Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 333: Ruộng đồng xanh mướt

Sau giờ ngọ, Thanh Sơn đổ mưa.
La Duy và Vệ Lam ngồi trong lều cỏ tránh mưa.
“Mệt à?” Vệ Lam hỏi La Duy, hắn biết người này mà, chỉ cần nằm lên giường là bắt đầu buồn ngủ.


La Duy tựa đầu vào đầu gối Vệ Lam ngủ gật, bây giờ y có thói quen cứ sau giờ ngọ là phải ngủ trưa, nghe Vệ Lam hỏi, liền hàm hồ nói:“Ta có làm gì đâu mà mệt?”


“Hôm nay lại không chịu ăn thịt.” Vệ Lam khi có khi không vuốt tóc La Duy:“Duy, ngươi nói xem tại sao ngươi lại không thích ăn thịt? Ta không thấy thịt khó ăn mà? Hay là thịt heo ăn vào đắng miệng?”


“Được rồi.” La Duy nói, giữ bàn tay đang khua khoắng của Vệ Lam lại,“Đừng cử động, để ta ngủ một chút đi.”
Vệ Lam thấy La Duy thật sự muốn ngủ, liền cởi áo khoác đắp lên người La Duy:“Ngươi ngủ đi, ta canh cho ngươi, cơn mưa này chẳng biết bao giờ mới tạnh.”


“Núi này cũng lạ.” La Duy nói:“Vừa rồi còn nắng, thế mà chưa gì đã mưa, sơn thần nơi đây đúng là không có tính người mà. A!” Nói đến mưa, La Duy lại nhớ ra một chuyện.


“Làm sao?” Vệ Lam thấy La Duy đột nhiên kêu lên, tưởng lại có chuyện lớn gì, vội vàng hỏi La Duy:“Có chuyện gì à?”
“Ta chưa cất chăn!” La Duy la lên với Vệ Lam.
“Ngươi lại phơi chăn à?”


“Thì lúc ta ra khỏi nhà trời vẫn nắng.” La Duy nhìn mưa rơi ngoài lều cỏ, gấp đến độ luống cuống, nếu đệm chăn ướt hết, y và Vệ Lam tối nay đắp cái gì đây?
“Ta về cất.” Vệ Lam ấn La Duy ngồi xuống, nói:“Chăn ướt thì chúng ta vẫn còn chăn để thay cơ mà? Ngươi gấp cái gì?”


“Đấy là chăn dày mùa đông,” La Duy nói với Vệ Lam:“Mùa đông chỉ có chăn này thôi.”
“Ta đi ngay đây.” Vệ Lam chạy ra ngoài.


“Nhanh lên!” La Duy nói với theo:“Nếu ướt rồi thì cũng đừng đặt lên bếp lò sấy khô! Sao ngươi chạy chậm thế? Dùng khinh công đi!” Nhìn Vệ Lam chạy một quãng  mà vẫn có thể nhìn thấy bóng lung hắn, La Duy lại kêu lên với Vệ Lam.


Vệ Lam trước kia không thể ngờ rằng, có một ngày khinh công của hắn sẽ có tác dụng, đấy là có thể về cất chăn nhanh hơn một chút vào ngày mưa.
Nhìn bóng Vệ Lam biến mất, La Duy mới ngồi vào lều cỏ.


Núi này không mấy khi mưa lớn, nhưng có sương mù bay, mông mông lung lung, khiến cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo. La Duy nhìn những thửa ruộng xanh mượt trong giây lát, nhớ lại năm ngoái, khi ấy ruộng đồng vàng óng ả. La Duy liền thở hắt một hơi, năm nay xem ra cũng sẽ là một mùa bội thu. Vệ lão hán vì giúp họ khai hoang mấy thửa ruộng này mà chạy vào núi mấy lần, cuối cùng khen Vệ Lam là trời sinh có tài làm ruộng. Đến mùa thu hoạch, mấy lão già cũng vào núi giúp, La Duy lại nhớ cảnh phải làm đồ ăn cho mấy ông lão mà như nấu cho đám trẻ trong nhà. Vệ Lam chỉ cần ăn cơm no chứ không để ý khẩu vị, chỉ biết làm mỗi món là bác trứng gà, chẳng trông cậy được gì hết. La Duy ngáp một cái, hiện tại cái trong nhà không thiếu nhất là trứng gà, hay là lúc nào làm bánh chẻo trứng gà ăn nhỉ? Nhưng bánh chẻo làm như thế nào? La Duy nghĩ, hình như vẫn phải có thịt heo?……


Vệ Lam chạy về nhà, cất đệm chăn La Duy phơi nắng vào trong. Thử sờ xem, may quá, vì hắn chạy về nhanh, nên tuy bên ngoài hơi ướt, nhưng bông bên trong vẫn không sao cả. Nhớ ra La Duy còn nuôi gà, nhất định còn chưa lùa gà về chuồng, Vệ Lam cất đệm chăn xong, liền chạy đến sân sau xem đàn gà bảo bối của La Duy.


Mười lăm con gà không cần Vệ Lam lùa, ngay khi trời mưa đã chạy về chuồng, lúc Vệ Lam ngồi xổm xuống xem chuồng gà, chúng còn kêu cục tác như chào hỏi.
“Thật đúng là chủ nào tớ nấy.” Vệ Lam nhìn đàn gà mái cười cười:“Thông minh hệt như chủ nhân, còn biết tránh mưa nữa cơ à?”


