Trở Lại Địa Đàng

Chương 46

Chắc Lorna đã hôn mê. Một phút trước cô nôn ọe vào một cái xô bên cạnh ghế nằm, và phút kế tiếp cô nằm im trên chiếc ghế đó. Mùi muối phát ra từ mũi cô. Mùi amoniac như giội thẳng vào mặt. Cô đập vào tay của viên kĩ thuật.

Bọn họ đang làm gì với mình?

Thuốc kích thích nang đã được tiêm vào tĩnh mạch. Cơn buồn nôn tràn qua cô thậm chí trước khi mũi tiêm cuối cùng được lấy ra khỏi mạch máu của cô. Cô đấu tranh trong mười phút liền, nhưng kết quả là bao tử của cô tống hết ra. Chắc họ đã phòng trước phản ứng phụ và đặt một cái xô để nôn bên cạnh ghế. Cô nôn đầy nó trong ba lần cho đến khi cổ họng cô khô lại.

Khi mùi muối khiến cô tỉnh lại, cô cố gắng gượng dậy. Căn phòng quay điên đảo.

“Nếu là tôi tôi sẽ nằm xuống,” một giọng nói cất lên cạnh cô.

Cô quay qua và nhận ra người đàn ông vai rộng ở phòng nghiên cứu của tòa biệt thự. Ngồi cạnh cô, hắn vẫn mặc cùng chiếc quần đi bộ và áo vét kaki. Đó là Bryce Bennett, kẻ đứng đằng sau các hoạt động ở đây. Đến gần, thậm chí trông hắn càng to lớn. Gương mặt ngăm của hắn có nước da như được tán mịn, đôi mắt xanh có màu của nước đá nhợt nhạt.

Hắn vẫy viên kĩ thuật ra khỏi phòng.

“Tôi đã trải qua hóa trị liệu chữa bệnh ung thư bạch cầu mười năm trước,” Bryce nói, hắn nghiêng người đến. “Do nhiễm xạ trong những năm tôi ở trong đội tàu ngầm. Trở về khi những người lính vẫn theo dõi các cuộc thí nghiệm hạt nhân bên ngoài. Nên tôi biết cảm giác của cô lúc này. Nhưng cô sẽ lấy lại khả năng đi lại của mình trong vài phút nữa. Ít ra những phụ nữ khác đều vậy.”

Lorna nhìn quanh. Ngay lúc này cô ở một mình trong phòng điều trị cùng người đàn ông. Không phải nhìn vì cô có làm được gì. Cô cảm thấy yếu ớt như đứa trẻ sơ sinh mắc bệnh viêm phổi. Nhưng cùng với mỗi nhịp thở, cô cảm thấy đầu mình nhẹ nhàng hơn.

“Ông đang làm gì ở đây?” cô hỏi. Ý cô muốn hỏi tại sao người đang ông to lớn đó lại bỏ công xuống tận dưới đó. Nhưng bản thân câu hỏi đó đã mang nhiều ý nghĩa. Tại sao họ lại làm điều này với cô? Mục đích của tất cả việc làm đó là gì?

Ông ta từ tốn trả lời cô. “Tôi đến đây sau khi nói chuyện với Tiến sĩ Malik. Vài điều cô nói làm tôi tò mò. Tôi nghĩ chúng ta có thể chia sẻ vài phút trước khi họ sẵn sàng tiếp tục quy trình.”

“Về?”

“Về Địa Đàng.”

Cô không biết phải nói gì và vẫn im lặng.

Bennett thở dài và nghiêng người ra sau ghế dựa. Cô nhận thấy một chiếc thánh giá đeo trên vạt áo vét của hắn. Nó lóe sáng khi hắn nghiêng người ra sau ghế.

“Nhưng chúng ta hãy bắt đầu từ ban đầu. Tôi đã khởi động dự án này vì một mảnh giấy viết bởi các cố vấn khoa học trưởng của Lầu Năm Góc, đó là một nhóm người tự gọi mình là JASON.”

Hắn nhíu một bên mày xem liệu cô có nghe về họ chưa.

Đơn giản cô vẫn để gương mặt mình trống rỗng không trả lời hắn.

“Mười năm trước, nhóm JASON đã mãnh liệt biện hộ cho quân đội đầu tư nguồn lớn ngân sách vào thứ họ gọi là Thay Đổi Khả Năng Con Người. Họ lo rằng các kẻ thù của chúng ta đang đi trước. Các cường quốc khác đang tiến hành nghiên cứu dược để thúc đẩy khả năng hoạt động con người. Các loại thuốc đó giúp tạo ra những người lính nhanh nhẹn hơn, khỏe hơn và có thể chịu được khắc nghiệt của chiến tranh tốt hơn. Cô có thể tưởng tượng hồi chuông báo động đã được gióng lên giữa những người đứng đầu Lầu Năm Góc.”

