Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng

Chương 14: Mời cô ăn cơm

Cuối cùng Chung Bình đã biết vừa rồi khi bịt mắt Lục Thích cách cô gần thế nào.
Hơi thở xa lạ lướt qua hai má, đôi môi cô, lần đầu tiên cô nhìn rõ ngũ quan của Lục Thích.
Lục Thích mắt một mí, đôi mắt hẹp dài,
quan sát dưới góc độ lập thể giống như con tằm đang nằm. Mũi anh cao
thẳng, môi hơi cong, đôi lông mày lưỡi mác, khi nghiêm túc lạnh lùng sắc bén, thoạt nhìn cũng không dễ tiếp cận, không phải người dễ ở chung.
Lúc này anh hơi híp mắt, không đứng đắn.
Mặt Chung Bình hơi nóng, cau mày tránh về phía sau: “Được rồi tiếp tục, đừng lãng phí thời gian.”
Nói xong đứng lên, đối phương lại dùng
sức trên tay, giữ chặt ghế. Anh chặn đường, cô không thể ra khỏi ghế,
nhất thời bị nhốt tại chỗ.
Lục Thích nói: “Trả lời trước đã.”

Chung Bình: “Anh muốn nói thế nào thì tùy, dựa vào gần như thế làm gì. Buông ra.”

Lục Thích hừ một tiếng, dáng vẻ chả có gì quan trọng, đứng thẳng lưng nhìn xuống cô.
Chung Bình vẫn hơi không thoải mái, trên mặt vẫn còn nóng, cô cố giữ bình tĩnh, trong lòng điềm tĩnh, “Lần nào
anh không tới muộn chứ, khi nào mới tính là bắt đầu thực sự đây, còn
hiện tại…” Tầm mắt cô nhìn về phía chiếc khăn tam giác, “Nhanh lên, anh
mới hoàn thành băng ba chỗ thôi.”

Lục Thích lườm cô một lúc, đứng im khá lâu, ánh mắt hơi quái dị.
Chung Bình dùng ánh mắt thúc giục anh.
Sau một lúc lâu, Lục Thích từ từ mở khăn tam giác, hỏi: “Băng chỗ nào?”
“Bả vai.”

Lục Thích dựa theo trình tự, băng khăn tam giác lên vai Chung Bình, đột
nhiên bật cười, nói: “Cô thế này, tôi cũng xem như hiểu được…”

Chung Bình khó hiểu, nghi hoặc nhìn anh.
“Chính là bà cụ non.” Lục Thích cúi người, đối mặt với cô, “Vô dụng! Ước mơ trước đây của cô là làm giáo viên à?”
Chung Bình: “…”

Lục Thích vẫn còn nhớ chút mang máng về
việc băng bả vai, thỉnh thoảng liếc người sinh viên bên cạnh, lén nhìn
động tác, nhanh chóng hoàn thành.
Phía dưới tiếp theo là ngực.
Chung Bình giơ hai tay lên, Lục Thích để ngay góc đỉnh khăn tam giác nhắm vào chỗ hở ở vai cô, đường đáy để dưới ngực cô, từ từ lộn lên trên. Lần này anh đứng ở sau lưng cô, giam cả
người cô lại.
Cô càng nhỏ bé hơn.
Lục Thích nhìn từ trên xuống, tầm mắt dừng ở ngực cô, tay để ở cạnh sườn cô.
Chung Bình thấy anh không bỏ tay, kêu một tiếng: “Này.”

“Hả?” Giọng Lục Thích trầm xuống.
Chung Bình cử động mất tự nhiên, nói: “Quấn ra sau rồi thắt nút đi.”

“OK.”

Lục Thích buộc một lát, khăn tam giác băng ở ngực Chung Bình, anh cúi
người, động tác hơi chậm, thấp giọng nói: “Suýt chút nữa quên mất, tôi
nên mời cô ăn cơm, dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.”

Chung Bình cứng đờ người, trả lời: “Không cần, anh đã tặng cờ thưởng rồi.”

“Cờ thưởng là cho SR.” Lục Thích cười nhạo, “Hơn nữa không phải cô nói
ngay cả chữ trên đó tôi cũng không nhớ, không đủ thành ý sao. Quyết định thế đi, tối tôi mời cô ăn cơm.”

Chung Bình không đáp lại anh: “Mau thắt nút đi.”

