sức cầm tay hắn, trịnh trọng gật đầu, giờ phút này, trong lòng Tả Tiểu Lang nho nhỏ nhiều thêm một phần kiên nghị, có lẽ bé hiện tại vẫn không rõ trách nhiệm là gì, nhưng không thể để cho cha thất vọng là ý nghĩ ăn sâu bén rễ.


Yến hội giữa trưa, Tả Tiểu Lang không thể nghi ngờ là nhân vật chính, mỗi bàn đi qua, đều có thể nhận được rất nhiều quà tặng.


Lúc bọn họ trở về kinh, rất nhiều người liền biết Lục công gia mang theo một đứanhỏ trở về, vốn tất cả mọi người đều đang duy trì thái độ quan sát, cũng có người đối với đứa bé này không ôm hy vọng gì, một đứa nhỏ nhặt được còn có thể kế thừa phủ Trấn quốc công được sao?


Cho đến đêm giao thừa, hoàng thượng ở trước mặt mọi người sắc phong đứa bé kiachức vị thế tử, cũng chọn làm thư đồng thái tử, trong vòng một đêm, Lục Tiêu Lancái tên này cuộn sạch toàn bộ kinh đô, gia đình thế gia vọng tộc đều biết Trấn quốccông đã xác định người thừa kế.


Thất vọng nhất không ai khác là bàng chi Lục gia, cũng có vài phu nhân cùng Lão phu nhân quan hệ tốt đến tìm hiểu tin tức, trong lời nói đều đang hỏi sao có thể tìm một đứa nhỏ không hề có quan hệ huyết thống?


Lão phu nhân trước đó có ý định từ những bàng chi này nhận đứa nhỏ làm con thừatự, nhưng đã thấy nhiều mặt ân cần của những gia đình này, thời gian dần qua tâmtư cũng dần phai nhạt, ai cũng không muốn nuôi cháu trai còn phải kèm theo phiếuthân thích.


Trong mắt Lão phu nhân, Tả Tiểu Lang không tính quá ưu tú, thậm chí so với đứa nhỏ bằng tuổi thiếu vài phần lanh lợi, dù sao hoàn cảnh phát triển của bé quá mức đặc thù, bé ba tuổi nhưng thật ra cùng với đứa nhỏ một tuổi không khác nhau lắm.


Nhưng đứa bé kia không thể nghi ngờ là đáng yêu, ở chung lâu, Lão phu nhân càng thích đứa bé này, bởi vậy mới chủ động đưa ra đề nghị cho bé sửa họ Lục.


Tả Tiểu Lang theo Lục Tranh đi một vòng, vẻ mặt trên mặt không hề thay đổi, mọi người chỉ xem như bé còn chưa hiểu chuyện, thực tế chuyện đêm trừ tịch bé bị thái tử dùng mỹ thực thu mua truyền ra, càng thêm cảm thấy đứa bé này đơn thuần dễ bắt nạt.


Đương nhiên, chỉ cần phủ Trấn quốc công còn một ngày, cũng không có người sẽngu ngốc đi bắt nạt người phủ Trấn quốc công.
Kì thật Tả Tiểu Lang tâm tư mẫn cản, đối với thiện ý và ác ý của người khác rất rõràng, chỉ cần nhìn bé đi một vòng, đối với ai cười thì biết.


Chẳng qua bé không hề để ý những cái này, phụ thân từng nói, lòng người là thứ khó dò nhất, con không cách nào ngăn cản ý nghĩ của người khác với con, lại có thể dẫn dắt thay đổi, nếu muốn người khác đều thích con, đầu tiên con phải có được thứngười thích, không quản là tiền tài, quyền thế hay là địa vị.


Yến hội tiến hành được một nửa, có người chạy vào thông truyền, nói là thái tử điện hạ đến.
Các tân khách lập tức sôi trào, rất nhiều ngươi chưa từng thấy vị thái tử điện hạ vừa được sắc phong này, có thể xa xa liếc nhìn cũng được.


Lão phu nhân đứng dậy mang mọi người đi ra ngoài nghênh đoán, rất xa liền nhìnthấy một đứa nhỏ trầm tĩnh đứng trong sân, sau lưng chỉ mang theo hai hộ vệ.
Lão phu nhân vừa muốn hành lễ thì bị tiểu thái tử ngăn lại: “Bà cô đừng như vậy, cô không thể nhận lễ lớn như vậy.”


Lão phu nhân cũng không kiên trì, nắm tay bé hỏi: “Thái tử điện hạ sao có thể mangtheo vài người như vậy xuất cung?”
“Không có việc gì, ta đến nhìn một chút, cô vẫn là lần đầu tiên xuất cung.” Tiểu tháitử tuy giọng điệu bình thản, nhưng Lão phu nhân vẫn là nhìn ra bé vui vẻ.


