Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 35

Đây là lần đầu tiên tôi hẹn hò với Phương tiên sinh ở bờ biển.

Kỳ thật thì tôi chẳng muốn ra biển một chút nào, bởi vì ra đó thì 8-9 phần là sẽ phải cởi giày ra để đi xuống biển. Vấn đề là vũ công múa ba lê, 10 người thì phải đến 8-9 người đều sẽ có bàn chân rất xấu, mà bàn chân của tôi thì không chỉ có xấu không thôi đâu mà trông còn tàn tạ nữa chứ, cho nên tôi cực kỳ không muốn để lộ bàn chân ra ở trước mặt Phương tiên sinh.

Đã nhận của Phương tiên sinh nhiều hoa như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thật sự muốn làm một chút gì đó cho buổi hẹn hò. Nghĩ đến chuyện bờ biển ở cách đây khá xa, tới đó chắc cũng phải mất mấy tiếng, buổi trưa chắc là cũng không kịp trở về nhà ăn cơm, thế là tôi bèn quyết định sẽ làm cơm hộp cho Phương tiên sinh.

Nói ra thì xấu hổ, nhưng mấy năm nay tôi vẫn luôn sống cùng với bố mẹ, cho nên tay nghề nấu nướng vẫn chẳng khá lên được một chút nào cả. Làm xong mà ăn không được ngon là cả một vấn đề, tôi chỉ sợ nhỡ đâu mình nấu chưa chín tới hoặc dùng sai nguyên liệu, khiến cho Phương tiên sinh đổ bệnh thì khổ. Cho nên, tôi quyết định vẫn là để cho mẹ tôi làm đầu bếp chính, còn tôi sẽ chỉ đứng bên cạnh để phụ giúp mà thôi.

Tôi hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có thể tạo hình cho cơm thành một hình mặt người có được không?”

Mẹ tôi đáp: “Đương nhiên là được.”

Tôi nói: “Con muốn mắt có màu xanh lam, tóc thì hơi quăn quăn lên một tí.”


Mẹ tôi liếc mắt nhìn tôi một cái rồi kéo dài giọng ra: “Làm được~”

Tôi đứng bên cạnh giải thích một cách giấu đầu hở đuôi: “Gần đây con rất hâm mộ một ngôi sao điện ảnh, là người nước Nga, đẹp trai lắm mẹ ạ!”

Mẹ tôi nói: “Ồ.”

Tôi không bịa ra được nổi nữa, đành phải nói thật: “Thôi được rồi, thật ra thì đó chính là vị tiên sinh vẫn hay tặng hoa cho con đó.”

Mẹ tôi nói: “Ồ!”

Tôi bảo: “Sau này cũng không chắc chắn là sẽ có thể đến được với nhau.”


Mẹ tôi nói: “Ố?”

Tôi lập tức đổ mồ hôi lạnh, nói thẳng ra: “Thôi được rồi, thực ra thì bọn con đã qua lại với nhau rồi.”

Mẹ tôi trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng kêu tên tôi: “Tiếu – Lạp – Sênh.”

Xong đời rồi, cứ khi nào mà mẹ tôi kêu ra tên đầy đủ của tôi thì y như rằng sẽ có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên, chưa được bao lâu thì tôi đã bị trừng phạt, mẹ tôi nói: “Cơm trưa sẽ không có phần của con đâu đấy.”

Tôi đau khổ rên lên một tiếng, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bếp rồi nằm giả chết ở trên ghế sofa.

Đến khi mở hộp cơm của Phương tiên sinh, tôi mới phát hiện ra rằng thì ra mẹ tôi vẫn làm đầy đủ hai phần cơm.

Ôi~, thật đúng là hạnh phúc khi có được một người mẹ “ngạo kiều”.

(*Ngạo kiều: bên ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong thì ấm áp dịu dàng)