Hơn mười loại vị trí băng bó dần dần hoàn thành, tiến độ kế hoạch tiếp
theo không nhanh không chậm, thỉnh thoảng Chung Bình còn phải chỉ dẫn
cho Lục Thích. Cuối cùng chỉ còn phải băng bàn tay, Lục Thích cầm lấy cổ tay cô, băng tay cô thành tay heo. Chung Bình gật đầu: “Được rồi.”


Lục Thích đáp lại cô bằng ánh mắt nghi ngờ khinh thường, bỏ bàn tay băng như tay heo ra.
Mãi đến một giờ chiều, thầy giáo mới cho mọi người đi ăn cơm. Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, cơm trưa đành
phải ăn tùy tiện. Chung Bình mang mọi người đến một tiệm cơm nhỏ gần đó.
Tiệm cơm quả thật nhỏ, bên trong chỉ có ba chiếc bàn, ghế ngồi chen chúc không dịch được người, không bằng ngồi lán bên ngoài.
Dưới lán có hai bàn tròn lớn, chỗ ngồi
có thể linh hoạt. Chung Bình gọi ba món ăn trước, còn lại để cho mọi
người tự gọi. Lục Thích không ngồi cùng bàn với Chung Bình, hai người
ngồi trên cùng một đường thẳng, quay đầu là có thể nhìn thấy đối phương.
Tất cả mọi người chen chúc ngồi, chỉ có
chỗ ngồi của Lục Thích rộng rãi nhất, cánh tay còn thừa chỗ trống, đồ ăn vừa đem lên, anh động đũa trước, bắt chuyện với mọi người: “Ha ha, ăn
đi chứ, động đũa đi.”

Mọi người cười ha hả gắp đồ.
Bàn của Chung Bình hòa thuận vui vẻ, mọi người không nói hết chuyện.
Tình nguyện viên ngồi cạnh Chung Bình
tên Tiểu Lương, năm nay hai mươi ba, mới đi làm năm ngoái, luôn yêu
thích công việc phục vụ cộng đồng, lúc đi học cũng làm tình nguyện viên.
Tiểu Lương vừa ăn vừa nói: “Trước kia
tôi đi nhiều nhất là viện dưỡng lão, đi theo đội đến vùng núi nghèo khó, đóng góp đồ đạc và vân vân. Cũng thật khéo, năm ngoái tôi về quê, nơi
đó là vùng nông thôn, có giếng nước, một đứa bé trong thôn chơi đùa rơi
xuống giếng, sau đó bên phòng cháy và SR đều đến, giếng quá sâu, bọn họ
mất mười mấy giờ mới cứu được đứa bé lên. Đó là lần đầu tiên tôi biết
đến SR.”

Có người hỏi: “Vậy sau đó đứa trẻ thế nào?”
Tiểu Lương nói: “Tàn phế chân.”

“Aiz…” Mọi người thương xót.
“Tôi thì đơn giản hơn, anh em chúng tôi

đều là kẻ đam mê vận động, lên diễn đàn nhìn thấy bài post tuyển tình
nguyện viên của SR, mọi người tập hợp lại, cùng đăng kí.”

“Trước đó SR đến trường tôi tọa đàm về kiến thức an toàn, người giảng
dạy là một người mẫu, khiến sinh viên nữ trong trường chúng tôi say mê.”

Mọi người đều tự kể ra nguyên nhân gia nhập SR, thảo luận sôi nổi.
Tiểu Lương tò mò hỏi Chung Bình: “Aiz, Tiểu Chung, cô gia nhập SR như thế nào?”
Một sinh viên xen lời: “Lần trước chúng tôi nghe đội trưởng Hà nói, từ trung học chị Tiểu Chung đã gia nhập SR.”

“Shit, nhỏ như vậy sao?”
Chung Bình vẫn còn đang nhai cơm, “Tôi à, được đội trưởng Hà chọn vào.”

“Ai mà chẳng phải do đội trưởng Hà chọn vào.”

“Trả lời qua loa thế.”
Chung Bình cười nói: “Lúc đó tôi vẫn còn là vị thành niên, lăn lộn đến chết đi sống lại đội trưởng Hà mới cho
vào đấy, muốn hỏi nguyên nhân gì ư, có lẽ là tôi có chủ nghĩa anh hùng
chăng? Muốn làm anh hùng.”