Bennett cười khóa trá khi nghĩ đến đó. “Các cố vấn tiếp tục cảnh báo những người đứng đầu rằng nước Mỹ sẽ tụt hậu, và đó là vấn đề an ninh quốc gia, họ đề nghị hai việc: tăng nguồn quỹ nghiên cứu và theo dõi hoạt động nghiên cứu ở nước ngoài. Và tin tôi đi, theo sau báo cáo này, tiền sẽ chảy vào – và chảy từ mọi hướng. Một trong số các đối thủ của tôi trong kinh doanh các gói thầu quốc phòng đang chủ động thử các loại thuốc tăng cường trí nhớ và hoạt động não bộ của quân lính.”

Lorna bắt đầu hiểu sự việc hướng đến đâu. Cô nhớ lại ảnh quét não trong văn phòng Malik. Cô cũng nhớ lại mô tả của Duncan về dự án: hệ thống vũ khí sinh học.

“Làm theo các chỉ dẫn đó, tiền cũng sẽ đổ vào để theo dõi các dự án khác ở nước ngoài. Trong suốt giai đoạn nỗ lực phối hợp để kết nạp các nhà nghiên cứu nước ngoài như điệp viên, chúng tôi đã được Tiến sĩ Malik tiếp cận.”

Cánh cửa phía sau Bennett mở ra. Như thể được triệu đến khi gọi tên, Malik bước vào căn phòng điều trị. Theo gót hắn là tên trưởng khu an ninh. Mặt Duncan đỏ bừng khiến các vết sẹo của hắn càng lộ rõ.

Qua điệu bộ của họ, rõ ràng cả hai đang tranh cãi.

Bennett quay lại nhìn họ. “Chuyện gì vậy?”

Duncan mở lời trước. “Chúng ta đã mất tín hiệu một trong số các camera ở khu liên hợp.

“Có thể đó chỉ là lỗi thiết bị,” Malik nhanh chóng thêm vào.

“Hoặc có thể một trong số các con thú của anh ta đã lấy camera. Nếu chúng đủ thông minh để cắt tín hiệu các thiết bị theo dõi để lần đến đây và giết một người của tôi, vậy chúng đủ thông minh để vô hiệu hóa một camera ngụy trang.”

“Còn các camera khác thì sao?” Bennett hỏi. “Chúng hiện lên gì?”

“Không có gì bất thường,” Malik khẳng định. “Hoạt động của chúng vẫn theo lịch trình. Không có dấu hiệu sự khích động thái quá. Tôi vẫn nói rằng các cuộc bộc phát là trường hợp cá biệt bị cô lập và có thể loại trừ.”

Bennett giơ tay lên ngắt lời. “Nó sẽ khiến chúng ta bị tụt lại nhiều năm. Duncan, tăng cường an ninh gấp đôi tại cổng vào giữa hai hòn đảo và gửi một nhóm vũ trang đến kiểm tra camera. Chúng ta sẽ quyết định phải làm gì ở đó.”

Lorna lắng nghe cuộc trao đổi trong yên lặng. Nhớ lại ở trường thú y, cô đã học được rằng tốt hơn nên giữ yên lặng và để các khách hàng trao đổi gần hết. Sẽ có được nhiều thông tin hơn theo cách đó.

Nhưng Duncan không quên sự hiện diện của cô. Hắn liếc mắt nhìn cô như thể đó hoàn toàn do lỗi của cô. “Sếp, tôi cũng nghe báo cáo từ phòng kĩ thuật máy tính của chúng ta. Có vẻ như trụ sở ở New Orleans thật sự có kí hợp đồng với Compu-Safe để lưu dự phòng trên các máy tính của họ. Có khả năng là dữ liệu của họ được lưu ở một máy chủ bên ngoài. Chúng tôi vẫn đang lần theo xem nó ở đâu.”

“Tiếp tục tìm,” Bennett càu nhàu. “Chúng ta không thể mạo hiểm để mất lợi thế công nghệ của mình.”

“Vâng, thưa sếp.” Duncan lại quay đầu đi khỏi.

Lorna vui vì thấy hắn đi.

