Trốn Thoát Mật Thất Vô Hạn

Chương 49: Về nhà

“Há, người anh em, sao về nhanh thế?” Ưng vẫn ngồi ở nơi cũ, tóc tai bù xù thẩn thờ trước thi thể của quái vật nào đó, lúc này y cảm thấy không khí ở phía sau dao động, nhìn lại thì thấy Hình Viêm phá vỡ không gian, đi đến.

Bầu trời trên đấu trường Tu La vẫn nhuộm một màu máu, tiếng oán thán và chém giết không ngừng, vào được nhưng không thể ra, mỗi ngày vẫn lập lại quá trình đầy bi thảm này, dù sống hay chết, dù vui hay buồn.

Ưng cũng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, y đã sớm mất đi quan niệm về thời gian, quên đi hình ảnh về thế giới bên ngoài, quên cả người nhà và bạn bè. Y cũng từng muốn thoát khỏi đây, đến bây giờ chỉ có thể thở dài nhìn trời buông tha.

“Mật thất cho tôi một nhiệm vụ gấp, nên tôi phải quay về.” Hình Viêm đi đến bên cạnh Ưng, anh cúi đầu nhìn thanh đao trong tay, lưỡi đao trong tay anh trở nên cực kỳ linh hoạt, xoay vòng đẹp mắt. Thấy động tác của Hình Viêm, Ưng đột nhiên nhíu mày, nói: “Đây không phải đao của cậu.”

“Đúng, không phải.” Hình Viêm có chút mê muội vuốt ve lưỡi đao, thân đao đen tuyền dưới bầu trời đỏ tươi ánh ra màu máu, tà ác nhưng lại khiến người ta rung động.

“Tuy rằng rất giống đao của cậu, gần như được đúc ra từ một khuôn, nhưng đó không phải, Hình Viêm cậu làm mất vũ khí của mình à?”

“Không, tôi chỉ tặng nó cho người khác.”

Ưng lập tức giật mình, ngẩng đầu nhìn Hình Viêm: “Tặng? Vũ khí cũng có thể tặng người khác?”

“Đương nhiên có thể.”

“Sao có thể, vũ khí của mình sao lại để người khác dùng?” Ưng không hiểu. Y không hiểu cũng rất bình thường, mật thất đã quy định như thế, vũ khí của mỗi người là độc nhất vô nhị, cho dù là người cùng chung máu mủ cũng chưa chắc đã dùng được.

Nhưng Hình Viêm không trả lời câu hỏi của Ưng, anh đăm chiêu nhìn thanh đao thật lâu, bỗng nhiên mỉm cười, nói một câu không rõ ràng: “Vũ khí của người khác, tôi đương nhiên có thể dùng.”

Ưng nghe nhưng không hiểu, cũng lười suy nghĩ, vũ khí đưa cho ai cũng là chuyện của Hình Viêm, nên y theo đó mà hỏi: “Mật thất cho cậu nhiệm vụ gì?”

“Thiên Khải Giả xuất hiện, mật thất bảo tôi đi giết hắn.” Hình Viêm cười lạnh, cất đao đi, quay đầu nhìn Ưng tiếp tục nói: “Đúng rồi, những thứ tôi gửi cho anh trước kia, còn giữ không?”

“Sao vậy? Muốn lấy?” Ưng hỏi: “Thế nhưng những thứ này đã vô dụng với cậu.”

“Tôi chỉ muốn biết nó còn hay không?” Hình Viêm trả lời.

“Không còn.” Ưng lắc đầu “Biến mất rồi, những thứ như linh hồn rất khó giữ, không biết đã bay đi đâu.”

“Vậy à, đúng là gay go thật.”

“Sao đột nhiên nhớ đến thứ này?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến đoạn ngày còn trong bóng tối kia.” Hình Viêm hình như không muốn nhiều lời, nói với Ưng: “Tôi đi đây.”

Ưng cũng không nói gì nữa, nhìn Hình Viêm cười: “Phải sống mà về.”



Thật may mắn, mình còn sống.

Bầu trời bên ngoài chỉ vừa tờ mờ sáng.

La Giản vô tri vô giác mở mắt, tựa như có thể trở về thế giới thật khiến cậu vừa vui vừa khó tin được, La Giản sửng sốt rất lâu mới xác nhận mình đang nằm trong phòng ngủ của mình, mà không phải căn phòng học yên lặng đầy xác chết, không có mảnh giấy đáng ghét kia, không còn những hồn ma lãng đãng xung quanh.

La Giản nằm trên giường, tất cả các vết thương và vết máu đã biến mất không còn, thanh đao vẫn nằm trong tay cậu, nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện điều khác biệt.

