Trở Lại Địa Đàng

Phần Kết

Mùa xuân

Baghdad, Irắc

Hai cậu thanh niên vội băng qua Khu Vườn Al-Zawraa đi về phía các cổng chính của Vườn Thú Baghdad. Đứa nhỏ hơn đi nhanh phía trước anh trai. Nó gọi lại với vẻ thiếu kiên nhẫn.

Yalla! Nhanh nào, Makeen!”

Makeen theo sau, nhưng ít hào hứng hơn. Cậu đặc biệt không hứng thú đặt chân trở lại vườn thú. Nơi đó vẫn là cơn ác mộng ám ảnh cậu. Nhiều năm đã trôi qua. Cậu đã có bạn gái, có việc làm ở tiệm băng đĩa, và hi vọng để dành đủ tiền mua xe hơi riêng sau này.

Còn nữa, hơn cả thế, hôm nay là ngày sinh nhật đứa em trai nhỏ Bari được mười sáu tuổi, một ngày tốt lành. Một bữa tiệc được lên kế hoạch tổ chức ở công viên. Mẹ cậu dành cả tuần vừa rồi để chuẩn bị cho buổi dã ngoại mừng sinh nhật này. Trong căn hộ vẫn nồng mùi bánh mì nướng quế. Dù hứa hẹn một buổi chén no nê, thậm chí cơn ác mộng cũng không suy giảm.

Bari vội qua cổng. Cậu em trai nhỏ không tỏ vẻ do dự. Nhiều năm qua, Bari thường ghé vườn thú mới, nhưng bất cứ khi nào Makeen cố kể cho cậu nghe về chuyện đã xảy ra, em trai cậu bảo rằng nó không nhớ. Và có lẽ cậu thực sự không nhớ. Bari chưa từng thấy con quái vật, chưa đủ gần, con thú đen của Satan.

Thậm chí đến nay, thỉnh thoảng Makeen tỉnh dậy thấy giường bị đạp tung lên, mồ hôi ướt đẫm, tiếng hét mắc nghẹn lại trong cổ cậu, nhớ lại đôi mắt ánh lên ngọn lửa không khói.

Khi cậu băng qua khu vườn, cậu ngẩng mặt lên nhìn để mặt trời thiêu đốt đi những ý nghĩ đen tối đó. Trong một buổi sáng trong lành như hôm nay, giữa dòng người nhộn nhịp đến thăm buổi sớm, có gì để sợ chứ?

Cậu thấy Bari nhảy nhót ở cửa vào. “Anh đi chậm cứ như con lạc đà bị táo bón đó Makeen. Em muốn xem con tinh tinh mới sinh, và anh biết sau đó đám đông sẽ vây lại.”

Makeen theo sau. Cậu không hiểu sao em trai mình lại yêu tất cả những thứ có lông, nhưng trong ngày đặc biệt này, cậu sẽ bỏ qua hết.

Chúng chen qua nhiều chỗ trưng bày khác nhau – chim chóc, lạc đà, gấu – rồi đến thẳng chuồng con tinh tinh. Cậu sải bước đi nhanh theo em trai, nhịp bước theo nó. Mừng vì lộ trình không dẫn chúng đi ngang qua các chuồng sư tử cũ.

Subhan’Allah, cậu thầm nghĩ. Cầu nguyện Đấng Allah.

Cuối cùng chúng đến nơi. Chuồng nhốt con khỉ lai vượn người đã được tân trang lại sau vụ đánh bom. Đó là địa điểm nổi tiếng. Sau chiến tranh, vài con vượn sổng chuồng đã bị bắt lại và đưa về chuồng mới. Đối với người Irắc, sự tiếp tục rất quan trọng. Nó có tầm quan trọng biệt đối với một thành phố bị vây hãm, là biểu tượng của sự hồi phục và ổn định.

Nên ca sinh năm rồi đặc biệt gấp đôi.

Một con tinh tinh già hơn – con bị bắt ở phố – đã hạ sinh một em bé, nó sinh ra không có lông. Điều đó tạo tin giật gân cho báo chí, báo hiệu điềm tốt đã đến.

Makeen không hiểu được điều đó.

