Sau khi trải qua mấy ngày huấn luyện bay trên không, cuối cùng em họ đã tới Nam Giang.
Chung Bình phải đi làm, không thể đi đón người, buổi tối về nhà cha mẹ, được
nhận ngay một miếng bánh ngọt, "Tinh Tinh, chị mua xoài em thích ăn đấy, cố ăn hết nhé."
Em họ híp mắt cười: "Cám ơn chị họ."
Trong nhà làm cơm tiếp đón em họ, chú thím uống mấy chén rượu, nước mắt vui mừng, không ngừng cảm thán.
Bà Chung vội nói: "Đều là người nhà cả, có gì đâu, đúng lúc cả ngày Bình
Bình không có ở nhà, anh cô chú đi làm, một mình chị bình thường chả có
ai để nói chuyện, Tinh Tinh đến đây, chị còn cám ơn có con bé làm bạn
đấy."
Chung Bình gắp đồ ăn cho mẹ, "Mẹ, sao mẹ lại làm con thành bất hiếu như vậy, con thiếu sót như vậy sao?"
Chú thím vui vẻ, vội khen ngợi Chung Bình.
Buổi tối Chung Bình và em họ ngủ cùng nhau.
Phòng ngủ đã đổi mới hoàn toàn theo phong cách các em nữ sinh ưa chuộng,
giường đệm đều mới hết, trên bàn học giá sách có thêm đồ trang trí,
Chung Bình còn có lòng mua thêm một đống chậu hoa nhỏ, phòng WC cũng lắp đặt thiết bị dành riêng cho người khuyết tật.
Em họ ôm eo Chung Bình, cũng không nói gì.
Con bé hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, Chung Bình sờ tóc con bé, nói:
"Yên tâm ở đây, thiếu gì, muốn làm gì, cứ nói với chị."
"Vâng!"
Mấy ngày nay Chung Bình đều ở đây, trong phòng ngủ còn có một đống đồ của
cô, sách phi hành, mô hình máy bay, len và sách đan, còn có một con
chuồn chuồn tre.
Em họ cảm thấy thú vị, cầm chuồn chuồn tre quan sát, "Chị thích món đồ chơi ngây thơ này sao?"
Chung Bình: "..."
"Chơi khá vui." Chung Bình chỉ cho cô bé mở bóng đèn thế nào, vặn để chuồn chuồn bay lên, ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Tiếp đó, Chung Bình nói: "Phải tiết kiệm pin, tắt đi." Vặn một cái, ngọn đèn tắt.
Em họ: "..."
Di động reo, Chung Bình nhìn số gọi đến, ra hiệu cho em họ tự chơi, đi ra cửa sổ, kéo cửa sổ ra nghe điện thoại.
Chung Bình: "A lô."
Lục Thích: "Anh vừa về nhà, còn chưa ăn cơm."
Chung Bình: "Bận gì mà muộn thế này?"
Lục Thích: "Bận lắm, một đống việc... Em đang làm gì thế?"
Chung Bình: "Em họ em tới rồi, đang nói chuyện với con bé."
Lục Thích: "Vậy hiện tại em nói chuyện với anh đi."
Chung Bình: "..."
Giọng nói trong điện thoại hơi trầm thấp, phối hợp với ánh trăng, gió đêm và
hơi lạnh từ điều hòa trong phòng ngủ, thổi vào mặt, ấm áp mà không hanh
khô.
Em họ bỏ chuồn chuồn xuống, không có việc gì làm lại quan sát len và mô
hình máy bay trên bàn. Cầm len lên, cẩn thận quan sát một chút đã biết
là đang đan thứ gì đó.
Mũi đan không đều... còn có mấy mũi không theo quy tắc...
Không biết về sau thành phẩm là khăn quàng cổ hay là thứ gì.
Em họ nhìn về phía người ở bên cửa sổ vừa nói chuyện vừa cười, mỉm cười, mở sách ra xem.
Một lát sau đã nói chuyện điện thoại xong, Chung Bình đóng cửa sổ, "Có muốn ăn hoa quả không, chị đi gọt cho em?"
"Không cần, nên ngủ rồi ạ." Em họ hỏi, "Chị đang yêu đương à?"
