La Giản được sinh ra ở một thị trấn nhỏ, năm đó thị trấn vẫn còn nghèo khó, may mà cha mẹ cậu có chút bí quyết, nên không cần lo một ngày ba bữa. Nhưng La Giản có một đoạn ký ức rất mờ nhạt, hình như khi đó cậu đang mắc bệnh nặng, lúc đó cha mẹ đang khóc, sau đó đưa cậu đến nhà ông bà nội dưới nông thôn dưỡng bệnh một thời gian.
Thế nhưng đoạn ký ức đó rất mơ hồ, cậu chỉ nhớ nhà ông bà nội ngói đất gạch vàng, ngoài sân có một cây quế hoa, còn có một mảnh ruộng, xa xa là dãy núi cao.
La Giản nhớ mỗi khi bà nội làm bánh quế hoa, mùi hương ngọt lịm ấy như khắc sâu vào đầu La Giản, cậu còn nhớ khi đó bà nội từng cầm tay chỉ cậu làm điểm tâm như thế nào, nhưng bây giờ La Giản chẳng còn nhớ gì.
À, đúng rồi, La Giản nhớ khi còn ở ngôi làng đó cậu có quen một người, là con trai, nhưng người đó là ai cậu không nhớ nổi, đoạn ký ức đó chỉ xuất hiện bất chợt, khi có khi không. Thế nhưng đáng lẽ ra, đó là những ngày đang nhớ nhất mới đúng.
Thì ra thị trấn đó cách nơi làm việc của La Giản cũng không xa, ngồi trên xe trung chuyển khoảng hai tiếng thì đến. Những ngày xa nhà La Giản có bao lần muốn quay về, nhưng vì sợ nên do dự, vì do dự nên kéo dài thời gian, đến lúc ấy chẳng còn dũng cảm để về nhà, thế là cứ kéo, kéo đến nhiều năm.
“Mẹ nó mình thật là bất hiếu.” La Giản tự nói, tuy mỗi lần có lương cậu cũng gửi tiền vào tài khoản của mẹ, nhưng mấy năm không về cậu không biết phải đối mặt với bọn họ thế nào, trong lòng La Giản bắt đầu e ngại, cho dù đã ngồi trên xe nhưng không hề cảm thấy yên tâm.
“Đúng rồi, còn phải đi thăm cha mẹ của A Lam.” La Giản nhớ đến việc này mới nhớ đến Phong Vũ Lam đang mất tích, cậu nhíu mày, lo lắng không biết tình trạng của Phong Vũ Lam có lạc quan hay không.
Mà khi La Giản ngồi xe về nhà, tình trạng của Phong Vũ Lam quả thật không lạc quan chút nào.
Phong Vũ Lam đang nằm trong một căn phòng ngầm, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa, bên trong tầng hầm đầy đủ thiết bị y tế. Hắn nằm trên một chiếc giường bệnh, trên người là một chiếc chăn dày, mũi và miệng đeo ống thở, bên trái có một cái giá, túi chất lỏng màu đỏ bên trên từng chút từng chút rơi xuống, truyền vào ống dịch đâm trên cách tay cậu, chất lỏng kỳ lạ được đưa vào cơ thể, khiến Phong Vũ Lam cảm thấy hơi ghê tởm.
Bên phải cậu là máy đo nhịp tim, chỉ số đang không ngừng nhảy lên. Lướt qua nó, Phong Vũ Lam có thể thấy một bàn giải phẫu, bên đó tựa như vừa làm phẫu thuật xong, dưới đất còn một ít vết máu chưa xử lý.
Trong không khí có mùi hỗn hợp của nước khử trùng và mùi máu tươi.
Phong Vũ Lam muốn cử động, nhưng tay vừa nâng lên thì mỗi bộ phận trong cơ thể lập tức đau đớn, đau đến mức Phong Vũ Lam gần như muốn ngất đi. Phong Vũ Lam đành phải nằm im trên giường, cố gắng mở mắt thật to, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mình chưa chết. Phong Vũ Lam nghĩ, thế nhưng đây là đâu?
Ký ức cuối cùng rất mờ nhạt, hình như lúc ấy hắn đang nói chuyện với La Giản, nhưng nội dung là gì Phong Vũ Lam không nhớ được. Trong lúc hoảng hốt Phong Vũ Lam đã thấy một giấc mộng, có một người đang nói chuyện với hắn, người đó nói, cố gắng hơn chút nữa rồi sẽ sống thôi.
Những câu nói này lặp lại rất nhiều lần, như muốn trở thành một niềm tin cho hắn.