Thậm chí một năm sau, con tinh tinh không lông vẫn tiếp tục thu hút đám đông lớn.

Bari vội đến một lối vào tách riêng bên ngoài. Nó dẫn đến một khu chăm sóc nhỏ.

“Lại đây, Makeen! Em không thể tin là anh chưa nhìn thấy nó!”

Chiều theo đam mê của em trai, cậu bước vào trong. Một hành lang ngắn chạy ngang qua một chiếc chuồng bị chắn lại sau lớp kính. Vào thời điểm sáng sớm, cả hai được thoải mái quan sát.

Hai tay bắt tréo, Makeen liếc nhìn cái chuồng. Một cái cây giả vươn ra từ nền cát, các nhánh của nó được thòng lên các sợi dây thừng, các vỏ bánh xe đu đưa, và dây chằng được đan lại.

Thoạt nhìn, cậu không nhìn thấy ngôi sao của chiếc chuồng.

Rồi thứ gì đó đen như hắc ín thả mình xuống từ trên cao và đáp xuống bãi cát. Lưng nó quay lại lớp kính, trông như một người già nhỏ thó mông không mặc gì. Làn da nó nhăn nheo, như khoác lên bộ đồ quá rộng.

Thay vì thấy hấp dẫn, một làn sóng sợ hãi lan qua Makeen.

Sinh vật đó mang theo một cây gậy dài ở đằng trước và thọc vào cát.

Bari thích thú. “Được nhìn gần quá. Em chưa từng thấy nó đứng quay lưng lại cửa sổ.”

Em trai cậu chạy đến và đặt một tay lên lớp kính, thử tìm cách tiếp xúc thân mật với con tinh tinh.

“Ra khỏi đó ngay!” Makeen quát lên, to hơn cậu nghĩ, để cho nỗi sợ của cậu lộ ra.

Bari quay lại tròn xoe mắt. “Đừng như shakheef vậy, Makeen.”

Sinh vật đó phớt lờ cả hai và tiếp tục dùng gậy đào xuống cát.

“Quay lại khu vườn thôi,” Makeen nói, giọng ôn hòa lại. “Trước khi mẹ cho lũ chim ăn bữa tiệc của mày.”

Bari thở dài vì sự cường điệu quá mức. “Còn nhiều thứ để xem mà.”

“Ngày khác.”

“Lúc nào anh cũng nói thế,” cậu nói giọng hờn dỗi và đi khỏi.

Makeen dừng lại lâu hơn chút. Cậu đã liếc nhìn con tinh tinh, đấu tranh để bình tĩnh lại. Có gì để sợ chứ? Cậu di chuyển gần hơn đến cửa sổ và nhìn xuống sinh vật loay hoay vẽ trên cát.

Dùng cây gậy, nó vẽ lên một dãy số

Makeen cau mày. Rõ ràng nó đang bắt chước viết lại điều nó đã thấy. Dù vậy, sự rùng mình len qua cậu. Cậu nhớ đã đọc trên một tờ báo địa phương về việc con tinh tinh này lớn nhanh như thế nào, cách mà nó trốn thoát khỏi chiếc chuồng đầu tiên qua việc chất những cái thùng lên để với lấy cái lưới. Nó thậm chí đã tạo nên một cây giáo thô sơ bằng cách nhai một cành cây thành đầu nhọn.

Như thể cảm giác được sự nghi ngờ của Makeen, con tinh tinh quay ngoắt lại và nhìn thẳng vào mặt cậu. Cậu giật mình lùi lại. Gương mặt trần trụi đó thật đáng sợ khi nhìn thấy, như một gương mặt đen nhăn nheo hiện lên cùng lớp môi mỏng và đôi mắt to vàng khè.

Cái nhìn đó khóa chặt vào cậu.

Makeen há hốc và che miệng lại. Trong đôi mắt vàng đó, cậu nhận ra một vẻ thông minh quen thuộc và đáng sợ, ánh lên ngọn lửa đen không khói.

Cậu loạng choạng lùi lại sợ sệt.

Khi cậu chạy đi, đôi môi con tinh tinh cuộn lại thành nụ cười thèm thuồng. Để lộ ra hàm răng của nó.

HẾT