Chung Bình dựng ngón trỏ lên trước miệng.
Em họ che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Phải giữ bí mật sao? Hai bác chưa biết ạ?"
"Chị còn chưa nói với họ." Chung Bình ngồi xuống giường.
"Tại sao không nói ạ? Lần trước chị về em nghe mấy bác đều thúc giục chị kết hôn, nếu chị nói đã có bạn trai không phải sẽ chặn được miệng họ sao."
Chung Bình suy nghĩ, cười nói: "Người làm cha mẹ quá quan tâm đến chúng ta,
chị sợ quá tâm quá hóa ngược, chị đâu chỉ gạt bọn họ mỗi chuyện này."
Em họ trợn tròn mắt: "Chị hư thế!"
Chung Bình nói: "Là chị biết rõ mình đang làm gì, muốn làm gì, "chia sẻ" gì
cũng phải xem đối tượng và thời cơ, việc này còn chưa vội, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
"Em cảm thấy... chị quả nhiên là người lớn."
Người lớn mới có thể tổng kết "tại sao nói dối" trong sạch mà vẻ vang như vậy, em họ đồng tình gật đầu.
Chú thím bận rộn công việc, hôm sau phải trở về, Chung Bình tranh thủ thời
gian đưa em họ đi mua sắm và tham quan, rồi lại đến SR tham gia huấn
luyện với Lục Thích.
Vừa vào cửa, thấy một đống người vây quanh, đang ồn ào gì đó.
Mại Mại và Từ Điển bị vây xung quanh, cách chiếc bàn nhỏ, xắn tay áo lên, trừng nhau.
Chung Bình tò mò: "Cái gì vậy? Đội trưởng Hà còn chưa đến sao?"
"À, đội trưởng Hà đến tổng bộ Bắc Kinh rồi, không biết đi làm gì, có lẽ
cũng nhanh về thôi." Nói xong, A Giới tiếp tục xem cuộc vui, nói tiếp,
"Bọn họ đang làm thí nghiệm xem thể lực giới tính và thể lực hình thể
cái nào hơn."
Chương Hân Di ở bên cạnh cười nói: "Đang thi vật cổ tay đấy."
Chung Bình: "..."
"Toàn bộ yếu tố không đáng tin cậy! Thể lực không liên quan gì đến sức lực."
"Đáng tin cậy! Sức lực cũng là trụ cột của thể lực, cậu bảo em gái Lâm chạy
ba nghìn mét cho tôi xem!" Mại Mại hét, "Cậu đợi một lát, tôi giải quyết Từ Điển trước rồi nói sau."
Từ Điển không phục: "Ai giải quyết ai!"
Mại Mại nói: "Đợi lát nữa!"
Từ Điển: "Làm gì?"
Mại Mại: "Vật cổ tay mà không cược thì không có ý nghĩa, phải cược gì đó."
Từ Điển: "Cô nói xem muốn cược gì, tiền à."
"Tục!" Mại Mại hất tóc, "Người thua mời người thắng đi xem phim ăn cơm!"
Từ Điển: "Tuy đề phụ nữ mời thì không công bằng, nhưng tôi luôn ngưỡng mộ cô là nữ hán tử."
Mọi người cười to.
Ai Giới giữ tay hai người bọn họ: "3, 2, 1!"
Trận đấu bắt đầu.
Mọi người không ngừng cổ vũ, Chung Bình xem náo nhiệt, Lục Thích để tay lên vai cô, ngồi ở nửa sau mặt bàn, nói bên tai cô: "Cả người Mại Mại toàn
cơ bắp, khó đối phó đấy."
Chung Bình khẽ đấm anh: "Hâm mộ cơ thể người ta rắn chắc hơn anh sao?"
"Chậc..." Lục Thích hạ giọng, "Mấy hôm trước không phải em đã sờ qua sao? Vậy sờ lại xem cơ thể anh rốt cuộc có rắn chắc không?"
Chung Bình: "Không đứng đắn."
Lục Thích im lặng, Chung Bình thấy anh không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía anh, Lục Thích nhìn cô mấy giây, lên tiếng: "Anh đang nhớ lại một
chút, so với em trước đó, anh rất đứng đắn."