Phong Vũ Lam sống, nằm ở đây, nhìn xung quanh, hô hấp.
Phong Vũ Lam ngẩn người, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Phong Vũ Lam sợ đến mức nhắm chặt mắt, thế nhưng máy đo nhịp tim bên cạnh đã có phản ứng.
Nhưng Phong Vũ Lam không định mở mắt mà càng nhắm chặt, hắn nghe thấy tiếng bước chân, có người đang đến gần hắn. Một lát sau, Phong Vũ Lam cảm thấy có người chạm vào mình, tay đặt trên trán hắn.
“Còn sốt nhẹ.” Người nọ cất tiếng, giọng nói rất quen, Phong Vũ Lam cố gắng nhớ nhưng không nhớ nổi đây là ai.
“Em tỉnh rồi?” Người nọ hỏi.
Phong Vũ Lam không trả lời.
Hình như đối phương đang cười, trong âm điệu lộ ra một chút vui vẻ, nhưng không che giấy được mệt mỏi. “Em vẫn nên ngủ cho khỏe, em vừa làm phẫu thuật xong, thân thể còn rất yếu.”
Phong Vũ Lam nhịn không nổi, muốn mở mắt xem người này là ai, nhưng hắn vừa mở mắt thì cánh tay đang đặt trên trán cậu lập tức dời xuống, che khuất tầm nhìn của Phong Vũ Lam.
Phong Vũ Lam hỏi:“Anh là ai?”
“…… Tôi là Đoạn Ly.”
“Đoạn Ly……?” Trí nhớ của Phong Vũ Lam thật sự hỗn loạn, thế mà không nhớ ra Đoạn Ly là ai, hắn nhíu màu tiếp tục hỏi: “Anh làm phẫu thuật cho tôi?”
“Không, tôi có bạn là bác sĩ.”
“Tôi mắc bệnh à?”
“Đúng, em bệnh rất nặng.”
“Lúc nào tôi mới khỏi?”
“Nhanh lắm.”
“Được rồi.” Phong Vũ Lam có chút bất đắc dĩ hỏi: “Tôi không thể nhìn anh sao?”
Đối phương do dự một lát, lúc sau mới dời tay khỏi mắt cậu, Phong Vũ Lam nghiêng đầu nhìn mắt đối phương, chỉ vừa liếc mắt, Phong Vũ Lam lập tức nhíu mày, hỏi: “Là…… là anh?”
Trên thực tế trí nhớ của Phong Vũ Lam đang rối loạn, người trước mắt rõ ràng rất quen, cả cảm giác chán ghét quen thuộc này nữa, nhưng trong lúc nhất thời Phong Vũ Lam không nhớ anh ta là ai.
Đoạn Ly lại tưởng Phong Vũ Lam nhận ra mình, gã vội vàng quay đầu, không dám nhìn vào mắt Phong Vũ Lam, giọng nói lạnh lẽo không cảm xúc: “Em ngủ đi, nội tạng của em bị thương nên tạm thời không thể ăn gì, chỉ có thể truyền dịch, cách một thời gian tôi sẽ đến nhìn em, nên không cần lo lắng.”
Đoạn Ly nói xong thì định rời khỏi, nhưng Phong Vũ Lam lại đột nhiên bắt lấy cổ tay Đoạn Ly. Đoạn Ly ngừng lại, quay đầu nhìn hắn. Phong Vũ Lam nhíu mày nhìn chằm chằm vào Đoạn Ly, móng tay bấm vào da thịt gã, như đang dùng hết sức lức trên người.
“Là anh……!” Cho dù trí nhớ có rối loạn, Phong Vũ Lam vẫn nhận ra gì đó, nghiến răng nhìn Đoạn Ly. Đoạn Ly im lặng một lát, nhẹ nhàng tránh khỏi tay Phong Vũ Lam. Phong Vũ Lam không có bao nhiêu sức lức, vốn không giữ được gã, chỉ có thể dữ tợn trừng Đoạn Ly.
“Là tôi.” Đoạn Ly bỗng nhiên mỉm cười, bước đến gần Phong Vũ Lam, đưa tay chạm vào gò má của hắn. A Lam tội nghiệp vừa bị thương vừa sinh bệnh, thân thể ốm yếu, gương mặt chẳng có bao nhiêu thịt.
