Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 51: Xông lên trời cao (Phần 4)

Hai người trốn trong góc thân thiết một lúc lâu, khi hòa vào đám đông trở về bộ dạng nghiêm túc, bắt đầu huấn luyện, Mại Mại nhân cơ hội ghé tai Chung Bình nói nhỏ: "Miệng cậu sưng lên kìa."

"..." Chung Bình lấy di động ra soi, chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ au.

Mại Mại nhịn cười: "Tớ đoán chuẩn ghê, hai người trẻ tuổi các cậu không nhịn được mà, tớ nói này ông chủ Lục luyện ra được cơ bắp kia khi nào thế, chuyện này nhất định phải tập thể hình, nhìn cậu xem, ngực to, mông cũng cong."

Lỗ tai Chung Bình đỏ lên, không nhịn được chặn miệng cô ấy: "Cậu rất từng trải nhỉ."

Mại Mại vỗ bả vai, "Chỗ chị còn giữ mấy bộ không còn xuất bản nữa, nếu em gái cần, chị có thể cống hiến bất cứ lúc nào, mở mang thêm tư thế càng có lợi cho tình cảm của hai người."

Chung Bình không đáp lại cô ấy nữa, để cho cô ấy tự lẩm bẩm.

Tường leo núi ở sân huấn luyện của SR rất bình thường, không có tính thử thách, Chung Bình nhớ tới thẻ hội viên ở câu lạc bộ leo núi sắp hết hạn, cách ngày cô hẹn Mại Mại cùng đi luyện tập.

Một thời gian không tới, huấn luyện viên nhìn thấy cô, nhiệt tình tiếp đón: "Công việc không còn bận nữa à? Thời gian trước tôi còn nhắc đến cô với người khác đấy."

"Nói gì tôi thế?" Chung Bình hỏi.

"Nói cô rất mạnh mẽ, trước kia lần đầu tiên tham gia thi tháng, độ khó hệ số 5.12 cô đoạt ngay vị trí thứ hai, năm đó cổ vũ biết bao tân binh nhỏ, quả thực là nhân vật truyền cảm hứng điển hình."

Chung Bình dở khóc dở cười: "Khoa trương vậy sao, sao có thể trở thành nhân vật truyền cảm hứng điển hình, dù sao cũng chỉ đứng thứ hai thôi mà."

"Chậc, cô nhóc này dã tâm không nhỏ nha... Aiz, ở đây..." Huấn luyện viên đột nhiên ngoắc tay, "Cô gái lần trước nhắc với cậu này, cuối cùng đã có thể cho cậu nhìn thấy người thật, nhìn cô ấy thể hiện tài năng xem tôi có lừa các cậu không."

Chung Bình và Mại Mại quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người đi tới, "Cao Nam?"

Cao Nam đến gần, mỉm cười nói: "Hiếm khi thấy cô ở đây."

Huấn luyện viên: "Quen nhau à? Chậc, vậy tôi không cần phải giới thiệu nữa, trước đó sao không thấy cậu nhắc đến vậy?"

Cao Nam nói: "Nhìn thấy anh nói hưng phấn thế, không nỡ cắt ngang."

Chung Bình thấy cách Cao Nam ăn mặc xuất hiện ở trong này, vô cùng bất ngờ, "Anh biết leo núi?"

"Mới vừa học thôi." Cao Nam giải thích, "Một người bạn của tôi là cổ đông trong câu lạc bộ này, cũng là cậu ta dẫn tôi tới, trước kia chưa từng tiếp xúc với cái này."

Huấn luyện viên nói: "Đừng nghe cậu ta khiêm tốn, cậu ta cũng đã luyện tập mấy tháng rồi, thành tích rất khá đấy."

Chung Bình và anh ta đã tương đối quen, Mại Mại cũng không xa lạ, ba người nhanh chóng trò chuyện. Tới lúc trước khi leo, thắt dây an toàn, mấy người cùng nhìn về phía tường leo.


Cao Nam bắt điểm tựa, không ngừng leo lên trên, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc người bên cạnh, lần đầu tiên gần với cánh tay cơ thể cô đến thế, không giống như mấy tháng trước mơ hồ nhìn trong video.

Cô buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt nghiêng nghiêm túc, nhìn lên trên, trong nháy mắt bỏ xa người khác một khoảng cách lớn, chỉ để lại bóng lưng và sự ngưỡng mộ của mọi người.

Cao Nam nhắm mục tiêu, leo lên trước.