La Giản choáng váng ngồi dậy, trên người cậu là bộ chiến phục màu xanh đậm kia, chất lượng rất tốt, rất thoải mái, mặc ngủ cũng không có gì khó chịu, thế nhưng lúc này đang là mùa hè, mặc thứ này rất nóng, La Giản vội vàng cởi ra chạy vào phòng tắm, lúc cậu đi ra thì trời đã sáng.

Tuy rằng vừa trải qua một đêm trốn thoát sống chết, nhưng tinh thần La Giản lại tốt đến không ngờ, cậu đi đến trước tủ lạnh lấy một chai nước ra nốc sạch rồi mới lấy mảnh giấy in hoa được dán trên tủ lạnh xuống, cúi đầu nhìn sơ qua, nội dung là như thế này:

“Kính gửi La Giản tiên sinh.

Mật thất một người đã hoàn thành sau khi cậu trải qua một trận kinh tâm động phách, thế nhưng hành trình vẫn chưa chấm dứt, bốn ngày sau cậu và đồng đội sẽ tiếp tục tiến vào mật thất, xin chuẩn bị kỹ càng và giữ trạng thái tốt nhất, ngoài ra, phần thưởng của cậu được đặt ở trên bàn.

Như trên, chúc cậu may mắn.”

La Giản xé nát mảnh giấy rồi ném vào thùng rác, cậu ăn chút điểm tâm trong bếp, sau đó trở về phòng ngủ tìm trên bàn làm việc, quả nhiên trong ngăn bàn xuất hiện thêm vài vật, một chiếc dây chuyền hình thánh giá, hai cuốn sách cũ, lần lượt có tên là ‘Đao pháp ngụy trang’ và ‘Tâm pháp ngụy trang’.

Đao pháp cùng tâm pháp thì không cần phải nói nữa, La Giản cầm dây chuyền hình thánh giá lên, có chút khó hiểu: “Thứ này dùng để làm gì?”

Mặt dây chuyền có màu bạc, nhìn sơ qua giống như những trang sức bán trên thị trường, La Giản có chút không rõ vật này dùng để làm gì, cậu cũng không nghĩ nhiều, đeo lên cổ, hai cuốn sách cậu để vào ngăn kéo, hôm nay cậu còn phải đi làm, không có thời gian lo nhiều việc như vậy.

Trước khi ra khỏi nhà, La Giản lấy bộ chiến phục màu xanh đậm ra, suy nghĩ một lát rồi ném nó vào máy giặt, lúc ở trong mật thất trên quần áo La Giản dính rất nhiều nước xác và vết máu, tuy sau khi rời khỏi mật thất những thứ đó đã biến mất, nhưng trong lòng vẫn luôn có khúc mắc, cậu nhìn thoáng qua giường ngủ, thuận tiện kéo drap giường xuống định ném vào máy giặt luôn.

Thế nhưng sau khi tháo drap giường, La Giản đột nhiên đỏ mặt, cậu nghĩ nghĩ, khẽ thì thào: “Nói vậy, sau khi trốn khỏi mật thất tất cả vết thương đã lành, đến nơi kia… hình như cũng không còn đau…”

Sau đó La Giản rất không có tiết tháo nghĩ, vậy bây giờ mình có còn là trai tơ không? Thật sự rất kỳ lạ, thoát khỏi mật thất xong toàn bộ vết thương đã khỏi hẳn, cậu có cảm giác như việc kia chưa từng xảy ra, quả nhiên nên thử ở thế giới thật nhỉ? Hay là….

La Giản vội lắc đầu, loại chuyện này rất kỳ cục, tốt nhất đừng nên nghĩ nhiều, cứ thuận theo tự nhiên…

Vì thế La Giản cầm quần áo và drap giường đi vào buồng vệ sinh, máy giặt cũng rất lớn, đủ để bỏ hết vào. La Giản nhét bộ chiến phục vào trong rồi lại lấy ra, lục lọi từng túi quần, có những đạo cụ đặc biệt có thể mang ra khỏi mật thất, tuy La Giản không nghĩ mình có thể may mắn nhiều lần, nhưng chút may mắn đó thì cậu có.

Trong túi quần quả thật có một thứ.

“Gương…” Sắc mặt La Giản không tốt lắm, cậu lấy vật đó ra khỏi túi quần, đây chính là chiếc gương nhỏ đã vỡ trong mật thất, chiếc gương này vẫn như cũ, trên mặt gương được dán bằng băng keo trong, phản xạ ra gương mặt của La Giản.

