Lorna ghét phải đóng cửa lại trước lời kêu oán của Igor, nhưng cô có một bí ẩn lớn hơn phải giải quyết. Thế nhưng, một sự cảm thông xuyên qua cô, bào mòn góc cạnh sắc bén trong đam mê nghề nghiệp của cô.
Khi cánh cửa của khu cách ly nhấp đóng, sếp của cô đã đi được nửa đường xuống sảnh, sải những bước dài đầy chủ đích. Ông đã nói gì đó, nhưng cô chỉ bắt kịp câu cuối cùng.
“…và chúng ta đã xét nghiệm PCR để bắt đầu khuếch đại các nhiễm sắc thể quan trọng. Nhưng, dĩ nhiên, trình tự ADN sẽ mất gần như cả đêm.”
Cô vội vã thu ngắn khoảng cách với Carlton – cả khoảng cách vật lý lẫn tinh thần. Họ cùng đi xuống một hành lang và đến cánh cửa đôi dẫn vào dãy phòng thí nghiệm gen chiếm toàn khu này của trụ sở ACRES.
Phòng thí nghiệm chính dài và hẹp, dọc hai bên là các máy khử trùng và máy trạm. Thiết bị di truyền mới nhất đặt đầy trên các kệ và bàn: máy ly tâm, kính hiển vi, lồng ấp, thiết bị chuyển điện, hệ thống máy quay kỹ thuật số định hình ADN, máng ống pipet, lọ thủy tinh, cân, lọ chứa các loại enzym và hóa chất PCR.
Carlton dẫn đường tới chỗ hai nhà nghiên cứu – một nam một nữ – đang lom khom trước màn hình máy tính. Hai người họ đứng quá sát nhau, cả hai đều mặc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm. Họ nhắc Lorna nhớ đến cặp khỉ dính liền nhau ở hông Huey và Dewey.
“Thật đáng kinh ngạc,” Tiến sĩ Paul Trent thốt lên và liếc nhìn qua vai khi cô tiến đến gần họ. Anh ta trẻ, dáng gầy, với mái tóc vàng hơi xoăn chải ngược ra sau hai tai, trông giống một tay lướt sóng California hơn là nhà sinh học thần kinh hàng đầu.
Vợ Paul, tên Zoë, đứng cạnh anh. Cô là người Tây Ban Nha. Mái tóc đen của cô cắt ngắn – ngắn hơn cả chồng mình – xương gò má rộng, lấm tấm tàn nhang. Chiếc áo khoác của cô không che được đường cong đẫy đà cơ thể bên dưới.
Cả hai đều là nhà sinh học đến từ Stanford, những thần đồng trong ngành, lấy bằng tiến sĩ trước tuổi hai mươi và được coi như những chuyên gia. Họ ở New Orleans trong một chương trình nghiên cứu hai năm về phát triển thần kinh ở động vật nhân bản, tìm hiểu các khác biệt cấu trúc giữa não của mẫu động vật nhân bản với đối tượng nghiên cứu ban đầu.
Cặp tiến sĩ tất nhiên đã đến đúng nơi.
ACRES là một trong những trụ sở đứng đầu quốc gia liên quan đến nhân bản vô tính. Trong năm 2003, họ là người đầu tiên nhân bản động vật ăn thịt hoang dã, một con mèo châu Phi tên Ditteaux, phát âm là Ditto vì một số lý do hiển nhiên. Và trong năm tới, trụ sở sắp bắt đầu nhân bản vật nuôi vì mục đích thương mại như một cách để gây quỹ cho hoạt động nghiên cứu của họ với các loài động vật đang bị đe dọa.
Zoë lùi ra xa màn hình máy tính. “Lorna, cô phải xem cái này.”
Lorna đến gần hơn và nhận ra mô hình gien trên màn hình. Nó biểu diễn một dãy cặp nhiễm sắc thể xếp hàng trên biểu đồ.
Các mẫu chụp gen được tạo bằng cách sử dụng một loại hóa chất phân chia tế bào vào giai đoạn phân bào. Các nhiễm sắc thể sau đó được tách ra, nhuộm màu, chụp kĩ thuật số và sắp xếp thành dãy được đánh số. Con người có bốn mươi sáu nhiễm sắc thể, chia thành hai mươi ba cặp. Màn hình máy tính hiện hai mươi tám cặp.
Rõ ràng không phải của con người.
Carlton giải thích, “Chúng tôi xây dựng mô hình nhiễm sắc thể từ một tế bào bạch cầu lấy từ một trong hai con khỉ mũ.”
Từ bầu không khí phấn khích chung, Lorna biết rằng còn có một điểm nhấn nào đó.
Paul lên tiếng, giọng đầy ngạc nhiên. “Khỉ mũ thường có một bộ đầy đủ hai mươi bảy cặp nhiễm sắc thể.”