Chơi đủ bên này rồi, ba người lại chiến đấu ở bên leo khối đá, Chung Bình hỏi Cao Nam: "Trước kia anh từng thử qua chưa?"

Cao Nam: "Lần trước thử hai mét."

"Hai mét? Ngã xuống à?"

"Suýt chút nữa thì ngã. Độ khó rất cao, tôi còn chưa luyện tập đủ, huấn luyện viên bảo xuống."

"May quá, không thiếu cánh tay hay gãy chân." Chung Bình nói đùa.

Cao Nam mỉm cười.

Huấn luyện viên nói chuyện với Mại Mại ở bên cạnh, nghe vậy quay đầu lại thêm một câu: "Lúc này đã luyện đủ rồi, tôi đi hộ tống cậu leo."

Mấy người đều cười.

"Leo khối đá lâu sẽ thành nghiện." Chung Bình nhân tiện giảng cho anh ta kĩ thuật và điểm quan trọng, khó khăn chênh lệch giữa leo khối đá và leo tường, lần đầu tiên cô dự thi là leo tường có độ khó hệ số 5.12, thuộc một loại cao cấp, và nó tương đương với 5.11 bên leo khối đá.

Cao Nam lặng lẽ nghe cô nói, không hề ngắt lời.

Cuối cùng đã đến lúc thực hành, không cần dây an toàn, chiếc đệm bên dưới là biện pháp an toàn duy nhất, xoa xong bột Ma-giê, bắt lấy điểm tựa, xác định tốt tuyến đường, mấy người bắt đầu leo lên trên.

Huấn luyện viên ở dưới hướng dẫn Cao Nam, Chung Bình kĩ thuật tốt, nhanh chóng leo lên đỉnh núi.

Một lát sau, Cao Nam uống nước, dựa vào bên cạnh nghỉ ngơi.

Huấn luyện viên đi tới hỏi: "Cảm giác thế nào?"

"Cũng không tệ lắm."

"Ha ha, vẫn động xong rất dễ chịu, loại hạng mục này có tính thử thách, so với quần vợt, golf, hoàn toàn khác biệt." Huấn luyện viên nói, "Leo khối đá này còn có cách gọi khác là "ba lê trên vách đá". vừa đẹp đẽ vừa kích thích."

Người phía xa còn đang tiếp tục, chân tay duỗi rộng, dáng người linh hoạt nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn quay đầu nói chuyện với người bên cạnh, mỗi cái nhăn mày mỉm cười đều không giống với người bình thường.

Cao Nam bóc viên kẹo cao su, bỏ vào miệng, lên tiếng: "Ừ, quả thật rất đẹp."

Leo núi xong, từ phòng tắm đi ra, Chung Bình gọi một ly trà nhài, ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ Mại Mại.

Một lát sau, có người đi tới từ đối diện.

"Chờ Mại Mại à?"

"Vâng, cô ấy còn đang tắm." Chung Bình hỏi, "Anh đã khỏe chưa?"

"Rồi." Cao Nam gọi một cốc cà phê, hỏi, "Ban ngày cô học bay, buổi tối còn leo núi, chịu được sao?"


"Đều là chuyện tôi thích, không cảm thấy mệt." Chung Bình nói.

Cao Nam cười, lại hỏi: "Buổi tối không đi hẹn hò với Lục Thích sao?"

"Hôm nay không phải có hẹn với Mại Mại sao?" Chung Bình nhấp ngụm trà, "Đúng rồi, anh tới nơi này leo núi khi nào vậy? Sao trước đó tôi chưa từng gặp anh lần nào."

"Đầu tháng tư."

"Đầu tháng tư?"

"Lần đầu tôi tới đây, đúng lúc thấy cô leo khối đá." Cao Nam cười, "Chẳng qua cô không phát hiện ra tôi thôi."

Chung Bình nhớ lại một chút, "Hình như là... đầu tháng năm tôi bắt đầu không tới nơi này nữa, chẳng trách chúng ta không gặp nhau."

Hai người đang trò chuyện, Mại Mại đi qua: "Không ăn cơm với cậu được rồi, Từ Điển hẹn tớ đi xem phim, đi trước đây, bye bye!"

"Này này..." Chung Bình gọi hai tiếng, Mại Mại đã hoàn toàn biến mất.

Chung Bình: "..."

Cao Nam nói: "Tôi cũng chưa ăn cơm, nếu không cùng nhau ăn đi?"