Mọi người thấy khuôn mặt non nớt của cô nói muốn làm anh hùng, không nhịn được bật cười.
Tiểu Lương cười xong, lại khẽ hỏi Chung Bình: “Aiz, Tiểu Chung, người kia sao lại đến SR?”
Chung Bình nhìn theo hướng Tiểu Lương ám chỉ, đối diện với mặt bên của Lục Thích.
Chung Bình hỏi: “Sao thế?”
Bên cạnh có người nói thay Tiểu Lương:
“Tôi cũng cảm thấy kì lạ về người kia, ánh mắt của anh ta luôn để trên
đỉnh đầu, bộ dáng nghiêm trọng không hợp, sao anh ta lại đến SR?”
Chung Bình chuyển mắt qua đôi mắt hẹp dài của Lục Thích, không nghĩ tới đối phương như có cảm ứng, ánh mắt chạm vào mắt cô.
Chung Bình lập tức dời tầm mắt.
Cơm nước xong, mọi người trở lại Hội chữ thập đỏ, lại học tập một lúc, rồi bắt đầu cuộc thi.
Mãi đến gần sáu giờ, cuối cùng đã hoàn
thành nhiệm vụ ngày hôm nay, reo hò xong, Chung Bình giơ máy ảnh nói:
“Lại đây, mọi người sắp xếp vị trí một chút, chúng ta chụp ảnh.”

Thấp ngồi xổm xuống, cao đứng hàng sau.

Lục Thích vóc dáng cao, tất nhiên là
phải đứng, tách một tiếng. Lục Thích vẫy tay: “Cô cũng chụp chung một
kiểu đi, ai đó qua chụp đi.”

Mọi người nghe thấy, cũng nhiệt tình gọi Chung Bình qua.
Chung Bình giao máy ảnh cho người khác, đi đến trước cả đội nói: “Tôi ngồi xổm ở đây nhé.”

Hàng trước dịch ra một chỗ để cho Chung Bình ngồi xổm xuống, ngay phía sau, Lục Thích nhìn về phía máy ảnh.
Tách.
Rời khỏi Hội chữ thập đỏ, trời đã tối, tất cả mọi người đều thấm mệt, tạm biệt nhau về nhà.
Lục Thích nói với Chung Bình: “Tìm một chỗ, tôi mời cô ăn cơm.”

“Không cần đâu, tôi còn có việc, anh làm việc của mình đi.” Nói xong, Chung Bình mở cửa xe, chui vào chiếc Mini của mình.
Lục Thích đứng cạnh cửa, gõ cửa, Chung
Bình kéo cửa kính xe xuống, nhìn về phía anh nói: “So với ăn cơm, tôi
thích cờ thưởng hơn. Được rồi, huấn luyện lần sau nhớ đến đúng giờ.”

Xe khởi động, một lát sau, rời khỏi trước mặt Lục Thích.
Lục Thích lạnh lùng hừ một tiếng, đứng
đó một lúc lâu, cũng lên xe rời đi. Lái một lúc, dừng đèn đỏ nhìn thấy
chiếc Mini, anh tùy tiện nhìn lướt qua, lại thấy Chung Bình ở trong xe.
Lục Thích bấm còi, gọi: “Này…”

Chung Bình đang cúi đầu xem di động, đèn chuyển màu, cô ngẩng đầu, dưới
ánh sáng lờ mờ, Lục Thích nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, xe lập tức khởi động.
Lục Thích lái xe theo.
Mười phút sau, xe Mini dừng ở gần tòa
nhà trung tâm Hoàn Cầu, không biết vì sao dưới lầu có rất nhiều người tụ tập, Lục Thích nhìn thấy Chung Bình từ trong xe đi ra, anh cũng đi
xuống theo.
Đến gần, anh mới nghe thấy xung quanh bàn tán, không khỏi ngẩng đầu lên.
Tòa nhà trung tâm Hoàn Cầu cao 170m, lúc này, có một người đang bị kẹt giữa không trung, đám người căng thẳng hoảng sợ.
Chung Bình xông vào trong, Lục Thích tiến lên mấy bước, giữ lấy cánh tay cô: “Cô làm gì vậy!”

Chung Bình quay đầu lại, thoáng sửng sốt, tránh khỏi tay anh, nói: “Cứu người!”