Đàn gà mái vỗ cánh phành phạch, có lẽ là cảm thấy lời của Vệ Lam rất ngốc.


Vệ Lam ôm một cái chăn mỏng rồi quay lại với La Duy, trời mưa mà La Duy lại phải ngủ bên ngoài, lúc này thời tiết đã không tính là rét, nhưng nếu ngủ mà không đắp chăn sẽ lạnh. Đến khi Vệ Lam trở về lều cỏ, La Duy đã nằm trên đệm cỏ, đắp áo khoác ngủ say. Vệ Lam không đánh thức La Duy, bỏ áo khoác đắp trên người La Duy ra rồi đắp chăn cho y, gấp áo khoác kê dưới đầu y, để La Duy ngủ thêm thoải mái.


La Duy bị Vệ Lam động chạm, miệng không biết than thở những gì, nhưng không tỉnh dậy.


Vệ Lam ngồi bên cạnh La Duy, hiện tại giấc ngủ của La Duy không còn nông như trước, cứ hễ có động tĩnh là tỉnh lại. Nhéo nhéo hai má La Duy, nuôi hai năm, người này rốt cuộc cũng có một ít thịt, khí sắc khuôn mặt cũng hồng nhuận, khi cười rộ sẽ lộ ra má lúm đồng tiền, vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn cứ như một quả táo đỏ, khiến người khác nhìn cũng vui lây. Vệ Lam vẫn nhìn La Duy, hắn có nhìn y bao lâu cũng không thấy đủ, so với công tử tướng phủ La Duy, thì hắn thích La Duy hiện tại vô cùng, ít nhất người trước mắt này không hề có phòng bị. La Duy ngủ say bên cạnh hắn, không hề cao cao tại thượng nữa, mà trở nên vô cùng chân thật, trở nên sinh động, rốt cục hắn cũng có thể biết được người này hỉ nộ ái ố ra sao, Vệ Lam nghĩ cứ ngày qua ngày như vậy là điều hắn mong ước cả đời.


Khi La Duy tỉnh lại, cơn mưa đã sớm ngừng, ngoài đồng cỏ, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chan hòa. Cúi đầu nhìn cái chăn đắp trên người, La Duy mỉm cười hiểu hết, Vệ Lam này vẫn sợ y bị cảm lạnh, cả năm nay y đã không bị bệnh rồi, vậy mà hắn vẫn không yên lòng. Lười biếng vươn vai, La Duy bước ra ngoài, đã thấy Vệ Lam bận bịu trên thửa ruộng.“Lam!” La Duy gọi Vệ Lam một tiếng.


“Tỉnh rồi?” Vệ Lam ngừng tay, xoay người lại nhìn La Duy.
“Tỉnh rồi, khi nào thì ngươi mới xong việc?”
“Nhanh thôi, ở đây chỉ còn một ít đá phải lọc ra ngoài.”
“Vậy à.”


“Trong thực hạp có nước, ngươi uống một chút đi, nếu đói bụng, lại ăn cái bánh bao nữa.” Vệ Lam nói rồi lại vùi đầu vào công việc, có La Duy ở đây, hắn phải cố làm xong việc thật nhanh, để đưa La Duy về nhà. Tối nay gió trong núi rất mạnh, Vệ Lam sợ La Duy sẽ bị trúng gió cảm lạnh mất.


La Duy uống một ít nước, nhưng không ăn cái bánh bao còn lại từ buổi trưa.
“Không ăn sao?” Vệ Lam hỏi.
“Ta không đói bụng.” La Duy đậy kín thực hạp, đồ ăn bên trong còn lại khá nhiều, tối nay họ trở về chỉ cần đun nóng lại là có thể ăn.


Vệ Lam nghe được tiếng bước chân phía sau, quay lại đã thấy La Duy ngồi xổm sau hắn cách đó không xa, nhặt một hòn đá lên, ném ra bên ngoài ruộng.
“Ta giúp ngươi!” La Duy thấy Vệ Lam nhìn mình, liền cười nói:“Chỉ cần lọc hết đá ra là được?”


“Mệt thì nhớ ngừng tay đấy.” Vệ Lam biết không ngăn được La Duy, liền dặn La Duy một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn, tự bảo với mình cố gắng làm xong việc để đưa kẻ không chịu ngồi yên kia về nhà.


Thửa ruộng bên cạnh ngát mùi lúa thơm, La Duy thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vệ Lam mồ hôi như mưa ở phía trước, sống lại một đời, y thấy chỉ cần như thế này là đủ.
Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy, nói:“Ngươi chỉ cần lọc mấy hòn đá to, để ý mấy hòn đá nhỏ làm gì?”


La Duy nhìn mấy viên đá mình cầm trong tay:“Cái này không phải là đá à?”
“Ta nói lớn hay nhỏ thôi.” Vệ Lam bất đắc dĩ nói:“Ngươi cứ tỉ mẩn như thế, thì đến sang năm cũng chẳng xong.”
“Vậy thế nào là đá to?”


“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Vệ Lam đuổi La Duy:“Ngươi định làm gì hả? Quấy rối phải không?”
La Duy ném đá về phía Vệ Lam,“Không được nghĩ xấu cho người tốt!”
Vệ Lam né rất nhẹ nhàng.
“Ơ kìa, ngươi còn trốn hả!” La Duy trừng mắt.


Hai người ầm ỹ trên ruộng, dường như trên thế giới chỉ còn lại hai người, biến thành trẻ con cũng chẳng sao, vui vẻ đơn thuần, nụ cười cũng trở nên trong vắt.