Chung Bình suy nghĩ, "Không được rồi, nhà tôi có họ hàng đến, đúng lúc đêm nay rảnh, tôi về chơi với con bé." Đứng dậy cầm túi, "Hôm nào sẽ cùng ăn, tôi bảo Lục Thích gọi anh."

Cao Nam cười, "OK."

Chung Bình chào tạm biệt anh ta, xoay người rời đi. Cao Nam ngồi yên tại chỗ, cho đến khi bóng người biến mất, anh ta mới thu tầm mắt.

Ngồi yên một lúc lâu, anh ta vươn tay, cầm lấy ly trà ở đối diện, híp mắt khẽ ngửi.

Sau một lúc lâu, khẽ nhấp một ngụm.

Hôm sau vẫn đi học bay như cũ.

Vừa đi học vừa đi làm nên tiến độ chậm, chi phí cũng gia tăng, nếu không phải do điều kiện không cho phép, Chung Bình và Lục Thích cũng muốn giống như Vương Hữu Phát thường trú ở trung tâm.

Mùa hè còn chưa kết thúc, ánh mặt trời thiêu đốt, Chung Bình lấy từ trong túi ra một lọ xịt chống nắng, hỏi Lục Thích: "Có muốn bôi không?"

"Thứ đồ dành cho phụ nữ, mình em dùng thôi."

Chung Bình: "..."

Chung Bình xịt một chút, trực tiếp xịt lên mặt Lục Thích, "Có chút thường thức khoa học một chút, phòng chống tia cực tím đấy có hiểu không?"

"Rồi rồi rồi." Lục Thích để cho cô bôi một lát, giữ lấy cổ tay cô, "Chỗ này." Đưa tay cô lần vào dưới cổ áo mình.

Chung Bình buồn cười rút tay về, "Đừng làm loạn." Tay chỉ lên trên, "Tự anh bôi đi."

Lục Thích vừa bôi vừa phun kem chống nắng, vừa chỉ vào túi cô, "Bên trong túi của em còn có gì nữa?"

"Son môi, gương, di động, băng cá nhân, nước Hoắc Hương Chính Khí(*)..."


(*)download (1).jpg

Chung Bình suy nghĩ, lại nói thêm, "Que lấy ráy tai."

"Túi càn khôn à?"

Chung Bình nói: "Đúng vậy, phụ nữ đều có túi càn khôn."

Chung Bình lau mặt, lấy checklist ra đối chiếu, tiếp tục xoa cánh tay.

Trên checklist đều là tiếng Anh, trước khi cất cánh phải kiểm tra máy móc và đèn báo trực thăng.

Huấn luyện viên còn chưa tới, Chung Bình cúi đầu nhìn bảng biểu, thăm dò khoang điều khiển, đối chiếu từng công tắc mở một. Lục Thích thuận tay lấy chai xịt chống nắng trong tay cô, xịt ra lòng bàn tay một chút, xoa lên cánh tay cô.

Chung Bình nhìn thoáng qua, không quá để ý, tiếp tục đối chiếu, nhìn bảng nhiên liệu nói: "Còn có thể lái được hai tiếng không?"

Lục Thích giúp cô xoa cánh tay, nhìn thoáng qua, "Khoảng tầm đó."

Chui ra ngoài khoang điều khiển, hai người lại đi tới phía sau kiểm tra đèn báo có sáng bình thường không.

Chung Bình vừa đọc checklist vừa xác nhận đèn, Lục Thích bắt đầu xoa sang cánh tay kia cho cô, Chung Bình thuận theo vươn tay ra, tiện cho anh xoa.

"Xoa đều một chút."

"Chậc, em yêu cầu cao thế."

"Là tự anh muốn làm cu li."

"Không khổ." Lục Thích dùng lực xoa cho cô, liếc cô, "Vô cùng ngọt."

Chung Bình cười: "Vậy còn chân đó, anh cũng xoa giúp em đi."

"Được." Lục Thích xoay người.

"Này này..." Chung Bình né tránh, "Em nói đùa thôi mà."

"Anh kệ em!" Lục Thích túm lấy cô đi thẳng về phía khoang điều khiển.

var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "s:")? "": "://"; document.write("");

"Anh làm gì..." Bả vai bị đè xuống, cô đặt mông ngồi, mặt hướng ra cửa.

"Giúp em xoa kem chống nắng, không phải em nói sao."

Lục Thích ngồi xổm xuống, xịt kem chống nắng ra, xoa lên chân cô.

