Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 43

# Phương Phương đến từ những Vì Sao #

“Phương Phương” chính là tên nhũ danh đầu tiên của Phương Phương, tên thật của Phương Phương là Phương Dật Hải. Nhưng cái tên “Phương Dật Hải” này đã vĩnh viễn bị biến mất từ năm Phương Phương lên mười hai tuổi.

Đó là một buổi sáng mùa thu, tôi chuẩn bị dẫn thằng bé tới bệnh viện để điều trị như thường lệ, lúc ra khỏi cửa Phương Phương đột nhiên hỏi tôi một câu: “Mẹ, vì sao chúng ta lại phải đến bệnh viện?”

Tôi bị câu hỏi đột ngột của thằng bé làm cho đứng hình, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Suy nghĩ một lúc, tôi đành nói: “Đó là bởi vì bác sĩ rất yêu quý Phương Phương, cho nên mới muốn gặp con.”

Phương Phương nói: “Nhưng con không muốn.” Sau đó, mặc cho tôi có khuyên nhủ hay dỗ dành như thế nào, thằng bé cũng nhất quyết không chịu bước ra khỏi cửa.

Ban đầu tôi cứ nghĩ là hôm đó chỉ là tâm tình của thằng bé đột nhiên không được tốt cho nên mới không muốn ra khỏi nhà, tôi cũng không để ý lắm. Thời điểm đó, chứng tự kỷ của thằng bé trải qua nhiều năm điều trị đã có chuyển biến rất tốt, bác sĩ nói là chỉ cần kiên trì thêm mấy năm nữa, thì có lẽ là Phương Phương sẽ có thể giống được như những người bình thường khác.

Đây là một kỳ tích. Lần đầu tiên khi nghe được tin ấy tôi đã ôm chầm lấy Phương Phương rồi khóc òa lên, cảm thấy thời gian hơn mười năm kiên trì rốt cuộc cũng có được sự hồi báo.


Nhưng mà không biết vì sao, thời điểm ấy Phương Phương lại bắt đầu kháng cự tiếp nhận điều trị, bác sĩ bảo trường hợp như của Phương Phương là vô cùng hiếm gặp.

“Nhân cách của cậu ấy đã phát triển ở mức độ trưởng thành, đã ý thức được rằng chúng ta đang tiến hành sự can thiệp vào ý thức vốn có của cậu ấy, nếu chúng ta can thiệp được thành công thì “cậu ấy” sẽ biến mất, cho nên cậu ấy đang tự ám thị cho bản thân mình làm ra sự kháng cự ở trong tiềm thức.”

“Cô Khương, nếu như chúng ta tiếp tục tiến hành phương án trị liệu ban đầu, thì rất có thể sẽ làm cho nhân cách hiện giờ của Phương Dật Hải biến mất, cậu ấy sẽ vĩnh viễn khép mình lại, trở thành một đứa trẻ ngốc nghếch.”

Bác sĩ bảo tôi về nhà suy nghĩ cho kỹ càng, thế nhưng tôi còn có thể suy nghĩ được gì nữa đây? Hoặc là giữ nguyên tình trạng trước mắt, hoặc là để cho thằng bé biến thành ngốc nghếch, ngoại trừ hai điều đó ra thì tôi còn có thể chọn lựa cái gì khác nữa đây? Thế nhưng trong lòng tôi vẫn khó tránh khỏi cảm giác không cam lòng, cuối cùng đến một ngày, tôi thử hỏi thằng bé: “Phương Phương, con có biết là con đang bị bệnh không?”

Thằng bé đang khắc tượng gỗ, nghe thế liền ngừng lại, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.

Tôi nói: “Không phải thân thể, mà là ở nơi này.” Tôi chỉ chỉ vào đầu.

Thằng bé sờ sờ đầu, rồi lại lắc đầu.

Tôi bèn nói thẳng ra: “Phương Phương, con bị bệnh rồi, phải đi khám bác sĩ thôi.”

Thằng bé nói: “Phương Phương không có bệnh.”

Tôi nói: “Có, Phương Phương có bệnh.”

Thằng bé bỏ tượng gỗ trong tay xuống, nói: “Phương Phương không có bệnh, Phương Dật Hải mới là người có bệnh.”


Tôi nói: “Con là Phương Phương, mà Phương Dật Hải cũng chính là con.”

Thằng bé quay lưng về phía tôi, nói: “Con là Phương Phương, không phải là Phương Dật Hải.”

Tôi nhẫn nại giải thích cho thằng bé: “Phương Phương chỉ là nhũ danh của con mà thôi, Phương Dật Hải mới chính là tên mà bố mẹ đã đặt cho con.”

Nhưng thằng bé vẫn nói: “Con là Phương Phương, không phải là Phương Dật Hải.”

“Mẹ đã bảo rồi cơ mà, Phương Phương chỉ là tên nhũ danh của con mà thôi, Phương Dật Hải mới là tên mà bố mẹ đã đặt cho con!” Lúc nói ra mấy câu sau tôi gần như là đã gào lên, nhưng đến khi gào xong thì tôi lại cảm thấy hối hận ngay lập tức.

Tôi không nên như vậy đối với thằng bé.

Chỉ là tôi không cam lòng mà thôi.

Thằng bé không nói gì cả. Con cái nhà khác khi tức giận thì sẽ ném đồ này đồ kia, thế nhưng thằng bé thì vĩnh viễn sẽ không làm như thế.


Thằng bé chỉ biết nằm im trên mặt đất, tựa như một con cá voi bị mắc cạn ở trên bờ.

“Phương Phương, con ngồi dậy đi.” Tôi lay lay chân thằng bé.

“Mẹ không thích Phương Phương,” Thằng bé quay người qua một bên rồi nhỏ giọng nức nở: “mẹ chỉ thích Phương Dật Hải thôi.”

Lại nữa rồi, mãi cũng không thể nào nói chuyện khớp được với nhau.

“Thế vì sao mà con lại không thể làm Phương Dật Hải được nào?” Tôi hỏi thằng bé.

“Bởi vì người thích mẹ là Phương Phương, chứ không phải là Phương Dật Hải.” Thằng bé vừa khóc vừa nói.

Tôi không hỏi được nổi nữa, ngoại trừ ôm thằng bé ra thì tôi không biết là mình còn có thể làm được điều gì khác nữa.