Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 422: Lại là địch?

Tiền doanh, tiếng kêu xé trời, máu nhuộm hồng nền tuyết.
Người bên La Khải ngày càng ít, ngay cả chính hắn cũng nhiễm đầy máu tươi.


Cung tiễn thủ đã sớm giương cung cài tên, nhắm ngay binh tướng Chu quân bị liên quân yến Thương vây kín, chỉ là Tư Mã Thanh Sa có lệnh, không được hại đến tính mạng La Khải, cho nên họ mới chưa bắn tên.


“Bắt sống La Khải!” Tư Mã Thanh Sa sau khi đến tiền doanh lại hạ lệnh, lúc này Dương Nguyên Tố vẫn còn đang trên đường tới.


Vệ Lam thấy tầng tầng lớp lớp thi thể giữa vòng vây, phóng mắt nhìn lại, đều là binh tướng Chu quân áo trắng, Vệ Lam cắn răng, từng bước đến gần La Khải. Hắn mặc quân phục Đông Thương, lực chú ý của liên quân Yến Thương lại bận đặt trên người La Khải, nên càng dễ dàng để Vệ Lam đến gần La Khải hơn.


Trường thương trong tay La Khải nặng trĩu, thân thể đã mỏi mệt rồi.
“La Thế Nghi kiệt sức rồi!” Giữa liên quân Yến Thương, không biết là ai hô một tiếng.
Liên quân đã lui về phía sau vài bước lập tức tiến về phía La Khải như thủy triều.


“Đại soái!” Một thân binh bổ nhào vào trước người La Khải.


La Khải chỉ cảm thấy trước mắt đỏ lòe, người lính hầu cận này theo hắn từ ngày đầu nhập ngũ, bị mấy trường thương đâm xuyên bụng, đến khi mấy thanh trường thương ấy rút ra, nội tạng của người lính hầu cận này đã bị lôi hết ra ngoài cơ thể.


La Khải gào to, trường thương trong tay đảo qua, giết chết vài tên lính Đông Thương trong tầm với, hắn muốn xem qua tình huống của người hầu cận, thế nhưng chưa kịp liếc mắt, mấy thanh trường thương khác lại đâm tới trước mặt hắn. La Khải chỉ có thể lắc mình tránh né, trơ mắt nhìn thi thể người lính hầu cận bị quân Đông Thương giẫm nát nhừ.


Nhìn cảnh chém giết trước mắt, Vệ Lam chỉ có thể kiên nhẫn chờ, hắn muốn chờ một cơ hội, có thể khiến những người còn sống lao ra khỏi doanh.
Khi Dương Nguyên Tố đến tiền doanh, nhìn thấy các cung tiễn thủ đều đứng im, nhất thời cả giận: “Vì sao không bắn?!”


“Là…” Bị Dương Nguyên Tố quát hỏi, binh sĩ Đông Thương chỉ vào Tư Mã Thanh Sa đứng cách đó không xa.


“Nực cười!” Dương Nguyên Tố giậm chân, đi nhanh về phía Tư Mã Thanh Sa. Gã biết lần này là La Khải đích thân dẫn người đến sấm doanh, Tư Mã Thanh Sa không chịu để người bắn chết La Khải, đại khái Dương Nguyên Tố cũng đoán được đây là vì cái gì, tám chín phần mười vì La Duy kia. Dương Nguyên Tố nghĩ, lúc này đây gã không thể nể mặt Tư Mã Thanh Sa, gã phải hỏi cho ra lẽ, hiện tại là lúc ủy mị sao?!


Vệ Lam trong đám người thấy bóng dáng Dương Nguyên Tố, vị trí của người này càng khiến hắn dễ ra tay hơn so với Tư Mã Thanh Sa. Hít sâu một hơi, Vệ Lam đột nhiên nhảy thật cao, cây trường thương trong tay trực tiếp đâm thẳng vào Dương Nguyên Tố.


Có tướng quân Đông Thương phản ứng nhanh, lập tức dùng chiến đao chém cây trường thương giữa không trung thành hai đoạn.
Vệ Lam cũng không dừng tay, tựa như cánh én, tung bay trên đỉnh đầu liên quân Yến Thương, liên tục phi bốn năm thanh trường thương về phía Dương Nguyên Tố.


“Bệ hạ!” Binh tướng Đông Thương vội vàng hộ giá, bọn họ đã nhìn ra Vệ Lam đang nhắm vào Nguyên Tố đế của bọn họ.
“Đại ca!” Vệ Lam vừa liều chết xông về phía Dương Nguyên Tố vừa thét to với La Khải: “Tử Chu không sao, chúng ta lao ra đi!”


La Khải nghe Vệ Lam nói Tử Chu không sao, liền biết Trữ Phi đã lẩn vào được quân doanh Yến Thương, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi nói với các bộ hạ: “Chúng ta lao ra đi!”
“Ngăn chúng lại!” Tư Mã Thanh Sa ra lệnh.
Hai phương lại là một hồi hỗn chiến.


