Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 34

# Mình là notebook A của Phương Phương #

Xin chào cả nhà, mình là notebook A của Phương Phương đây, hai ngày nay có tiểu thiên sứ đã để lại lời nhắn hỏi mình là vì sao không còn trông thấy mình đâu nữa, nguyên nhân không phải là rất đơn giản sao – đó chính là bởi vì Phương Phương không có đi hẹn hò cùng với Tiếu tiên sinh! Là một quyển notebook chuyên đi ghi chép lại một cách tỉ mỉ về những buổi hẹn hò, đương nhiên là mình chỉ có thể xuất hiện vào những lúc Phương Phương ngốc nghếch đi hẹn hò rồi! So easy ~

Cho nên, khi mà mình xuất hiện thì điều đó có nghĩa là: Phương Phương ngốc nghếch rốt cuộc cũng đi hẹn hò lại với Tiếu tiên sinh rồi —- các bạn nghĩ rằng mình sẽ nói như vậy với các bạn ư? Lầm to rồi! Là một quyển notebook với thái độ nghiêm cẩn, mình cần phải ghi chép đúng với sự thực, đó là: Mama lại phải ra tay giúp Phương Phương ngốc nghếch hẹn gặp mặt với Tiếu tiên sinh rồi!

Nghe đến đây mà xót hết cả ruột.

Mama hỏi Phương Phương lần này muốn hẹn gặp ở chỗ nào, Phương Phương nói muốn hẹn gặp ở bên cạnh bồn hoa của khu chung cư.


Mama bảo không được, bởi vì Tiếu tiên sinh làm gì có biết đường đi đến chỗ bồn hoa của khu chung cư nhà chúng ta đâu.

Phương Phương lại nói muốn hẹn gặp Tiếu tiêu sinh ở nhà, mama bảo không được, Tiếu Tiếu vẫn chưa kết hôn cùng với Phương Phương nên không thể dẫn vào nhà được.

Phương Phương hỏi mama liệu rằng có thể kết hôn trước rồi mới đi hẹn hò có được không, mama bảo được đấy con đi hỏi Tiếu Tiếu thử xem nếu cậu ấy đồng ý thì có nghĩa là được.

Phương Phương không nói gì nữa.

Có phải mọi người đang nghĩ rằng sự trầm mặc của Phương Phương chính là biểu hiện của sự nhụt chí có đúng không? Không đâu! Bạn ấy đang giữ yên lặng để nghĩ cách cầu hôn với Tiếu tiên sinh đấy! Tin mình đi, với dung lượng não hữu hạn kia của bạn ấy thì chắc chỉ cần mất khoảng một năm rưỡi nữa là bạn ấy sẽ nghĩ ra được thôi.

Cơ mà một năm rưỡi thì lâu quá! Tiếu tiên sinh tốt như thế nhất định sẽ bị người khác lấy đi mất! Phương Phương ngốc nghếch thật đúng là chẳng thể nào làm cho mình bớt lo đi được mà! May mà đội quân notebook của chúng mình vẫn còn có mama – quân sư tình yêu, nếu không thì e là ngay đến cả nguồn cơn của đám notebook bọn mình cũng chỉ có nước bị chó tha đi mất mà thôi!

Mama nói, không phải là con thích biển rộng đấy sao? Hay là dẫn Tiếu tiên sinh tới bờ biển nhé?

Phương Phương bày ra vẻ mặt “con cũng nghĩ như vậy đấy”, sau đó vui vẻ đồng ý.


Nhưng việc lựa chọn địa điểm mới chỉ là bước đầu tiên của buổi hẹn hò mà thôi, tiếp theo đó còn có bước thứ hai, đó chính là diễn tập.

Vì muốn làm giảm bớt cảm giác hồi hộp lo âu cho Phương Phương, mama đã quyết định đưa Phương Phương tới bờ biển trước. Cũng may bây giờ đang là cuối mùa hè, bờ biển không có nhiều người lắm.

Mama đưa Phương Phương đi, còn Phương Phương thì đưa mình đi.

Mama bảo lần trước gặp mặt ngay đến cả nắm tay của Tiếu Tiếu cũng chưa thể nắm được, lần này nhất định phải nắm tay được đấy nhé. Phương Phương có lòng tin không nào?

Phương Phương lớn tiếng nói có ạ.


Mama bảo, tốt lắm, coi như bây giờ mẹ chính là Tiếu Tiếu đi, Phương Phương có gì muốn nói không nào?

Cậu có muốn chơi cát cùng với tôi không? Phương Phương nói.

Mama bảo tôi không chơi, tôi muốn về nhà cơ.

Phương Phương trầm mặc một lúc, sau đó nói vậy thì để tôi đưa cậu về nhà nhé.

— Xong —