Chung Bình: "..." Bật cười, nhanh chóng che miệng.
Trận đấu đang bất phân thắng bại.
"Từ Điển cố lên!"
"Mại Mại, đè chết anh ta!"
Cố lên, cố lên!"
"Rầm..." Tay đập xuống bàn, cuối cùng đã phân thắng bại.
"Mại Mại giỏi quá!"
"Không hổ là nữ hán tử!"
"Ha ha ha ha!"
Mại Mại nói với Từ Điển: "Thế nào, khi nào thì mời ăn cơm xem phim đây?"
Từ Điển xoa cổ tay, chấp nhận thua cược: "Cô quyết định thời gian, tôi
nhất định chuẩn bị ví tiền! Nhưng mà..." Vừa nói vừa chuyển, Từ Điển
nói, "Tôi vẫn đang thảo luận về thể lực giới tính, ở điều kiện ngang
bằng, thể lực của phụ nữ kém hơn đàn ông đây là sự thực, dùng tôi và cô
để làm căn cứ rõ ràng là không công bằng, cô xem tôi gầy còn cô khỏe thế kia!"
Mại Mại: "Anh lấy "điều kiện ngang bằng" làm cơ sở, vậy không phải đang bổ
sung cho "ý kiến về hình thể" ở trên sao, rõ ràng chính anh cũng ngầm
thừa nhận vấn đề chênh lệch hình thể, anh đang mâu thuẫn, không logic
đấy."
Từ Điển: "Không lấy thể lực giới tính và thể lực hình thể, đây là hai loại thí nghiệm, thí nghiệm thì yêu cầu khác biệt. Cùng giới tính, vậy phải
tiến hành ở điều kiện ngang nhau."
Mại Mại nghe mà không thể hiểu nổi, "Ngừng! Khác giới tính, điều kiện ngang nhau là không chứng minh được?"
Từ Điển: "Đúng!"
Chung Bình đẩy bàn tay trên vai ra, đứng ra nói: "Để tôi."
Từ Điển: "..."
Mọi người: "..."
Lục Thích: "..."
Mại Mại cười to,
Mại Mại chỉ vào Từ Điển: "Anh đừng hoảng, tiếp đi!"
Từ Điển: "Biết cái gì gọi là trường hợp đặc biệt không? Hai người các cô
đều là trường hợp đặc biệt." Tìm một vòng, anh ta đột nhiên chỉ tay,
"Như vậy mới là bình thường."
Nhìn theo tầm mặt, bắt gặp Chương Hân Di vẻ mặt vô tội.
Chương Hân Di hơi sửng sốt, cười nói: "Vậy tôi thử với anh một lần nhé?"
A Giới vội nói: "Từ Điển, cậu đang bắt nạt phụ nữ đấy à?"
Khóe miệng Từ Điển nhếch lên: "Tôi đâu có đấu với cô ấy."
Chương Hân Di tiến lên: "Thử đi, biết đâu tôi thắng thì sao."
Vốn là chơi đùa, mọi người vô cùng hưng phấn, Từ Điển và Chương Hân Di cũng không khiến mọi người mất hứng, lại trở về vị trí cũ, trận đấu bắt đầu.
Thắng bại không khó đoán, chỉ một lát, Từ Điển giành thắng lợi áp đảo.
Bên cạnh có người ồn ào: "Tiểu Chương, cô phải mời Từ Điển ăn cơm xem phim đấy."
Từ Điển tùy ý hất tay: "Các người nhiệt tình thật."
Chương Hân Di cười nói: "Được, tôi mời tất cả mọi người, ăn cơm, hát karaoke, cho mọi người quyết định thời gian!"
var _avlVar = _avlVar || []; _avlVar.push(["a1ccd7e7c4ca4114b39c0ff6abf60563","inreadyomedia"]); var avlProtocol = (document.location.protocol == "s:")? "": "://"; document.write("");
"Ha ha, nhìn xem người ta phóng khoáng chưa."
Không ai coi là thật, nhưng cô ta nói xong, kéo quan hệ với mọi người gần thêm không ít.
Mại Mại nhỏ giọng nói với Chung Bình: "Xem EQ của người ta đi, nói hay như
vậy, tớ sợ địa vị hoa khôi trong SR của cậu sẽ nhanh chóng mất đấy."
