Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 42

Tuy rằng pho tượng mà Phương tiên sinh tặng trông rất đẹp và tôi thì cũng rất thích, nhưng nhà của tôi căn bản không có chỗ nào để đặt vào cả, trả lại cho Phương tiên sinh thì tôi lại thấy tiếc, cuối cùng đành phải thương lượng với nhân viên quản lý tài sản của khu chung cư, đổi bồn hoa bằng đồng của khu chung cư thành pho tượng bằng đá cẩm thạch của tôi…

Mẹ tôi an ủi tôi rằng: “Cũng hết cách rồi, ai bảo nhà của chúng ta nhỏ quá không có chỗ để đặt vào. Có điều pho tượng này đẹp như vậy, con đặt vào trong nhà thì phí phạm quá, lấy ra để cho những người khác ngắm cùng cũng được mà.”

Chỉ là cứ mỗi lần ra khỏi cửa đều nhìn thấy pho tượng của chính mình thật sự rất ngại.

Càng ngại hơn nữa đó là vào thời khắc ấy tôi lại còn cưỡng hôn anh ấy nữa chứ!!!

Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường, không biết lúc gặp lại anh ấy thì nên nói cái gì mới tốt đây. Sau đó tôi lại nghĩ, não của Phương tiên sinh không giống với người bình thường, có lẽ anh ấy cũng chẳng có cảm xúc gì đối với những chuyện mà người bình thường hay cảm thấy ngại ngùng đâu. Nghĩ vậy tôi lại an tâm trở lại.

Sau đó vào lần gặp mặt tiếp theo của chúng tôi câu đầu tiên mà Phương tiên sinh nói đó chính là: “Anh có thể hôn em một tí được không?”

“Không được!” Tôi còn chẳng thèm suy nghĩ mà cự tuyệt ngay lập tức.

“Vì sao?” Phương tiên sinh nói: “Mẹ anh bảo là em hôn anh xong rồi thì anh phải hôn lại em mà.”

Mặt của tôi hơi nóng lên, sau đó tôi đã nói ra một câu mà đã đẩy tôi vào tình thế tự chôn mình xuống hố: “Nếu anh còn nói như vậy nữa, từ nay về sau em sẽ không hôn anh nữa đâu.”


Sau đó Phương tiên sinh liền coi đó là thật.

Đây chính là cái gọi là “tự đập đá vào chân mình” đây.

Bởi vì vào ngày sinh nhật của tôi ấn tượng của mẹ tôi đối với Phương tiên sinh rất tốt, cho nên vào lễ Giáng sinh mẹ tôi lại tiếp tục mời Phương tiên sinh tới nhà chúng tôi dùng cơm tối.

Đối với những gia đình tín giáo như gia đình của chúng tôi mà nói thì lễ Giáng sinh chính là một ngày có ý nghĩa trọng đại, vào ngày này chúng tôi sẽ thường quây quần bên cạnh người thân và bạn bè của mình. Lúc mẹ tôi đưa ra lời mời này tôi liền biết ngay là trong lòng của mẹ đã chấp nhận Phương tiên sinh rồi.

Tôi đã bảo rồi mà, Phương tiên sinh là một người rất tốt, mẹ lại còn không tin, bây giờ thì bị mất mặt rồi nhé.

Bố tôi thì lúc nào cũng nghe theo mẹ tôi, mẹ tôi nói được là bố tôi cũng sẽ được nốt.

Vào sáng sớm của lễ Giáng sinh, một nhà ba người chúng tôi đi ra nhà thờ để làm lễ Misa. Trời còn chưa sáng, đèn đuốc trong nhà thờ đã sáng rực cả lên, giáo đồ từ khắp nơi đổ dồn về đây, mọi người chào hỏi nhau rồi nói mấy lời chúc phúc với nhau.

Làm xong nghi lễ, nhận xong tiệc thánh, tôi đang chuẩn bị về nhà cùng với bố mẹ tôi thì một nhân viên công tác trong nhà thờ đột nhiên gọi tôi lại, nói rằng khoảng hai giờ chiều nhà thờ sẽ có một buổi văn nghệ, hi vọng tôi có thể lên sân khấu biểu diễn một đoạn.


Tôi nhận lời, đến buổi trưa sau khi cơm nước xong xuôi tôi liền qua đó để giúp đỡ. Người tới cũng nhiều, có rất nhiều trẻ con đội mũ màu đỏ chạy lăng xăng, một lát sau thì chạy tới trước mặt ông già Noel để nhận kẹo, sau đó thì lại đi nhặt lá cây thông Noel để chơi. Một đám trẻ con không cẩn thận chạy “vụt” qua người tôi.

Ầm ĩ nhưng cũng rất đáng yêu.

Phương tiên sinh tuy không ồn ào như thế, nhưng trông cũng rất đáng yêu.

