Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 421: Không được lấy mạng La Khải

Đêm sau, bão tuyết càng thêm cuồng bạo.
Tuyết dày ba thước, ngựa không thể đi, nếu Chu binh muốn mở đường máu cho Trữ Phi, thì cũng chỉ có thể đi bộ xung phong liều chết.
“Tự bảo trọng.” Long Huyền đăt một ly rượu tiễn đưa vào tay Trữ Phi: “Trẫm chờ tin tốt của ngươi.”


Trữ Phi uống cạn chén rượu nồng, đáp lại Long Huyền: “Bệ hạ bảo trọng, mạt tướng đi.”
Long Huyền vỗ vai Trữ Phi, tất cả sầu lo trong lòng đều ẩn dưới nụ cười, Long Huyền chưa từng cười thoải mái như hôm nay: “Trẫm chờ ngươi lãnh binh trở về!”
Trữ Phi chắp tay thi lễ với Long Huyền, xoay người đi khỏi.


Bởi La Khải lúc này phải bộ chiến, cho nên không mặc áo giáp, nói với chúng tướng trong doanh: “Các ngươi phải bảo vệ bệ hạ, ai không nghe cứ phạt theo quân pháp.”
“Vâng.” Chúng tướng lĩnh mệnh.
“Bệ hạ.” La Khải chắp tay trước Long Huyền, chờ Long Huyền hạ lệnh.


“Xuất phát đi.” Long Huyền lớn tiếng nói, chỉ là giữa gió tuyết này, âm thanh có phần yếu ớt.
Đoàn người ngựa rất nhanh đã mất hút trong mịt mù bão táp, ngay cả dấu chân cũng chỉ chớp mắt đã bị gió tuyết phủ mờ.
“Bệ hạ, trở về đi.” Phúc Lai đứng phía sau Long Huyền nói.


“Trẫm sẽ chờ ở đây.” Long Huyền nói.


Long Huyền không trở về doanh trướng, chúng tướng không ai dám rời đi, vì thế các binh tướng và Long Huyền đành đứng chờ trong bão táp. Khi tiếng thét gào của quân Bắc Yến vang lên, trên đầu, trên vai những người tại Chu doanh đã phủ một lớp tuyết dày, cơ hồ đều biến thành người tuyết.


Dương Nguyên Tố và Tư Mã Thanh Sa vẫn luôn chờ Long Huyền phái người mở đường máu, chỉ không ngờ Long Huyền khiến họ chờ lâu đến vậy.
“Là La Khải!” Tư Mã Thanh Sa rời khỏi trướng, liền có tướng quân chạy đến trước mặt bẩm: “Là La Khải tự mình dẫn người đến đây!”


La Khải? Tư Mã Thanh Sa nhẩm lại cái tên này, rồi nói với tướng quân: “Nghe ý chỉ của trẫm, không được lấy mạng La Khải!”
Tướng quân ngẩn ngơ, La Khải là nguyên soái Chu quân, không được lấy mạng hắn sao?
“Còn không mau đi?!” Tư Mã Thanh Sa mặt trầm xuống: “Ngươi muốn trẫm lặp lại lần nữa sao?”


Tướng quân kia vội cúi người hành lễ với Tư Mã Thanh Sa, rồi chạy tới tiền doanh truyền lệnh.


La Khải là đại ca La Duy, Tư Mã Thanh Sa nhớ rất rõ ràng, sau khi La Khải nhận được “tin báo tử” của La Duy, người này đã hành động điên cuồng như thế nào. La Khải là chủ soái, đáng chết, nhưng không thể chết trong tay của hắn. Như vậy có lẽ La Duy… Nghĩ đến La Duy, Tư Mã Thanh Sa chợt lảo đảo, cơ hồ té ngã trên nền tuyết. Thời khắc biết La Duy chưa chết, Tư Mã Thanh Sa mừng rỡ như điên, không có nửa phần buồn bực, hắn thậm chí còn không thèm xử phạt Sở thái y đã lừa hắn. Chỉ cần La Duy sống là được, chỉ cần người này còn sống, hắn sẽ vẫn còn cơ hội nhìn thấy y. Diệt Đại Chu, không chỉ bởi hắn phải giành thiên hạ về cho Bắc Yến, mà còn bởi hắn muốn được nhìn thấy La Duy. Tư Mã Thanh Sa cố gắng bước đi trong gió tuyết, nếu hắn tha cho La Khải một con đường, liệu La Duy có còn hận hắn hay không? Giờ khắc này, trong lòng Tư Mã Thanh Sa, trừ La Duy, thì không còn gì hết.


Trữ Phi và Vệ Lam không vọt vào tiền doanh liên quân Yến Thương cùng La Khải, mà náu mình trong bão tuyết, đợi đến khi hai bên hỗn chiến, hai người mới lẫn vào trong doanh. Vệ Lam ra tay trước Trữ Phi, cắt đứt cổ họng hai binh sĩ Đông Thương, mỗi người kéo một cái xác, tìm một chỗ khuất phía sau doanh trướng, hai người vội vã lột quần áo trên người xác chết mặc vào.