Lorna nhìn chăm chú mô hình nhiễm sắc trên màn hình. “Nhưng đây có tới hai mươi tám.”
“Chính xác!” Zoë xác nhận.
Lorna quay sang giám đốc trụ sở. “Carlton, sếp bảo sếp vẫn muốn làm lại thí nghiệm. Chắc chắn đây là lỗi xét nghiệm.”
“Nó đang được tiến hành, nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ xác nhận kết quả tìm kiếm ban đầu ở đây.” Ông quay về phía máy vi tính.
“Tại sao vậy?”
Carlton chồm người tới trước, rê chuột và chuyển qua năm bản đồ gen khác. “Mô hình nhiễm sắc tiếp theo lấy từ con khỉ còn lại. Lại một lần nữa hai mươi tám cặp nhiễm sắc thể. Giống như cái trước. Những xét nghiệm tiếp theo lấy từ cừu, báo con, vẹt, và cuối cùng là trăn Miến Điện.”
Con trăn?
Chau mày, cô liếc nhìn qua phòng thí nghiệm đến chỗ lồng ấp đang đặt các trứng trăn. Trong ý muốn xác nhận những điều cô bắt đầu nghi ngờ, Carlton chắc phải mở một quả trứng để lấy phôi phát triển bên trong và lấy mẫu ADN của nó.
“Loài trăn đặc trưng có ba mươi sáu cặp nhiễm sắc thể,” Carlton tiếp tục. “Một sự pha trộn giữa vi và vĩ nhiễm sắc.”
Lorna quan sát màn hình. “Ở đây có ba mươi bảy cặp.”
“Đúng vậy. Một cặp nhiều hơn bình thường. Giống như tất cả xét nghiệm còn lại. Đó là lí do tại sao tôi chắc chắn chúng ta sẽ có kết quả tương tự khi tiến hành xét nghiệm gen lại. Nó vượt khỏi xác suất rằng phòng thí nghiệm cho ra một loạt sáu xét nghiệm sai cùng lúc.”
Tâm trí Lorna quay cuồng khi đấu tranh để nắm bắt được ý đồ vụ việc. “Sếp nói rằng mỗi loại động vật trên tàu đó đều mang cùng một khiếm khuyết di truyền? Mỗi con đều thừa một cặp nhiễm sắc thể?”
Những đột biến di truyền như vậy đôi khi xuất hiện ở người. Một nhiễm sắc thể đơn thừa sẽ gây cho đứa bé mắc hội chứng Down. Hoặc còn có một hội chứng Klinefelter, hội chứng mà bé trai sinh ra với hai nhiễm sắc thể X, tạo thành kiểu nhân XXY. Và trong vài trường hợp hiếm, vài người sinh ra thừa một cặp nhiễm sắc thể. Đột biến này thường dẫn đến chết sớm hoặc chứng chậm phát triển thần kinh nghiêm trọng.
Cô chau mày nhìn màn hình. Không con vật nào có biểu hiện suy nhược như vậy. Sự rối rắm chắc đã rõ trên gương mặt cô.
“Tôi không nghĩ cô hiểu được toàn bộ những gì chúng ta đang nói đến,” Carlton nói. “Cặp nhiễm sắc thừa không phải là kết quả của sai sót về gen. Nó không xuất phát từ sai lầm ngẫu nhiên trong quá trình phân bào trong một tinh trùng hoặc trứng.”
“Sao sếp chắc chắn như vậy?”
Carlton di chuyển con chuột và lật lại một lần nữa sáu mô hình gen. Ông chỉ vào cặp nhiễm sắc cuối cùng trong mỗi xét nghiệm.
“Những loài động vật đến từ con tàu đó không chỉ mang một cặp nhiễm sắc thể thừa,” vị giám đốc tiếp tục. “Chúng mang cùng một cặp nhiễm sắc thể.”
Chỉ lúc này Lorna mới nhận ra rằng cặp nhiễm sắc thừa trên mỗi loài vật nhìn giống hệt nhau. Khi những ý nghĩ thấm sâu, cô bắt đầu ngộ ra dần. Cảm giác như có một làn sóng chuyển dịch nền tảng trong cô.
Không thể nào.
Carlton chỉ tay vào màn hình máy vi tính. “Đó không phải là một lỗi tự nhiên. Đó là do bàn tay con người. Có ai đó đã thêm một cặp nhiễm sắc thể vào tất cả những con vật này.”
“Ai…?” Lorna lầm bầm, choáng váng đến chóng mặt, nhưng cũng bị kích thích bởi sự kì lạ của tất cả.
Carlton quay sang cô, hàng lông mày màu xám của ông dãn ra trên vầng trán. Đôi mắt mở rộng ánh lên sự tò mò. “Câu hỏi lớn hơn, cô bé ạ, tại sao.”