Hoa khôi... Chung Bình buồn cười lườm cô ấy.
Cuộc chơi còn chưa kết thúc, Mại Mại và Từ Điển vẫn không ngừng tranh cãi,
cuối cùng Chung Bình đành phải giảng hòa, mọi người cùng nhau so tài.
Có thua có thắng, so với A Giới và Bình An, thắng Từ Điển chỉ như một bữa ăn sáng.
Lại thắng một người, Chung Bình xoa cổ tay, ánh sáng phía trước bị che mất, chiếc bàn chùng xuống.
Chung Bình ngẩng đầu, nhíu mày.
Lục Thích xoay vai mấy cái, cánh tay để lên lưng ghế: "Thi một chút, xem bây giờ em có thể đánh bại khiến anh rớt mắt không."
Chung Bình: "Em sợ anh bị tổn thương."
"Đừng coi thường ý chí của đàn ông." Lục Thích tới gần, hạ giọng nói, "Anh có thể dung nạp em."
Chung Bình cười, tay để lên bàn, gập bốn ngón lại, ra hiệu cho Lục Thích.
Mấp máy môi, nghiêm chỉnh so tài.
Không khí tăng vọt, mọi người hét to vây quanh bọn họ.
"3, 2, 1, bắt đầu!"
Hai người nắm chặt tay, tay Chung Bình như bị Lục Thích bao hết, dùng sức, cơ bắp cánh tay nổi lên, hàm răng cắn chặt.
Lục Thích dùng sức, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, tràn đầy sức lực.
Mại Mại đứng xem nhỏ giọng bàn luận với Từ Điển: "Có phải Lục Thích luyện
tập không? Trước đó còn không chú ý, dáng người anh ta hình như tốt hơn
nhiều so với lúc vừa tới?"
Từ Điển gật đầu: "Hình như vậy."
Vẻ mặt Lục Thích khá thoải mái, "Đúng rồi, còn chưa đánh cược đâu."
Chung Bình tăng sức: "Cược gì?"
"Ra một yêu cầu đi."
Chung Bình không phản đối.
Hiện người tiến vào trạng thái giằng co, không nói chuyện nữa, Chung Bình
dần đuối sức hơn, vẫn cắn răng kiên trì như cũ, Lục Thích liếc cô,
thoáng thả lỏng, lập tức trở về thế cân bằng.
Một lát sau, Lục Thích đột nhiên run lên, vội nhìn về phía Chung Bình.
Mặt Chung Bình vẫn thản nhiên, tầm mắt nhìn chằm chằm hai người giằng co.
Dưới bàn, bàn chân đi tất đang cọ vào cẳng chân đầy lông.
Không ai nhìn thấy động tác này, hai bên bàn đều bị tấm ván gỗ che mất.
Bàn chân chỉ cọ một chút, Lục Thích giật mình, buông lỏng lực.
Chân lại tiếp tục khẽ cọ, Lục Thích ngứa ngáy, toàn bộ sức lực tan rã.
"Rầm."
"Yeah!" Mại Mại reo lên.
Từ Điển mang vẻ mặt "sự sỉ nhục của đàn ông" nhìn Lục Thích.
Chung Bình nghiêm túc nhìn người đối diện, "Cám ơn."
Ngón tay Lục Thích để bên miệng, không nhịn được bật cười.
Trận đấu kết thúc, đã đến lúc ra ngoài huấn luyện, Lục Thích nhân cơ hội túm Chung Bình đến góc tường, còn chưa nói được câu nói, Chung Bình đã vội
la lên: "Binh bất yến trá, được rồi, em sai rồi!"
Lục Thích đặt cô lên tường, cắn môi cô, lật người cô qua, đánh mông cô mấy
cái, mới hôn cô, cười dán sát vào miệng cô, nói: "Rất hư đấy nha?" Chung Bình cười.
"Học ai đấy hả?" Dùng sức vỗ mông cô.
Chung Bình: "Ừm... Em đã nhận sai rồi mà..."
"Anh rất thích vậy, lần sau tiếp tục." Lục Thích cười.
Chung Bình: "..."