“Ai?” Một đội quân Đông Thương đuổi tới phía sau hai người, nhìn thấy họ liền quát hỏi.


Vệ Lam chưa kịp mặc quần áo, đám binh lính đã xông ra ngoài, động tác của hắn không vì một trận bão tuyết cỏn con mà chậm lại, nhân dịp đám binh lính Đông Thương chưa tới gần, kiếm trong tay đã lóe sáng, kiếm khí xẹt qua tay tiểu đầu mục đang mở miệng quát hỏi. Tiểu đầu mục chỉ cảm thấy cổ họng chợt lạnh, đầu óc còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đã xảy ra, thì người đã ngã quỵ trên nền tuyết.


Trữ Phi ra tay sau Vệ Lam, trên người y còn mang theo hành lý, không nhẹ nhàng được như Vệ Lam, nhưng cũng dễ dàng giết chết ba binh sĩ Đông Thương.
“Không sao chứ?” Vệ Lam giải quyết binh lính Đông Thương cuối cùng, không quay đầu lại mà hỏi Trữ Phi.
“Không có việc gì.” Trữ Phi gạt tuyết trên khuôn mặt.


“Chúng ta đi.” Giọng Vệ Lam vừa vang lên, thì người cũng đã nhẹ nhàng lao về phía trước.
Trữ Phi theo sát phía sau Vệ Lam.
Tư Mã Thanh Sa bị mọi người vây quanh, vừa đi vừa hỏi Dương Nguyên Tố hiện tại đang ở nơi nào.
Vệ Lam thấy một đám người đi về phía mình, vội dừng lại rồi vọt sang một bên.


Trữ Phi chỉ liếc mắt đã thấy Tư Mã Thanh Sa giữa đám người, cố nén niềm xúc động muống táng cho vị hoàng đế Bắc Yến này một trận, im lặng đứng bên cạnh Vệ Lam.
“Sao các ngươi lại đứng đây?” Một giáo úy mang theo binh sĩ tới, nhìn thấy Vệ Lam và Trữ Phi liền quát hỏi.


Vệ Lam kéo Trữ Phi khom người, ra vẻ kính cẩn nghe theo.
“Các ngươi ở doanh nào?” Giáo úy hỏi: “Sao lại đứng đây?”
Vệ Lam nhìn giáo úy cách bọn họ ngày càng gần, nhỏ giọng nói với Trữ Phi: “Không thể gạt được nữa, ngươi mau chạy đi, để ta giữ chân chúng.”


“Điên à?” Trữ Phi cũng nhỏ giọng: “Tư Mã Thanh Sa cũng ở đây, một mình ngươi đánh sao nổi?”
“Tóm lại ngươi mau chạy đi!” Dư quang nơi khóe mắt Vệ Lam thấy giáo úy đang lại gần, vội vàng cúi đầu thấp nữa.


“Sao các ngươi không nói gì?” Giáo úy lớn giọng, khiến đoàn người Tư Mã Thanh Sa ngừng lại, nhìn về phía Vệ Lam và Trữ Phi.
“Chúng thuộc hạ đang định tới tiền doanh ạ.” Vệ Lam nói.
“Các ngươi ở doanh nào?”
“Y doanh
(Doanh trại y tế)
ạ.” Vệ Lam đáp.


Giáo úy hồ nghi nhìn Vệ Lam và Trữ Phi, gã không biết ai trong y doanh cả, trong lòng tuy có hoài nghi, nhưng khi Vệ Lam nói chuyện, cố ý mang theo chút khẩu âm Bắc Yến, cuối cùng giáo úy nói: “Vậy mau lên, về sau không có việc gì thì đừng tùy tiện đứng đây.”


“Chúng ta đi.” Cách gió tuyết, Tư Mã Thanh Sa không nhìn rõ khuôn mặt Vệ Lam và Trữ Phi, hắn đang nóng lòng đến tiền doanh đi đốc chiến, nên chỉ nói với các tướng quân như vậy.
Đoàn người lại vội vàng đi về phía trước.


Giáo úy và đám người dạt sang một bên, chờ đoàn người Tư Mã Thanh Sa đi rồi mới theo sau.
Vệ Lam và Trữ Phi đi theo phía sau, đi được chừng mười thước, Vệ Lam liền nhẹ nhàng đẩy Trữ Phi.


Trữ Phi nắm tay Vệ Lam, lặng lẽ xoay người chạy. Không phải là y muốn sống chết cùng Vệ Lam, mà vì y còn có hoàng mệnh trong người, không thể để Vệ Lam một người ứng phó với giặc.


Giáo úy kia mang theo một đội người ngựa, vội vã đến tiền doanh tiếp viện, nhưng không ngờ vừa quay đầu đã không thấy hai người trong “y doanh” đâu.