Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 15: Cứu viện cao ốc

Nói xong hai chữ này, Chung Bình lập tức chạy vội vào trong tòa nhà, một bóng dáng cũng vọt vào theo cô, đúng là người đồng đội cùng tham gia huấn luyện Hội chữ thập đỏ với Chung
Bình.
Lục Thích chỉ kịp nhìn thấy hai người kia biến mất như một trận gió, anh lại ngẩng đầu.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn thành thị
chiếu sáng tầng mây, trong trời đêm ánh lên sắc xanh, áng mây bồng bềnh
trôi theo làn gió, người nọ đang bị treo giữa không trung dường như cũng đang lung lay.
“A… rơi xuống mất!”

“Không rơi, anh ta chỉ giật mình thôi!”

“Sao cảnh sát còn chưa đến? Mau gọi 110 đi!”

“… Các anh phái trực thăng đến đi, phải dùng trực thăng! Trung tâm Hoàn
Cầu cao mấy trăm mét thế này, người kia lại mắc kẹt ở đó, làm tôi nhớ
đến trên phim, từng dùng trực thăng kéo người lên!”

Xung quanh đều là tiếng hoảng hốt và báo cảnh sát, Lục Thích nghe thấy, bước vào cửa trung tâm Hoàn Cầu.
Chung Bình và người đồng đội đã lên được sân thượng, người phụ trách tòa nhà lòng nóng như lửa đốt, liếc thấy
trang phục của bọn họ, tinh thần tạm thả lỏng: “Cuối cùng các anh cũng
đến rồi…” Anh ta đột nhiên ngừng lại, “Các anh là ai? Không phải bên
phòng cháy chữa cháy sao?”
Người đồng đội nói: “Chúng tôi là đội cứu viện Thái Dương, vừa nhận được điện thoại xin giúp đỡ.”

Số điện thoại của đội cứu viện SR là 400, hai mươi tư giờ đều có người
trực, ai cũng có thể gọi đến, không cần phải thông qua cảnh sát và bên
phòng cháy chữa cháy.
Mười phút trước đội cứu viện SR nhận
được điện thoại xin giúp đỡ, lập tức thông báo, cũng thật khéo Hội chữ

thập đỏ cách nơi này gần nhất, Chung Bình và người đồng đội đi đến
trước, hiện tại cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy có lẽ còn đang trên đường đi.
Mấy người khác trên sân thượng hoang
mang lo sợ, bối rối kể lại tình hình: “Anh ấy là đồng nghiệp của chúng
tôi, hôm nay bởi vì chuyện công việc chúng tôi xảy ra tranh cãi, uy hiếp chúng tôi nói muốn tự sát, chúng tôi chỉ nghĩ là hù dọa thôi, ai ngờ
vừa lên sân thượng, anh ấy lập tức nhảy xuống!”

“Hiện tại anh ấy bị mắc kẹt ở nơi đó, làm thế nào đây?”
“Sao cảnh sát còn chưa đến thế!”

“Anh ta không còn trụ được bao lâu đâu!”

“Xong rồi, làm thế nào đây, ơ…”

Chung Bình và người đồng đội đi ra ngoài sân thượng, cẩn thận quan sát bên dưới.
Cao ốc trung tâm Hoàn Cầu cao 170m, có bốn mươi tầng, ngọn đèn sáng rực, cho nên Chung Bình có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mặt ngoài tòa nhà toàn là vách tường
nhẵn thín, không có cửa sổ, không có mái bằng, không có nơi nào tiếp
được người. Người nhảy lầu mặc áo vest dài tay, không biết đang được thứ gì vây xung quanh, nhưng bị giữ lại ở vị trí cao khoảng 100m, ý chí
muốn sống mãnh liệt, một bàn tay còn bám lấy thứ gì đó trên tường, mồm
không ngừng khóc kêu to cứu mạng, chắc chắn là vô cùng sợ hãi rồi.
Chung Bình chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm thế này.
Cô xoay người, đang muốn nói chuyện với
người phụ trách, đột nhiên thấy Lục Thích từ cửa sân thượng đi ra, cô
hơi sửng sốt, rồi lập tức hoàn hồn.
Chung Bình hỏi: “Có biết thứ vây lấy anh ta là gì không?”
Người phụ trách nói: “Tôi đoán là tấm
biển quảng cáo, gần đây chúng tôi đang tiến hành sửa chữa tường ngoài,
chiều nay vừa mới dỡ bỏ biển quảng cáo, có một số khung còn chưa dỡ đi.”
Lục Thích đi qua nhìn xuống người đang mắc kẹt giữa không trung, nghe vậy nói: “Vận cứt chó.”