Bennett quay qua chú ý Malik. “Tiến sĩ, anh đã đến đúng thời điểm. Tôi vừa kể lại Dự Án Babylon đã khởi động như thế nào, làm sao mà anh cảm nhận được gió đang đổi chiều và đầu quân vào tổ chức của chúng ta.”

“Đúng vậy. Chính sự thay đổi đã cho phép tôi tiếp tục nghiên cứu, chỉ có lần này mới có đủ nguồn quỹ.”

“Chúng ta gọi đó là công việc đôi bên cùng có lợi,” Bennett nói.

“Thật vậy.”

Bennett nhìn Lorna. “Cô có biết tại sao chúng tôi gọi hoạt động ở đây là Dự Án Babylon không?”

Cô lắc đầu.

“Bởi vì nó khởi đầu ở một vùng trong Kinh thánh thuộc Babylon. Tiến sĩ Malik đã tiến hành ngầm dự án của mình từ hai mươi năm trước, tạo một dự án vũ khí bí mật bên dưới Vườn Thú Baghdad. Anh ta nghiên cứu vũ khí sinh học liên quan đến loại virút mà anh ta khám phá được ở một ngôi làng nhỏ của người Cuốc trong các núi gần Thổ Nhĩ Kỳ. Chắc cô từng nghe vụ Saddam phá hủy các làng người Cuốc vào năm 1988. Trong suốt cuộc tấn công, ông ta đã cho ném bom ngôi làng, và cũng ném đạn cay và chất ảnh hưởng thần kinh Sarin lên các làng khác. Ông ta cũng đã tẩy trắng các giếng địa phương. Tất cả chỉ để che đậy thứ họ tìm thấy ở đó.”

“Họ tìm thấy gì?” Lorna khàn khàn hỏi, cổ họng của cô đau buốt.

Malik trả lời. “Tất cả trẻ em ở ngôi làng đó sinh ra đều thoái bộ một cách kì lạ suốt năm trước đó.”

Lorna hình dung đến các họ người và có thể đoán được nghĩa của từ thoái bộ mà tên tiến sĩ nói.

“Những đứa trẻ bị giấu kín bởi những dân làng mê tín rằng vùng đất của họ bị nguyền rủa. Điều này xuất hiện nhiều hơn sau khi các đột biến gen tương tự xuất hiện trên dê và lạc đà của ngôi làng. Kết quả là tin đồn lan đi, đặc biệt khi những người lớn trong làng bắt đầu bệnh, không qua khỏi cơn sốt kì lạ khiến họ cực kì nhạy cảm với ánh sáng và tiếng ồn.”

Lorna nhớ lại Malik đã mô tả loại prôtêin độc.

“Tôi đã được gọi vào cuộc điều tra. Tôi làm xét nghiệm ADN và phát hiện tất cả trẻ em đều mang khiếm khuyết về nhiễm sắc thể.”

“Cặp nhiễm sắc thể dư.”

“Đúng vậy. Nhưng đó không phải là nhiễm sắc thể. Nó là một kẻ xâm nhập. Một loại vi rút tiêm ADN của nó vào nhân tế bào và trú ngụ ở đó.”

Cuối cùng Lorna ngồi dậy. Lần này căn phòng chỉ hơi chao đảo. Cơn buồn nôn cũng giảm đi rất nhanh, mặc dù cơn đau chuột rút bắt đầu co giật ở lưng dưới của cô, có vẻ như bắt nguồn từ các nang bị tiêm thuốc.

“Một loại vi rút?” cô hỏi.

“Đúng vậy. Và qua việc nghiên cứu nguồn gốc tiến hóa của nó, chúng tôi có thể nói ta đã đụng độ với nó trong quá khứ.”

Để minh chứng, Malik tiếp tục mô tả cách mà đoạn mã gen thừa này vẫn tồn tại trong ADN của chúng ta, bị chôn vùi và ngủ yên, chỉ là một mảnh ADN rác.

“Thực ra, sự biểu hiện đặc tính cổ xưa này giải thích tại sao tất cả các loài động vật đều mang một mức độ tinh thể từ tính trong bộ não. Như các mảnh vỡ của một chiếc gương mắc kẹt trong đầu chúng ta, một mảnh sót lại từ cuộc chạm trán hàng thiên niên kỷ trước.”

Malik tiếp tục: “Nhưng những dân làng này, cùng với gia súc của họ bị nhiễm một loại mới khi họ đào giếng mới sâu chưa từng có trước đây, do hạn hán kéo dài cả thập kỷ. Một khi nước chảy ra, họ và gia súc của họ nhanh chóng bị nhiễm độc bởi loại vi rút này.”

