Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 38

Mẹ tôi đang làm cơm tối, trông thấy tôi vừa về đến nhà đã thở phì phà phì phò, liền hỏi tôi bị làm sao.

Tôi bực đến nỗi sưng sỉa hết cả mặt mày lên, tôi nói: “Anh ấy chê chân con xấu.”

Mẹ tôi bày ra vẻ mặt “mẹ cũng nghĩ như vậy đấy” rồi nói: “Bẳng vào hai cái chân như hai củ khoai nướng kia của con, nói xấu là còn đang khen con rồi đấy biết chưa hả?”

“…Mẹ, thật ra thì mẹ nhặt được con từ trong đống rác có phải không?” Tôi tựa người vào ghế sofa, cảm thấy bị tổn thương ghê gớm.

Mẹ tôi bước ra phòng bếp, vừa lau tay vừa nói: “Người ta chỉ là đang nói sự thật thôi mà. Tim con được làm từ thủy tinh đấy hở?”


Tôi không nói lại được mẹ, đành phải tiếp tục nằm giả chết trên ghế sofa.

“Ngồi dậy.” Mẹ tôi vỗ vỗ chân của tôi: “Mẹ có lời muốn nói với con đây.”

“Cái gì thế ạ?” Tôi ngồi thẳng người dậy.

“Con với vị Phương tiên sinh kia là nghiêm túc đấy à?” Mẹ tôi hỏi.

Tôi gật gật đầu, nói: “Con người của Phương tiên sinh tốt lắm mẹ ạ.”

“Con có biết là con đang yêu đương với một đứa trẻ con không hả?” Mẹ tôi hỏi.

Tôi không biết phải giải thích thế nào với mẹ tôi, đành phải nói: “Phương tiên sinh tốt lắm mà mẹ.”

“Hai đứa muốn ở bên nhau thì không phải chỉ cần tốt là đã đủ rồi đâu.” Mẹ tôi nói: “Bây giờ con hãy còn trẻ, con có thể sẽ cảm thấy cậu ấy giống một đứa trẻ thì trông rất đáng yêu, ở bên cạnh cậu ấy rất thoải mái, thế nhưng đến khi con già rồi thì sao nào? Đến khi con sinh bệnh thì sao nào? Con cảm thấy một đứa trẻ sẽ có đủ khả năng để chăm sóc tốt cho con được à? Lúc con phải đối mặt với sự lựa chọn hay lúc con gặp phải khó khăn, liệu cậu ấy có đủ khả năng để gánh vác cùng với con được hay không? Con có dám cam đoan rằng sau mười mấy năm nữa con cũng vẫn sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy được chứ?”


“Tiếu Tiếu, con thích đàn ông mẹ không phản đối, nhưng con lại đi thích một đứa trẻ, mẹ vẫn mong là con có thể suy nghĩ thật kỹ càng.”

Tôi không biết nên nói gì cho phải, do dự một lúc lâu, cuối cùng tôi vẫn quyết định nói ra cho mẹ tôi biết về chuyện hợp đồng của tôi với bà Khương.

Sau khi nghe xong mẹ tôi liền trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: “Bố con sắp về rồi, mẹ đi nấu cơm đã.”

Tôi đi theo mẹ vào trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không thể không đi Mát-xcơ-va, mẹ vẫn luôn khó chịu về chuyện con luyện tập đến nỗi tàn cả chân mà, nếu không thể múa đẹp được, như vậy thì chẳng phải là chân con đã bị tàn một cách uổng phí rồi hay sao?”

Mẹ tôi thở dài, bảo: “Mẹ biết rồi, tùy con vậy. Mẹ của Phương tiên sinh cũng thật là kỳ lạ, ngay đến cả chuyện này mà cũng làm ra được. Ban đầu mẹ còn tưởng là con bị bắt nạt cơ chứ, giờ thì xem ra, người đáng thương nhất hóa ra lại chính là Phương tiên sinh.”

Tôi nghe mà xấu hổ, sợ mẹ tôi lại thuyết giáo tôi một trận, bèn tìm cớ định chạy đi.


“À đúng rồi, con vẫn còn chưa nói cho mẹ biết tên của Phương tiên sinh là gì đâu đấy.” Mẹ tôi nói: “Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ, thế mà cứ luôn miệng gọi là “Phương tiên sinh”, con không cảm thấy gọi như thế là kỳ lắm à?”

Tôi nói: “Mẹ, đó là bởi vì tên của Phương tiên sinh nghe còn kỳ hơn nữa kìa.”

“Kỳ được đến mức nào cơ chứ?” Mẹ tôi hỏi.

“Tên của anh ấy là Phương Phương,” Tôi nói, thuận tiện còn bồi thêm một câu: “Mà đó không phải là biệt danh đâu, là tên thật đấy mẹ ạ.”

Tôi biết chắc là trong lòng mẹ tôi lại đang nổi gió bão lên rồi.