Chung Bình bỗng nhiên quay đầu lại, tim Lục Thích đập mạnh khi nhìn thấy ánh mắt của cô.
“A…”

“A…”

“A…”


Tiếng hét liên tiếp, Chung Bình lập tức nhìn xuống phía dưới, thấy người bên dưới không ngừng ồn ào, người nhảy lầu đã im bặt.
Đột nhiên anh ta rơi xuống một chút.

“A…”

Người chứng kiến liên tục gào thét.
Khung quảng cáo trên tường quả thật
không tiếp nhận được hết sức nặng, đang dần long ốc, người nhảy lầu lần
đầu long ốc đã hôn mê bất tỉnh, hiện tại là lần thứ hai.
Tình huống vô cùng khẩn cấp, mọi người
còn khủng hoảng hơn so với trước, hai cánh tay người phụ trách không
ngừng run rẩy, mất hết tất cả bình tĩnh.
Người đồng đội bên cạnh Chung Bình đột nhiên hô lên: “Tiểu Chung, lại đây hỗ trợ!”

Người đồng đội lấy từ trong góc ra một bộ dây thừng, thoạt nhìn có lẽ là đồ trang bị “người nhện” để lại. Có người nói: “Đây là của bọn Lão
Vương, bọn họ đi ăn cơm mất rồi.”

Người đồng đội kéo dây thừng ra, nói: “Không kịp chờ nữa rồi, tôi đi xuống cứu người, cô hỗ trợ!”

Đồ trang bị “con nhện” là dây thừng và tấm ván gỗ, Chung Bình nhanh
chóng tìm được điểm cố định, cướp lấy dây thừng trong tay người đồng
đội, nói: “Anh hỗ trợ, tôi đi xuống.”

Người đồng đội không đồng ý, Chung Bình nói: “Anh không đồng ý, tôi vẫn
đi, nhanh lên, anh ở trên chỉ huy!” Nói xong cánh tay đột nhiên bị giữ
chặt.
Lục Thích không biết xuất hiện từ khi nào, bắt lấy cánh tay cô, hét: “Cô điên rồi, chờ cảnh sát đi!”

Chung Bình dùng sức rút ra, Lục Thích đã có kinh nghiệm, lần này không
để cho cô rút được: “Còn chưa cứu được người thì cô đã ngã chết rồi, cô
đứng im cho tôi!”

Chung Bình đá anh một cái, rút tay ra: “Anh đứng im một bên cho tôi!”

Dưới sự hỗ trợ của đồng đội, cuối cùng cô đã chuẩn bị xong.
Lục Thích còn muốn ngăn lại thì bị người đồng đội ngăn cản.
Chung Bình lớn tiếng quát: “Lục Thích!”


Tiếng quát mãnh liệt, tiếng động như xuyên thủng tầng mây, Lục Thích đờ người tại chỗ.
Chung Bình đứng bên rìa sân thượng,
người phụ trách không ngừng nói: “Các người xảy ra chuyện gì không liên
quan đến tôi, là tự các người muốn đi xuống!”

Chung Bình và người đồng đội bỏ ngoài tai, hai người phối hợp với nhau, Chung Bình dần dần rơi xuống.
Cô giảm tốc độ không nhanh, tay bị dây
thừng thô ráp cứa vào, rát tay, nghe thấy người đồng đội chỉ huy, cô hít thở sâu, chậm rãi, cuối cùng cách người nhảy lầu ngày càng gần.
Bỗng chốc.
“A…”



“A…”
Khung quảng cáo đột nhiên gãy, người
nhảy lầu hôn mê rơi xuống, rồi lại dừng ở giữa không trung, như có người đột nhiên khiến thời gian dừng lại.
“A…”

“Trời ạ…”

Một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy áo vest người nhảy lầu, đám người không ngừng hô lên.
Chung Bình cắn răng, kiểm soát vị trí của mình, dùng tất cả sức lực, cuối cùng đã đỡ được người nhảy lầu, ôm chặt lấy.
Gió không ngừng thổi, Lục Thích chống tay vào lan can sân thượng, nhìn không chớp mắt bên dưới.
Ánh đèn rực rỡ, lọt vào trong tầm mắt
toàn là cao ốc và cầu vượt, khoảng cách 170m thu hết vào tất cả phồn hoa vào trong đáy mắt, thành đông cũ đang cải tạo, thành tây đang khai phá, thành bắc mạng lưới giao thông chằng chịt, năm tòa CBD tập hợp tất cả
tinh anh ngành kinh tế.
Lúc này cả thành phố đắm mình trong ánh
đèn, tim Lục Thích đập mạnh như nhịp trống, tim giống như sắp nhảy ra
khỏi lồng ngực, anh quên cả hít thở, trong mắt chỉ còn có một mình người kia.
Người nọ nhỏ bé như thế.
Chung Bình ngẩng đầu, tầm mắt từ lan can đảo qua mặt người nọ, chờ cứu viện phía trên.
Lục Thích không biết cảnh sát và bên
phòng cháy chữa cháy đến từ lúc nào, bên tai là tiếng chỉ huy, nhân viên phòng cháy chữa cháy nghe lệnh, thắt dây an toàn nhảy xuống, nhanh
chóng đến bên cạnh Chung Bình, cột chắc người nhảy lầu, hai bên hợp lực, thành công mang người nhảy lầu lên sân thượng.
Một đám người vây quanh người nhảy lầu,
tiếp theo là công việc của bên cảnh sát và phòng cháy chữa cháy, Chung

