Trận chiến giữa Đại Chu và Bắc Yến lần này, hai bên giằng co tại Thiên Thủy Nguyên hơn nửa năm, cuối cùng quân Bắc Yến phải rút lui khỏi Thiên Thủy Nguyên thì mới kết thúc. Sau khi lên ngôi, đây là lần đầu Long Huyền ra trận, tuy rằng không đoạt lại được tro cốt của La Duy, nhưng trên thực tế thì xem như thắng lợi. Ít nhất Đại Chu sau này tái khởi công làm đường sông ở giữa thành Ô Sương và hoang mạc Vân Quan này, tái hiện lại một Giang Nam từ vài thế kỷ trước, không lo quân Bắc Yến thỉnh thoảng gây rối nữa.
Long Huyền từ Vân Quan về thượng đô, liền tiếp kiến sứ thần Đông Thương tại điện Trường Minh. Ngày kế, Bình Chương đế Long Huyền liền hạ chiếu, gả công chúa Khánh Nguyên của Đại Chu cho hoàng đế Dương Nguyên Tố của Đông Thương. Sau khi tin tức truyền vào Đông Thương, Nguyên Tố đế cũng hạ chiếu, đồng ý lập công chúa Khánh Nguyên của Đại Chu làm bình hậu, ngang hàng với hoàng hậu của gã. Đến lúc này, Đại Chu và Đông Thương kết làm đồng minh.
Tư Mã Thanh Sa vì đối kháng đồng minh Đại Chu và Đông Thương, rất nhanh đã âm thầm nâng đỡ hoàng thất Nam Chiếu, Gia Ninh thái tử vốn không vững ngôi vị nhờ cung biến mà lên ngôi, công chúa Ngưng Tuyết của Bắc Yến lập tức được gả tới làm chủ hậu cung Nam Chiếu. Sau Tư Mã Thanh Sa hạ chiếu phế hậu, cưới Hoa Nhan công chúa của Nam Chiếu. Bắc Yến và Nam Chiếu từ đây kết thành quan hệ đồng minh.
Một hồi chinh chiến thiên hạ lập tức nổ ra, các nước không một ai may mắn thoát khỏi.
Mà khói thuốc súng chiến tranh thổi quét toàn bộ thiên hạ này không hề lan tới thung lũng Thanh Sơn.
La Duy ở trong này cùng Vệ Lam, hai người làm bạn, ngày qua ngày, bất giác đã hai năm.
La Duy vừa tỉnh ngủ, Vệ Lam bên cạnh đã sớm rời giường đi làm ruộng, quần áo La Duy được hắn đặt ngay ngắn bên giường. La Duy vẫn nằm trên giường một lát rồi mới chậm ra khỏi chăn. Mặc quần áo, xuống giường, đẩy cửa nhà gỗ, kinh ngạc nhận ra, chỉ trong một đêm mà cây du đồng đã nở trăm ngàn cánh hoa, những bông hoa năm cánh trắng muốt chi chit đầu cành, trên sân trước nhà cũng trải một thảm hoa.
La Duy nhìn đồng hoa trong giây lát, rồi mới vào bếp, làm điểm tâm cho Vệ Lam và đun chút nước cỏ linh chi. Làm vài món đơn giản, La Duy ăn sáng qua loa, rồi vội vàng ra sân sau cho gà ăn. Mấy con gà mái này là Vệ Lam mua từ Tuyên Châu về, được hai người nuôi lớn từng chút từng chút một, tổng cộng mười lăm con, mỗi một con đều ăn rất khỏe, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đẻ mỗi ngày một trứng. La Duy và Vệ Lam ăn không hết, thì có thể mang trứng gà xuống thành Tuyên Châu bán, đổi chút bạc vụn mang về. Vệ Lam ban đầu sợ La Duy mệt, không muốn nuôi gà, bọn họ cũng không thiếu tiền tiêu, nhưng La Duy thích vậy, hắn cũng chỉ có thể chiều ý La Duy.
Chuồng gà không có gì bất ngờ xảy ra, La Duy lấy được mười lăm trứng gà, đám gà mái vây quanh La Duy kêu không ngớt.
“Đừng nóng vội.” La Duy cẩn thận đặt trứng gà trong rổ, rồi mới bỏ thức ăn vào máng ăn cho gà, vừa làm vừa nói với đàn gà mái:“Đứa nào cũng có, đừng tranh giành, cứ từ từ mà ăn.”
Đàn gà mái có thức ăn, liền không vây quanh La Duy nữa, chạy hết về phía máng ăn.
La Duy đứng bên cạnh nhìn một lát, nghĩ có lẽ nên bảo Vệ Lam vào thành mua gà trống, như vậy sẽ có thêm rất nhiều gà con, cũng có gà trống để bầu bạn với đàn gà mái nuôi hai năm này. Đang suy nghĩ, thì hai con gà mái vì tranh ăn mà đá nhau, La Duy vội tách chúng ra, rồi mắng vài câu như đang dạy dỗ trẻ con trong nhà.