Cô mặc chiếc quần lửng, lộ ra nửa cẳng chân, Lục Thích bôi đầy chỗ chân lộ, tay dần hướng lên trên, tiến vào trong ống quần, Chung Bình khẽ đá anh, cười nói: "Được rồi, đừng làm loạn."

"Đợi một lát, còn chưa bôi xong."

"Bị người thấy đấy... này tay anh! Bỏ ra đi!"


"Không."

Chung Bình lại đá anh, ngăn chặn bàn tay dưới lớp vải, chơi đùa một lúc lâu, Lục Thích mới ngừng, để phần kem chống nắng thừa bôi lên gáy cô.

"Đổ mồ hôi rồi." Lục Thích nói.

Chung Bình ngồi tại chỗ, ôm eo anh, "Nóng quá."

Lục Thích dịch chuyển chỗ, chống vào hai bên cửa, để ánh mặt trời thiêu đốt lưng, cúi đầu nhìn người trong bóng râm nói: "Dù em đã bôi kem chống nắng thì vẫn cứ bị đen."

"Không sao, hai tuần lại trắng thôi."

Hai người nói chuyện, cuối cùng đã chờ được huấn luyện viên đến.

Lục Thích lùi sang bên cạnh, Chung Bình lên máy bay trước. Chào hỏi huấn luyện viên, đối chiếu checklist bước khởi động, trực thăng trượt về phía trước, từ từ bay lên.

Mấy ngày nay, cất cánh, bay lên, rẽ cánh, dừng giữa không trung, hạ xuống, tiếp đất, Chung Bình đã nắm chắc từng thứ một, không còn căng thẳng như lần bay đầu tiên, trực thăng không còn rung lắc.

Bay lên bầu trời, Chung Bình nhìn cảnh sắc phía xa, thành thị trở nên nhỏ bé, biển rộng cũng không quá xa, gió bên ngoài, với tay ra là có thể chạm vào mây, cuối cùng cô đã cảm nhận được cảm giác bay lượn trên bầu trời.

Trời xanh biển xanh, tự do như vậy.

Trực thăng biến mất cuối tầm mắt, Lục Thích vẫn còn ngửa đầu lên nhìn, bên cạnh truyền đến tiếng cười nhạo: "Người đi, chó sủa!"

Lục Thích quay đầu nhìn, thấy là Vương Hữu Phát, nhíu mày, không hiểu ý của anh ta.

Vương Hữu Phát to tiếng lặp lại: "Chó! Chó!"

"Ăn thịt chó?"

Vương Hữu Phát: "..."

Lục Thích cúi đầu cười, lấy thuốc lá ra, chia cho anh ta một điếu, mình cũng châm một điếu, hai người ngồi nói chuyện.

Nói một lúc, Vương Hữu Phát lại đi luyện bay, Lục Thích chờ một lúc lâu, cuối cùng chờ được người quay về, đến lượt anh bay một vòng, huấn luyện kết thúc đã là chạng vạng.

Thảo luận với huấn luyện viên về tiến độ học tập, hai người rời đi, cùng đi đến bãi đỗ xe.

Chung Bình uống hết nửa chai nước, đưa cho Lục Thích, anh uống nốt phần còn lại, sảng khoái lau miệng, thư giãn.

Chung Bình đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, tối qua em và Mại Mại đi leo núi gặp Cao Nam."

"Cao Nam?"

"Đúng vậy, không ngờ anh ta cũng leo núi, sao chưa nghe anh nhắc tới?"

Lục Thích suy nghĩ, "Hình như anh cũng có chút ấn tượng, bạn cậu ta là ông chủ câu lạc bộ, em không nói thì anh cũng quên mất đấy. Cậu ta thật sự biết leo núi sao?"

"Vâng, trình độ cũng khá, đã luyện tập bốn, năm tháng rồi."

"Chậc, tiểu tử này giấu kín ghê."


Đang nói, di động của Chung Bình vang lên, bắt máy là đội trưởng Hà.

Đội trưởng Hà: "Tiểu Chung, cô có rảnh không?"

Chung Bình: "Có, anh về rồi à?"

Đội trưởng Hà: "Ừ, Lão Hồ cũng đến đây."

Chung Bình: "A, đội trưởng Hồ?"

Đội trưởng Hà: "Đúng vậy, cô rảnh thì cùng bọn tôi đến bệnh viên thăm vợ Lão Hoắc, thế nào?"

Chung Bình: "... Vâng."