Sau khi trải qua mật thất ‘Hoa trong gương, trăng trong nước’, La Giản đã trở nên ghét những tấm gương, cậu có cảm giác thứ này tượng trưng cho những điều chẳng lành, nhất là gương vỡ, không phải cũng có một câu ngạn ngữ nói về nó sao? ‘Phá kính nan viên’, bình thường nó tượng trưng cho tình cảm vợ chồng tan vỡ hoặc quan hệ bạn bè cắt đứt.

Tuy rằng La Giản cảm thấy đạo cụ này không tốt lắm, nhưng cậu vẫn mang theo bên người, cầm hồ sơ của công ty rồi ra khỏi nhà, La Giản vẫn như hằng ngày bắt đầu một ngày mới, nhưng sau khi cậu đến công ty, lại phát hiện không khí bên trong rất kỳ lạ.

La Giản làm ở một khu xí nghiệp nhỏ, mắt xích với những khách sạn, quy mô không lớn nhưng công ty đang lớn mạnh dần, La Giản không giữ chức vụ quan trọng, khi người không đủ thì cấp trên sẽ bảo La Giản đi làm đủ thứ việc ở các chi nhánh, như quản lý, phục vụ, lao công, vân vân…, trên thực tế, La Giản thấy mấy việc như này chẳng có gì quan trọng, có cơm ăn là được rồi.

Nhưng hôm nay, La Giản phát hiện mình sắp xui xẻo rồi. Ông sếp gõ bàn cậu bảo cậu đến văn phòng, sau đó đưa một tờ giấy qua, nghiêm túc nói: “Chỉ tiêu tháng này của cậu thấp đến không thể tin nổi.”

La Giản cũng rất nghiêm túc trả lời: “Sếp, bệnh phong thấp của em lại tái phát mà.”

“Cậu cút đi, cậu bao nhiêu tuổi mà bị phong thấp? Lừa ai hả!” Ông sếp bụng bia vỗ mạnh xuống bàn, màn hình máy tính trên bàn theo đó rung lên, La Giản cũng run lên, ông ta ho hai tiếng, híp mắt nhìn La Giản, nói: “Cậu, bị sa thải.”

“Gì?” La Giản lập tức choáng váng. “Sếp, em chỉ nghỉ hai ngày thôi mà, anh vì việc này mà sa thải em?”

“Đi làm rất quan trọng!” Ông sếp bụng bia lập tức phun nước miếng, La Giản thoáng lùi ra sau tránh đi, cuối cùng đành nuối tiếc lắc đầu, ra ngoài thu dọn đồ rồi đến phòng tài vụ nhận tiền lương của tháng này, sau đó rời khỏi công ty.

Thật ra thất nghiệp đối với La Giản mà nói đã quá đỗi bình thường, cậu thường xuyên đổi công việc, việc này chính La Giản cũng thấy lạ, cậu không cách nào có thể làm việc ở đâu quá một năm, đến thời hạn thì sẽ bị sa thải bằng đủ loại lý do, hoặc là cậu không muốn làm, tự nghỉ việc.

Đến bây giờ La Giản đã đổi ba bốn công việc, lúc đầu cậu làm vận chuyển ở siêu thị, sau đó là nhân viên chuyển phát nhanh, rồi chạy đến làm quản lý ở thư viện, rồi mới đến công ty này, công việc hoàn toàn khác ngành học của La Giản.

La Giản học chuyên ngành có rất ít người chú ý, tâm lý học tội phạm.

“Nói không chừng mình thật sự thích hợp làm thám tử hơn.” La Giản lật hồ sơ lý lịch của mình, cậu bất đắc dĩ mà cười. Nhất là khi cậu còn quen một tên mê súng đạn, tên kia hình như biết không ít tai to mặt lớn, thông qua quan hệ này, La Giản đúng thật có thể làm một thám tử.

Nhưng vấn đề này La Giản chỉ nghĩ mà thôi, cậu tính số tiền trong tài khoản, có lẽ chống đỡ được một thời gian, có thể đi tìm công việc mới.

La Giản có thói quen dành dụm tiền, từ trung học đã bắt đầu làm những việc vặt, đến đại học thì nhân ngày nghỉ làm đủ thứ việc, bởi vậy khi cậu ra xã hội cũng không bị bỡ ngỡ, cho dù cắt đứt quan hệ với người nhà, với cậu mà nói cũng không ảnh hưởng nhiều.

“Đúng rồi, về thăm cha mẹ thôi.” Vừa lúc cũng thất nghiệp, nhiều năm không liên lạc với người nhà, La Giản nghĩ, chắc cha mẹ cũng đã nguôi giận rồi, bây giờ quay về rất đúng lúc.