Nghĩ đến thân thế của bé, Lão phu nhân sinh lòng thương xót, nắm tay bé dẫn người vào đại sảnh.


Ấn tượng của bé đối với tiểu thái tử rất sâu sắc, lúc nhìn thấy người kia con mắt đều sáng lên, chẳng qua nghĩ đến bởi vì người kia bản thân bị phụ thân dạy dỗ, lại không sao dám cùng người kia thân thiết.


Lão phu nhân sợ nhiều người không an toàn, liền sai người dẫn tiểu thái tử và Tả Tiểu Lang vào nội viện, dù sao trong phủ lớn như vậy, tùy bọn họ chơi được rồi.


Cùng với khách khứa rời đi, tin tức thái tử điện hạ đích thân tới phủ Trấn quốc côngliền truyền đi, vì vậy tất cả mọi người đều biết, vị thế tử mới sắc phong của Trấn quốc công thật sự lọt vào mắt thái tử.


Vô luận người ngoài nhìn sao nghĩ sao, người phủ Trấn quốc công vẫn nên làm thì làm, Tả Thiệu Khanh bởi vì ngày mười lăm phải rời kinh, lần này Tả Tiểu Lang hiển nhiên không thể cùng đi, vì vậy hận không thể mỗi ngày túm bé dạy dỗ, truyền bá cho bé tư tưởng “tâm phòng bị người”.


Lục Tranh thái bảo của thái tử cũng hoàn toàn chỉ là danh hiệu, không cần tự bảnthân hắn ra tay, nhưng vì an toàn và học võ của Tả Tiểu Lang, hắn tự mình chọn lựamười thϊế͙p͙ thân ẩn vệ bảo hộ, mặt khác còn đề cử mấy người làm sư phó dạy cưỡingựa bắn cung cho tiểu thái tử và Tả Tiểu Lang.


Mạch nước ngầm bắt đầu chuyển động trong hoàng cung bởi vì xác định vị trí thái tử mà bình ổn một lúc, tất cả lực chú ý của phi tần hậu cung đều đặt ở trên người tiểu thái tử, trong nhất thời ngược lại không người chú ý người được hoàng thượng kim ốc tàng kiều là ai.


“Hành động lần này của hoàng thượng không phải là vì chuyển dời lực chú ý của mọi người chứ?” Tả Thiệu Khanh cảm thây khả năng này lớn nhất, bằng không Chiến Viên Phong mới hai mươi mấy tuổi, làm sao vội vàng lập thái tử?


Lục Tranh ôm y vào lòng, cho y biết cuộc nói chuyện ngày mùng một tế điện với Chiến Viên Phong: “Có một phần, nhưng đây chỉ là một phần kế hoạch của hắn, sắclập thái tử là muốn chiêu cáo thiên hạ, Đại Ương có người thừa kế, trên vấn đề connối dỗi cũng sẽ không có người làm khó hắn.”


Việc này liên quan đến Tả Tiểu Lang, Lục Tranh cũng không thể nào tùy ý Chiến Viên Phong đẩy hai đứa nhỏ đến nơi đầu sóng ngọn gió mà không quản, cũng nên hiểu ý đồ của hắn ta mới được.


Nếu Chiến Viên Phong chỉ là đơn thuần muốn dựng con trai thành tấm mộc, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho Tả Tiểu Lang trộn lẫn vào.


“Xem ra Tào huynh kiếp này nhất định là đi không được chạy không được rồi.” Cóthể khiến cho đế vương vì hắn ta lo lắng hết lòng, cẩn trọng bày bố cục, nhất định là phải đạt được.


“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho anh biết, trước đó Giang Triệt nói cho embiết, sứ giả Bắc Địch đã từng cùng với một hắc y nhân bí mật qua lại.”


Lục Tranh nghe thấy tên Giang Triệt mày nhíu lại: “Việc này ta đã biết, hắc y nhân kia là một vũ cơ nổi tiếng, được phú thương nào đó mua đi, trong đêm đó được phúthương kia đưa cho sứ giả Bắc Địch.”
“Vì sao có phú thương muốn đưa người cho sứ giả Bắc Địch?”


Lục Tranh giải thích nói: “Đại Ương chúng ta và Bắc Địch vẫn duy trì quan hệ mậu dịch, phú thương kia vừa vặn kinh doanh cái này, muốn nịnh bợ hắn cũng là bìnhthường.”
Tả Thiệu Khanh tuy còn có chút nghi ngờ, nhưng giải thích này cũng nói rõ ràng, vì vậy liền không tiếp tục truy hỏi nữa.