Sau nhà Vệ Lam có trồng rau, La Duy lo cho đàn gà bảo bối xong, liền lại đây xem vườn rau. Vệ Lam sáng sớm đã tưới nước cho vườn rau này, nhìn rau xanh vươn non mơn mởn, La Duy vô cùng vui vẻ. Đi đến vườn rau, vạch lá tìm sâu, bắt được hơn mười con sâu béo, y không trực tiếp bóp chết ném xuống, mà mang cho đàn gà mái đã ăn no bụng trong sân.
Bận rộn làm xong hai việc này, La Duy mới về phòng quét dọn sạch sẽ. Nhìn bên ngoài ánh nắng rực rỡ, tuy rằng hôm qua vừa phơi đệm chăn, nhưng y vẫn đem ra phơi lại. Bây giờ, vào mỗi buổi tối đi ngủ, y thích ngửi được hương vị nắng mai, rồi cuộn mình trong lòng Vệ Lam mà đi vào giấc ngủ.
Phơi xong đệm chăn cũng là giữa trưa. La Duy lại vào bếp, hòa bột mì, làm một ít bánh bao. Ra vườn hái một chút rau, nhổ vài củ cải lớn, ngồi xổm trong sân rửa sạch hết, mang vào bếp xào một đĩa rau, dùng củ cải và trứng gà nấu canh, rồi làm cho Vệ Lam một bát thịt kho tàu. Làm xong đồ ăn cũng vừa đến giữa trưa.
Cất đồ ăn nóng hổi vào thực hạp
(cặp lồng cơm)
, La Duy mặc thêm áo khoác, rồi mang đồ ăn ra ruộng cho Vệ Lam.
Ngoài ruộng, Vệ Lam đang chăm chỉ xới đất, hắn đang khai hoang bốn mảnh đất, còn ở những thửa ruộng đã khai hoang xong, lúa non đã vươn cao xanh mướt.
La Duy đi tới bờ ruộng, định kiếm hòn đá nhỏ ném vào bên cạnh Vệ Lam để dọa hắn.
“Đến rồi à?” Nhưng ngay khi La Duy còn cách nơi này rất xa, Vệ lam đã nghe thấy bước chân y, biết y đã đến rồi.
La Duy ném hòn đá trong tay đi:“Ta đi nhẹ như vậy mà ngươi vẫn nghe được sao? Người tập võ chẳng vui chút nào.”
Vệ Lam bật cười:“Ngươi bước trên đá nghe lạo xạo, còn nói là bước nhẹ? Ta không tập võ cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân ngươi đấy.”
“Ăn cơm đi.” La Duy lại đấu võ mồm thua Vệ Lam, bây giờ Vệ Lam càng ngày càng dễ dàng xơi tái y.
Vệ Lam từ ruộng bước ra.
“Toàn là mồ hôi này…” La Duy lấy khăn lau sạch mồ hôi trên mặt Vệ Lam:“Chúng ta trồng lúa ba thửa ruộng, bản thân ăn không hết, ngươi còn vỡ đất thêm làm gì?”
“Trồng bí đỏ.” Vệ Lam nói:“Ta muốn có thêm nhiều đồ ăn, không phải ngươi rất thích ăn sao?”
“Vườn rau sau nhà không đủ để trồng?” La Duy nói, y cảm thấy hai vườn rau sau nhà đã lớn lắm rồi.
“Trồng bí đỏ tốn diện tích lắm.” Vệ Lam ngồi xuống đất, nói:“Ta cũng không vỡ đất nhiều, chỉ làm đủ để trồng bí thôi.”
La Duy ngồi xuống bên cạnh Vệ Lam:“Nếu ở bên ngoài thì chúng ta đã là địa chủ rồi.”
“Địa chủ?”
“Ừ, hay là mướn người làm thuê.” La Duy nói:“Ngươi vất vả một mình làm gì?”
Vệ Lam uống bát canh La Duy đưa tận tay hắn:“Vất vả gì đâu, một ngày nhiều thời gian như vậy, trừ việc hầu hạ ngươi, thì ta cũng chỉ hầu hạ chỗ này thôi.”
La Duy cười híp mắt, cầm bánh bao ăn:“Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có ngươi hầu hạ ta sao? Ta không hầu hạ ngươi chắc?”
Vệ Lam liền cười nói:“Phải, công tử gia hầu hạ rất tốt, buổi tối về nhà ta sẽ thương ngươi hết mình.”
“Cút đi!!!” La Duy cười mắng một câu, gắp một miếng thịt nhét vào miệng Vệ Lam:“Sao bây giờ cái gì ngươi cũng nói được thế? Ngày xưa Lam của ta là người thành thật cơ mà.”
Vệ Lam ăn thịt kho La Duy làm, khẩu vị La Duy rất nhạt, nhưng đồ ăn nấu riêng cho Vệ Lam thì sẽ đều cho thêm một chút muối, để hợp khẩu vị hắn hơn.“Ta lúc nào chả là người thành thật.” Vệ Lam cũng múc cho La Duy một bát canh, bưng bát đến tận miệng La Duy:“Nhưng thành thật quá sẽ bị công tử bắt nạt.”
La Duy vừa nghe Vệ Lam nói hắn sợ bị y bắt nạt, miếng canh uống vào miệng suýt nữa phun ra, người này bây giờ còn học được cách vẽ rắn thêm chân, càng ngày càng mặt càng dày.