Cô hiểu được. “Và loại virút này cài ADN của nó và lây lan qua các tế bào của vật chủ.”

“Dường như nó tập trung vào các tế bào rất hoạt động, bạch huyết, tế bào cơ quan tiêu hóa, tủy sống. Nhưng cũng sinh ra ở các tế bào nang và tinh hoàn.”

“Và làm vậy, nó truyền lại ADN qua các con của vật chủ.”

“Rất chính xác. Nhưng trong tế bào của các con thú trưởng thành, nó vẫn ngủ yên và không hoạt động. Nó chỉ kích hoạt bên trong trứng được nuôi dưỡng. Con vi rút bắt đầu hoạt động khi phôi lớn lên, làm thay đổi cấu trúc não đạt đến mức tối đa. Trong giai đoạn phát triển sớm của phôi, nó kích thích não tạo ra các chất từ tính, và sau đó nó lớn lên theo kiểu chiết hình song song với sự phát triển của não.”

Lorna nhớ lại cái cây chiết hình lan mãi ra ngoài.

“ADN của vi rút cũng tiếp tục tạo ra các prôtêin khi con non lớn lên. Chúng tôi tin là loại prôtêin đó hoạt động giống như chất kích thích nơron, đơn giản là giữ cho các nơron hưng phấn hơn, tạo ra năng lượng bổ sung để cung cấp và duy trì ăng-ten chiết hình này. Nhưng đây cũng là loại prôtêin giết chết các vật chủ không có khả năng thần kinh chống chịu nó, không có cấu trúc từ tính bên trong não. Quá xảo quyệt khi cô nghĩ về điều đó.”

“Ý đó là sao?” Lorna hỏi.

“Có lẽ đặc tính chết người này cũng là một lợi thế tiến hóa. Một cách để tạo ra thế hệ mới quét sạch đi thế hệ cũ.”

Lorna lạnh người khi nghe khả năng này.

“Dù vậy,” Malik nói, “chúng tôi biết một hiệu ứng khác của các prôtêin này. Qua kính hiển vi điện tử, chúng tôi quan sát phần ADN còn lại của vật chủ. Cụ thể, chúng tôi kiểm tra đoạn ADN thừa của chúng ta mà phản ứng lại mã gen của virút. Đoạn gen này đã phình ra và tháo rời, cho thấy có sự sao chép và dịch mã gen xảy ra.”

“Và điều đó nghĩa là gì?” Bennett hỏi, ông ta nhíu cặp lông mày lại.

Lorna biết câu trả lời. Bao tử cô lộn ngược lên – nhưng lần này không phải do thuốc tiêm vào.

Malik giải thích. “Biểu hiện đó cho thấy đoạn ADN cổ xưa đã hoạt động trở lại. Nói cách khác, đoạn gen rác không còn là rác nữa.”

“Làm sao việc đó xảy ra được?” Lorna nhấn giọng.

“Tôi có thể đề cập chi tiết về các ARN thông tin thực hiện sao chép đảo ngược, nhưng nó đủ để nói rằng các prôtêin này kích thích và đánh thức đoạn ADN cổ xưa này. Tôi tin là việc đánh thức đoạn mã gen cổ này là một trong các lý do khiến các con thú biểu hiện các đặc điểm gen đã mất. Bằng cách kích hoạt các ADN mang theo trong bộ di truyền hàng thiên niên kỷ, nó cũng khơi dậy đột biến gen của từng con thú trong quá khứ bằng cách nào đó, làm thức tỉnh lại các đặc điểm tiến hóa bị khóa chặt bên trong đoạn gen rác hàng thiên niên kỷ.”

“Giống một dạng cân bằng gen nào đó,”Lorna nói.

Malik chau mày nhìn cô vì không hiểu.

Cô giải thích. “Loại vi rút này đã kích hoạt một bước nhảy vọt tới về mặt thần kinh, nhưng để cân bằng lại, nó cũng đã tạo một bước nhảy lùi đáp lại về mặt tiến hóa.”

Đôi lông mày của Malik nhíu lên đến trán. “Tôi chưa từng nghĩ đến điều này.”

Bennett gật đầu. “Hassan, có lẽ anh đã nói đúng về Tiến sĩ Polk. Cô ấy có thể mang lại một cách nhìn mới về vấn đề của anh.”

“Tôi đồng ý.”

Cả hai đều nhìn thẳng vào cô.

“Nếu cô cảm thấy đủ khỏe để đi lại,” Bennett nói, “đã đến lúc cô thực sự khám phá Địa Đàng. Và con rắn[12] đã làm chúng tôi phiền muộn.”