Vệ Lam chỉ xung phong liều chết về phía Dương Nguyên Tố, Dương Nguyên Tố không đứng ở chỗ khuất như Tư Mã Thanh Sa, nơi gã đứng địa hình trống trải, dễ dàng để Vệ Lam xung phong liều chết. Giết người đối với Vệ Lam mà nói, vốn là sở trường, lúc này hắn một lòng giết người, kiếm phong lướt qua, càng tử thương vô số.


Ngay khi La Khải mang theo bộ hạ ra sức xông ra phía ngoài, liền nghe thấy tiếng kêu vang lên giữa liên quân, viện binh Long Huyền phái tới đã đến.
“Lam!” Khi La Khải thu thương, không muốn dưới tay lại có thêm mấy âm hồn, liền hô to về phía Vệ Lam.


“Vệ Lam?” Khi Tư Mã Thanh Sa nghe La Khải thét lên, trong đầu liền “ong” một tiếng, hắn nhìn về phía Dương Nguyên Tố, kẻ giết người như ác ma tái thế kia, chính là Lam mà La Duy vẫn hằng thương nhớ? “Người kia!” Tư Mã Thanh Sa chỉ về phía Vệ Lam, tức giận hạ lệnh: “Bắt sống Vệ Lam cho trẫm! Trẫm thưởng vạn hộ hầu


(chức hầu tước có một vạn căn nhà)
!”
Phần thưởng ban ra, người vây quanh La Khải đột nhiên ít hẳn, các binh tướng cùng lao về phía Vệ Lam.
“Tư Mã Thanh Sa!” Dương Nguyên Tố rống giận.


“Bắt sống Vệ Lam!” Tư Mã Thanh Sa không để ý tiếng rống của Dương Nguyên Tố, chỉ lớn tiếng lệnh cho binh tướng Bắc Yến.
“Bắn tên!” Dương Nguyên Tố cũng hạ lệnh: “Bắn tên cho trẫm!”
Vệ Lam lại một lần nửa nhảy vọt lên từ giữa đám người, trong tay còn giữ một thi thể binh lính Đông Thương.


Cung tiễn thủ Đông Thương thả tên.
Thi thể trong tay Vệ Lam trở thành lá chắn, khinh công phi phàm trở thành vũ khí hộ mệnh của Vệ Lam, mang theo một thi thể cắm đầy mũi tên, hắn vẫn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, xẹt qua đỉnh đầu liên quân Yến Thương.


“Đuổi theo!” Lần này Dương Nguyên Tố và Tư Mã Thanh Sa lại nhất trí hạ lệnh.
La Khải mang theo tàn quân lúc này đã chạy ra khỏi tiền doanh.
Hai bên lại chém giết một hồi trong bão tuyết.


“Hậu doanh cháy!” Ngay khi cả hai bên đều chém giết đến đỏ mắt, thì lại có tiếng hô truyền ra giữa quân doanh Yến Thương.


La Khải và Vệ Lam sóng vai giết địch, nhìn quân doanh ánh lửa ngút trời, thế này mới chân chính yên lòng, đây là tín hiệu họ đã giao ước với Trữ Phi, hậu doanh cháy, chứng tỏ Trữ Phi đã trốn ra khỏi liên doanh.
“Đi!” Vệ Lam kéo La Khải, thừa dịp quân Yến Thương không để ý, bọn họ nên mau chóng về doanh.


“Không cần đuổi theo nữa.” Dương Nguyên Tố nhìn hậu doanh ngập trong biển lửa, không để các bộ hạ đuổi theo La Khải nữa.
“Ngươi!” Tư Mã Thanh Sa không muốn thả Vệ Lam.


“Giặc cùng đường chớ đuổi.” Dương Nguyên Tố tức giận nói với Tư Mã Thanh Sa: “Dập tắt lửa mới là quan trọng, chúng ta không thể tự làm loạn trận tuyến được.”
Tư Mã Thanh Sa chưa từ bỏ ý định, nhìn Chu quân chạy càng lúc càng xa.


“Nhất định có kẻ nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.” Dương Nguyên Tố thì thầm với Tư Mã Thanh Sa: “Ngươi cho rằng lửa kia tự nổi lên chắc?”
Tư Mã Thanh Sa vẫn đầy vẻ giận dữ.


Dương Nguyên Tố đành nói: “Ngươi vẫn không hiểu? Long Huyền bị chúng ta vây ở chỗ này, người có thể nắm giữ triều đình Đại Chu chỉ có thể là Cẩm vương. Bệ hạ, ngươi phải chống lại La Duy! Trẫm nói như vậy, ngươi có thể tập trung tinh thần hay không?”


Tư Mã Thanh Sa sững sờ giữa gió tuyết cuồng bạo, hắn phải là kẻ địch của La Duy sao?