Bình đặt mông ngồi xuống đất, cởi dây thừng trên người ra, mỉm cười đáp
lại sự cảm kích của người xung quanh.
Người đồng đội giúp cô tháo dây thừng
ra, vui mừng nói: “May là chúng ta hành động sớm hơn một bước, vừa rồi
rất nguy hiểm, suýt chút nữa thì có chuyện, may mà sức cô đủ khỏe.”

Chung Bình cười không nói gì, tay im lặng để vào vị trí tim đập. Nơi đó đang đập thình thịch, hai chân cô vẫn còn mềm nhũn ra.
Lần đầu cô trải qua tình huống ngàn cân treo sợi tóc.
Sân thượng dần trống không, mọi người đưa nạn nhân lên xe cấp cứu, dưới lầu còn có một đám phóng viên đang đợi phỏng vấn.
Sau khi đội trưởng Hà xử lý xong mọi chuyện, tìm được Chung Bình: “Có bị thương không?”
Chung Bình lắc đầu: “Không ạ.”

Đội trưởng Hà gật đầu: “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, rồi viết bảng kiểm điểm.”

Người đồng đội nghe thấy, kêu lên: “Đội trưởng!”

Đội trưởng Hà cũng nhìn về phía anh ta: “Cả cậu cũng viết một bản, hai người đều phải viết, có nghe hay không!”

Chung Bình nghiêm túc nói: “Vâng!”

Đội trưởng Hà không để cho Chung Bình đi theo về SR, bảo cô nhanh chóng
về nhà nghỉ ngơi, trước khi rời khỏi sân thượng, nhìn xung quanh, chỉ
còn lại mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy, không có người
dư thừa nào khác.
Cô đi thang máy xuống lầu, sức lực gần như cạn kiệt, hỏi nhân viên công tác chỉ đường đến WC, cô chậm chạp đi qua.
Đã sớm qua thời gian tan tầm, trong WC
đã không có ai, Chung Bình bỏ tay xuống, miệng viết thương trên tay dính vào nước, đau đến mức khiến cô phải thở mạnh.
Cô rửa lại mặt, chỉnh lại tóc tai trong gương, khẽ thở phào, ra khỏi WC.
Đi ra cách đó không xa, có bóng dáng tựa vào tường, ánh sáng mờ mờ, Chung Bình chỉ có thể nhìn thấy một hình
dáng cao ráo, làn khói chầm chậm lượn lờ. Từ từ đến gần, bóng người dần
rõ ràng.
Chung Bình nhìn anh hai giây hỏi: “Sao anh còn ở đây?”
Lục Thích ngậm thuốc, liếc cô một chút.
Hút ngụm cuối cùng, anh ném điếu thuốc đi, thùng rác “cạch” một tiếng,
chắn trước mặt Chung Bình, lắc thứ gì đó trên tay, nói: “Tay cô.”

“Hả?”

Lục Thích mở túi cấp cứu ra, túm lấy tay trái của Chung Bình đang bị thương, lấy bông băng để trên mặt vết
thương, mở khăn tam giác, không ngừng quấn khăn quanh tay cô.
Lục Thích nói: “Vừa mới học xong cái này, lập tức áp dụng được vào thực tế luôn, cơ hội tốt thật.”

Chung Bình lúc đầu còn giãy dụa, đối phương ra sức, cô không cử động
nữa. Cô không nói lời nào, đứng im tại chỗ, để mặc Lục Thích băng cho
mình.
Băng thành tay heo, Lục Thích cầm lấy cổ tay cô ngắm nghĩa một lát, cuối cùng không nhịn được, lại chọc mái tóc
vểnh lên của cô, cúi đầu nói: “Nữ anh hùng, có đói bụng không, đi ăn cơm nhé?”