Đoạn Ly không biết có phải đau lòng hay không, đột nhiên cúi đầu hôn lên mi mắt Phong Vũ Lam. Phong Vũ Lam không thể nhắm mắt lại, cảm giác trên mí mắt ướt đẫm, có chút ngứa, Phong Vũ Lam trong lòng rất khó chịu, hừ ra tiếng. Đoạn Ly không chịu bỏ qua, hôn xuống miệng A Lam, hắn càng giận thêm, cắn mạnh vào môi Đoạn Ly, trong khoang miệng lập tức tràn đầy mùi máu tươi.
Đoàn Ly chỉ cười, ngón tay chạm vào cổ Phong Vũ Lam. Hắn đột nhiên giật mình, thân thể dưới chăn vốn không có mặc quần áo, có lẽ trong lúc làm phẫu thuật đã cởi ra. Trong một lúc Phong Vũ Lam đột nhiên có chút sợ hãi, hắn dùng sức đẩy Đoạn Ly ra, còn tưởng Đoạn Ly sẽ không bỏ qua, nhưng không ngờ gã lập tức thả Phong Vũ Lam ra.
“Tôi đè trúng em sao? Khó chịu chỗ nào?” Đoạn Ly lại trở nên cực kỳ thân thiết, làm Phong Vũ Lam sợ đến mức ứa ra mồ hôi lạnh, tấm grap giường bên dưới cũng ướt đẫm.
“Anh…… anh…… anh tránh xa tôi ra!” Trong lòng Phong Vũ Lam có hơi sợ, chỉ tiếc hắn không thể nhúc nhích, nếu không đã nhảy ra xa ba mét, có thể cách xa Đoạn Ly bao nhiêu thì cách.
“Đừng sợ, em cần phải nghỉ ngơi.” Đoạn Ly an ủi rồi dịch chăn cho cậu.
Đầu anh ta bị xe đụng hay bị nước vào vậy? Chắc chắn có vấn đề! Trong lòng Phong Vũ Lam mắng chửi không thôi, tuy rằng lúc cậu vừa tỉnh dậy trí nhớ có hơi hỗn loạn, nhưng từ từ nghĩ lại, đây không phải là tên sát nhân điên cuồng kia sao, lúc nào lại thay đổi tính cách rồi? Nhất định có vấn đề, nhất định có âm mưu!
Phong Vũ Lam à Phong Vũ Lam! Hắn nói thầm trong lòng: Mày đừng bao giờ để dáng vẻ tốt bụng của gã lừa, nhất định phải nghĩ cách trốn khỏi gã ta, hướng về những ngày tươi đẹp!
Đoạn Ly nhìn sắc mặt Phong Vũ Lam thay đổi liên tục, gã có chút buồn cười, lại cúi đầu hôn xuống chóp mũi của Phong Vũ Lam, bắt lấy cánh tay đang lộn xộn của hắn nhét vào chăn, rồi nói: “Ngủ đi.”
A Lam quả thật có hơi mệt mỏi, thân thể đang trong tình trạng suy yếu, bất giác nhắm mắt, không đến hai phút đã chìm vào giấc ngủ. Đoạn Ly ngồi bên cạnh nhìn hắn rất lâu, đột nhiên không biết từ đâu lấy ra một quyển sách dày, đó chính là sách ma của Phong Vũ Lam, Đoạn Ly nhìn thoáng qua rồi đặt lên đầu giường cho Phong Vũ Lam.
Sau đó Đoạn Ly thở dài một tiếng, gã lấy môt mảnh giấy trong túi ra. Mảnh giấy in hoa tím, có lẽ là nó làm gã sầu lo, bởi vì nội dung bên trên là như thế này:
“Xin chào Đoạn Ly tiên sinh.Cớ trí của ngài đã giúp ngài thoát khỏi thân phận NPC, chúc mừng ngài một lần nữa trở thành người chơi, trở thành một thành viên trong đội ngũ của La Giản, tiếp tục phiêu lưu trong mật thất thần kỳ, nhưng tôi lại không đồng ý hành vi đầu cơ trục lợi quá giới hạn này, nên tôi đành phải trừng phạt ngài–Mật thất tiếp theo, đội ngũ của ngài sẽ bị cưỡng chế tiến vào ‘Chiến trường mật thất’ cũng với một đội ngũ khác, nhưng vì nhân số của ngài không đủ, mật thất sẽ tự động trang bị một thành viên mạnh cho ngài.Cho dù thắng hay thua, chúng tôi cũng không cho bất cứ ai làm trái quy định.”“Này mẹ nó chẳng phải là một bức thư uy hiếp sao.” Đoạn Ly xé nát mảnh giấy, lại đến gần Phong Vũ Lam, ngây ngốc nhìn hắn.