Hội diễn kết thúc, lúc về đến nhà thì đã là sáu giờ tối. Toàn bộ phòng khách đều đã được trang trí mới lại, ngọn đèn sáng choang mà ấm áp. Trên vách tường treo một chiếc vòng Giáng sinh, bàn ăn được trải khăn màu trắng, còn có nến và hai bộ đồ ăn.

Trong lòng của tôi chợt dâng lên một dự cảm không hay. Điện thoại “đinh đinh” một tiếng, là mẹ tôi gửi tin nhắn tới.

“Tiếu Tiếu, mẹ với bố con đã đặt bàn ăn ở nhà hàng rồi, còn nhà mình sẽ là để dành cho con với Phương tiên sinh, mẹ đã chuẩn bị thịt bò rượu vang đỏ và bánh Noel xong hết rồi, mẹ để ở trong phòng bếp ấy, con lấy ra là được. Bố mẹ chỉ có thể giúp được con tới đây thôi, Tiếu Tiếu, Noel vui vẻ nhé!”

Tôi dở khóc dở cười, gọi điện thoại gọi mẹ tôi trở về thì mẹ lại tắt máy, gọi cho bố tôi thì bố tôi lại không nhận máy.


“Đinh đinh” một tiếng nữa, bố tôi lại gửi tin nhắn đến cho tôi: “Đã đặt khách sạn rồi nhé, đêm nay bố với mẹ con không về nhà đâu. Noel vui vẻ, con trai!”

Tôi: “…”

Bán con trai đi như vậy lương tâm của bố mẹ không cảm thấy xót xa hả trời?

Đến sáu rưỡi chuông cửa vang lên. Tôi mở cửa, Phương tiên sinh mặc áo gió, đeo khăn quàng cổ, trong tay cầm một món quà. Bởi vì trước đó đã tới đây một lần, cho nên lần này Phương tiên sinh đã thoải mái hơn một chút, vừa nhìn thấy tôi liền nở nụ cười, nói: “Tiếu Tiếu, Noel vui vẻ.”

“Vào đi.” Tôi nhận lấy quà từ tay của anh ấy, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng bảo: “Bố mẹ em ra ngoài rồi, đêm nay chỉ có hai chúng ta mà thôi.”

“Ừm.” Phương tiên sinh đáp lại một tiếng, thay giày ra, sau đó liền ngoan ngoan ngồi xuống ghế sofa chờ cơm.

Tôi nói: “Trong nhà có mở máy sưởi, anh cởi khăn quàng cổ ra đi.”

“Được.” Phương tiên sinh đáp lại, cởi khăn quàng cổ ra gấp gọn rồi đặt sang một bên, sau đó lại tiếp tục ngoan ngoãn ngồi chờ.

Bề ngoài thì tôi ở trong phòng bếp ra ra vào vào lấy đồ này đồ kia, nhưng kỳ thật thì khóe mắt của tôi vẫn luôn quan sát anh ấy, tim đập “thình thịch”, tiếng tim đập lớn đến kinh người.

Anh ấy ngồi yên ở chỗ đó, trông cứ như một bức tranh phong cảnh vậy.


Tôi vỗ vỗ mặt, cố gắng làm mặt mình hạ nhiệt xuống. Tự nhủ với bản thân nhất định phải dè dặt lại, tuyệt đối không thể lại làm ra cái trò cưỡng hôn đáng xấu hổ kia nữa.

Lúc ăn cơm chúng tôi không hề nói chuyện với nhau, chỉ thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt, có điều như vậy cũng đã là đủ lắm rồi.

Ban đầu, tôi còn tưởng là bộ dáng của Phương tiên sinh lúc không nói chuyện trông rất mê người, sau đó tôi mới phát hiện ra điểm mê người thật sự hóa ra lại chính là biểu cảm hết sức chuyên chú của anh ấy.

Khi anh ấy nhìn bạn, bạn sẽ có cảm giác như bạn chính là duy nhất của anh ấy.

Tôi cảm giác được nhịp tim của tôi lại bắt đầu không được bình thường, bèn nhanh chóng cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm. Lúc vô ý ngẩng đầu lên, tôi lại phát hiện ra ở chiếc đèn trên bàn có treo một vòng cây tầm gửi.

Tôi có cảm giác mặt của tôi như sắp bị thiêu cháy.

“Phương tiên sinh.” Tôi gọi anh ấy một tiếng rồi đứng lên đi tới bên người anh ấy.

Anh ấy nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn tôi, vừa định mở miệng nói chuyện thì tôi đã run rẩy che mắt anh ấy lại, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi anh ấy.

Không ai biết được rằng, mỗi lần hôn môi anh ấy, tôi đều có cảm giác như mình đang hôn môi một thiên sứ lạc đường.