Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 37

Dẫu sao thì quần cũng đã bị ướt rồi, tôi quyết định làm tới luôn, dồn toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp bắt cá vĩ đại: “Bỏ con cá đó ra đi, để em bắt cho!” Tôi hoàn toàn mở rộng lòng mình (*), quả thật là không có cách nào kiềm nén lại nổi.

(*) Nguyên văn là “放飞自我” (Phóng phi tự ngã): ý 1 là mở rộng lòng mình, ý 2 là truy tìm mộng tưởng.

Tiếc là lý tưởng thì đầy ắp mà hiện thực thì lại quá phũ phàng. Lúc Phương tiên sinh mò được đến con cá thứ năm, tôi vẫn còn chưa thể chạm được vào nổi dù chỉ là một con.

Nói thật, nếu không phải là vì xét đến chuyện Phương tiên sinh vẫn chỉ như một đứa trẻ thì lúc này tôi đã hất đổ hết toàn bộ cá của anh ấy đi rồi…

Bực quá đi mất! Tôi chả muốn chơi nữa. Tôi đang định đi lên bờ thì Phương tiên sinh đột nhiên gọi một tiếng: “Tiếu Tiếu, em qua đây.”

“Để làm gì cơ?” Tôi vừa nói vừa bước qua đó.

“Chìa tay ra.”

Tôi bực mình chìa tay ra, Phương tiên sinh thật cẩn thận đặt một con cá nhỏ có đuôi màu xanh lam vào trong lòng bàn tay của tôi.


“Tiếu Tiếu cũng bắt được một con rồi này!” Phương tiên sinh vui vẻ nói.

Tôi nhịn không được mà nở nụ cười, vui vẻ mang theo con cá nhỏ lên bờ.

Phương tiên sinh cũng đi lên bờ, vẩy vẩy chân, nói: “Chúng ta về ăn cơm thôi.”

“Được.” Tôi vừa nói vừa xách chiếc hộp đựng cá cua lên. Phương tiên sinh nhận lấy chiếc hộp, “ào” vài tiếng, đổ toàn bộ cá cua ở trong hộp xuống nước.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ấy.

Phương tiên sinh còn bày ra dáng vẻ nghiêm túc mà giải thích cho tôi: “Trưa rồi, cá nhỏ và cua nhỏ cũng phải trở về nhà ăn cơm, lần sau chúng ta sẽ lại đến đây để bắt chúng nó tiếp nhé.”

Tôi bị làm cho tức đến nỗi suýt thì khóc. Tôi chỉ có thể như một đứa con ghẻ mà yên lặng ngồi trên tảng đá nhìn đàn cá bơi qua bơi lại trong nước. Ai ngờ Phương tiên sinh đột nhiên hỏi một câu: “Tiếu Tiếu, sao chân của em lại bị thương vậy?”

Hai má của tôi hơi nóng lên, thoáng nhìn qua hai bàn chân dị dạng của mình, phần chân trước bị cong, ngón chân thì quắp lại, toàn bộ các đốt ngón chân đều có vết chai, ba ngón chân bên phải còn từng bị gãy, để lại vết tích xương bị vỡ.

Phương tiên sinh cứ nhìn chằm chằm vào đó khiến cho tôi không ngẩng đầu lên nổi. Tôi vừa luống cuống đi giày, vừa làm bộ như không để bụng mà nói: “Đâu có đâu, ai múa ba-lê mà chả bị vậy.”

Phương tiên sinh ngồi xổm xuống, nhìn chân của tôi, nhỏ giọng hỏi: “Có còn đau không?”

Tôi lắc đầu, nói: “Không đau nữa, cũng quen rồi.”

Phương tiên sinh quay lưng qua, nói: “Tiếu Tiếu, để anh cõng em về.”


Tôi thấy hơi xấu hổ, bèn cự tuyệt: “Không cần đâu, em tự đi được mà.”

Phương tiên sinh lại nói: “Tiếu Tiếu, để anh cõng em về.”

Tôi nói: “Không cần đâu, em có thể tự đi được.”

“Tiếu Tiếu, để anh cõng em về.”

“Không cần đâu.”

“Tiểu Tiếu, để anh cõng em về.”

“Không cần đâu mà.”

“Tiếu Tiếu…”

“Được rồi được rồi!” Tôi không lay chuyển được Phương tiên sinh, đành phải leo lên lưng của anh ấy.


Phương tiên sinh ôm chắc chân tôi rồi đứng lên. Tôi sợ quá, bèn vội vàng ôm lấy cổ của anh ấy, chỉ sợ chẳng may mà ngã xuống thì chết. Nhưng chẳng bao lâu sau tôi phát hiện ra sự lo lắng của tôi là dư thừa, Phương tiên sinh bước đi cũng giống như khi anh ấy lái xe vậy, vững vàng mà chuyên tâm.

Bờ vai của anh ấy vừa rộng lại vừa ấm áp, thoang thoảng mùi mằn mặn.

Tôi có cảm giác như nhịp tim của tôi đã lên tới tận 200 mất rồi.

Tuy rằng vẫn luôn tự nói với mình rằng không sao cả, thế nhưng đến khi Phương tiên sinh chở tôi về đến nhà, tôi vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Này, chân của em xấu lắm có đúng không?”

Kỳ thật tôi hỏi như thế cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nghe anh ấy nói mấy câu dễ nghe mà thôi.

Tôi thấy Phương tiên sinh nhìn chằm chằm vào chân tôi khoảng nửa phút, sau đó thì gật đầu một cách rất nghiêm túc.

Mẹ nó chứ! Cuộc tình này không có cách nào có thể tiếp tục được nữa rồi!