Trở Lại Địa Đàng

Chương 3

Jack Menard quan sát phản ứng của người phụ nữ.

Cơn sốc và nỗi sợ ngập trong đôi mắt Lorna. Cô lấy tay che miệng lại. Nhưng chỉ trong tích tắc. Sau bất ngờ ban đầu, anh cũng nhận ra một ánh nhìn lo lắng. Mắt cô nhíu lại lần nữa, môi mím chặt suy nghĩ. Cô lại gần cái chuồng.

Anh đi theo cô, hắng giọng. “Chúng là loài khỉ gì vậy?”

“Cebus apella,” cô trả lời. “Giống khỉ mũ nâu, có nguồn gốc Nam Mỹ.”

Jack nhìn vào hai con vật bị nhốt chung trong chiếc chuồng nhỏ, ngồi xổm trong bộ dạng dơ dáy, bù xù và sợ hãi ở sát vách chuồng. Tứ chi và mông chúng có màu sôcôla sẫm, mặt và ngực có màu nhạt hơn, đầu chúng dạng mũ màu đen. Chúng quá nhỏ đến nỗi anh có thể đặt gọn trong lòng bàn tay mình.

“Chúng là khỉ con à?” anh hỏi.

Cô lắc đầu. “Tôi không nghĩ vậy. Màu lông cho thấy chúng đã trưởng thành. Nhưng anh nói đúng. Chúng quá nhỏ. Là những con tí hon trong loài này.”

Nhưng Jack biết đó không phải là điều sửng sốt nhất. Thì thầm, Lorna dỗ cho chúng tiến lại gần những song chắn. Phong cách lạnh lùng chuyên nghiệp của cô như tan chảy, khuôn mặt cô nhẹ nhàng, thư thái. Cặp khỉ lại gần cô. Vẫn ôm lấy nhau, chúng bò về phía trước, dính chặt vào nhau. Không phải là chúng có thể hoàn toàn tách nhau ra được.

“Một cặp song sinh dính liền,” Lorna nói.

Hai con khỉ dính chặt vào nhau ở phần hông, có ba chân nhưng tới bốn cánh tay.

“Thật đáng thương,” cô thì thầm. “Chúng như đang chết đói.”

Chúng tiến lại những song chắn, rõ ràng cần được bảo vệ nhiều như cho ăn. Đôi mắt mở to, đặc biệt trên khuôn mặt nhỏ như vậy. Jack cảm nhận được cơn đói và nỗi sợ của chúng, cả tia hy vọng. Anh thò tay vào túi quần và lấy ra một thanh ngũ cốc. Anh dùng răng xé nó ra, bẻ một mẩu và đưa cho Lorna.

Cô nhẹ nhàng bỏ nó qua những song sắt. Một con nhặt lấy bằng những ngón tay nhỏ xíu – rồi chúng lùi ra sau chia nhau món quà, chúm lại, gặm từ hai phía, nhưng mắt không rời khỏi Lorna.

Cô liếc nhìn Jack. Trong một khoảnh khắc anh nhìn thấy cô gái ấy từ hồi học trung học, trước khi rời khỏi quân ngũ. Cô đã từng cặp với em trai anh, Tom, trong năm thứ hai – và cả mùa hè sau đó. Anh cố không nhớ lại kí ức đó.

Chắc Lorna cảm nhận được nỗi đau đó. Mặt cô đanh lại, dáng vẻ chuyên nghiệp. Cô quay qua các chuồng khác. “Cho tôi xem.”

Anh dẫn cô ngang qua những dãy chuồng khác, rọi đèn pin vào góc tối. Mỗi rào nhốt một loại thú, vài loài quen thuộc, vài loài rất lạ. Nhưng giống những con khỉ, tất cả bọn chúng đều sinh ra dưới một dị tật bất thường. Họ dừng tiếp tại một nhà kính lớn đang giữ một con trăn Miến Điện dài khoảng năm mét cuộn tròn xung quanh một ổ trứng. Con trăn nhìn khá bình thường cho đến khi thân nó quấn chặt hơn quanh đám trứng và để lộ ra hai đôi chân đang quặp lại, có vảy và móng vuốt, vết tích tiến hóa tương tự thằn lằn.

“Đó là một sự lai tạo tàn nhẫn,” Lorna nói.

“Vậy nó có tên tiếng Anh là gì?”

Cô đáp lại anh bằng một nụ cười ái ngại. “Lại giống là cách mà một đặc tính di truyền, đã bị mất qua các thế hệ, xuất hiện trở lại trên một cá thể nào đó.”

“Quá trình di truyền giật lùi?”

“Chính xác. Trong trường hợp này, giật lùi về thời điểm trước khi loài rắn mất các chi của chúng.”

“Một cú bật lùi quá xa, phải không?”

Cô nhún vai và đi tiếp. “Hầu hết quá trình lại giống xảy ra bởi sự kết hợp trở lại ngẫu nhiên của vài loại gen. Nhưng tôi không nghĩ có sự ngẫu nhiên ở đây, không thể quá nhiều trường hợp thế này.”

“Vậy cô đang nói là có ai đó đã cố tình gây giống chúng như thế này. Chuyện đó có thể sao?”

“Tôi không loại trừ điều đó. Di truyền học đã có những bước tiến dài và đang tiếp tục vượt qua các rào cản. Ở ACRES, chúng tôi nhân bản thành công giống mèo rừng. Thậm chí chúng tôi cấy một prôtêin huỳnh quang từ loài sứa để làm con mèo phát sáng trong bóng tối.”

“Gen Xanh. Tôi đã đọc về nó,” anh nói. “Thật ra, đó là một trong những lí do tôi gọi cô. Tôi cần một chuyên gia về gen và gây giống. Một người cho tôi biết ai có thể tạo ra loại hàng hóa kỳ dị này.”

Anh dẫn cô vào buồng chính. Một cái lồng dây nhốt một bầy dơi có kích thước của những trái banh.

“Dơi quỷ,” Lorna trả lời. “Nhưng chúng to gấp mười lần kích thước bình thường. Có lẽ là một dạng nguyên thủy khổng lồ.”

Tương tự ở chuồng tiếp theo trong dãy đó là một con gấu con. Nó rít lên và gầm rống và ném mình vào các song chắn. Họ nhanh chóng đi qua, dừng một lát tại một cái lồng cao đang nhốt một con vẹt kích cỡ bình thường, nhưng không có lông vũ.

Nó kêu quang quác, nhảy chồm đến những thanh chắn phía trước và nhìn họ gục gặc đầu. Jack đã rất khó khăn che giấu sự ghê tởm của mình. Có cái gì đó quá dị hợm và không đúng về bộ dạng của nó.

Lorna bước đến gần hơn. “Khi vẹt con vừa mới nở, chúng không có lông hoặc được bao bọc bởi một lớp lông tơ màu sáng. Tôi không biết nếu đây là một con mới nở hay nó cũng là một sinh vật lại giống. Thực tế thì lý thuyết cho rằng loài chim là loài có tổ tiên gần với khủng long.”

Jack không nói gì. Sinh vật này – màu da và mỏ – rõ ràng trông giống một sinh vật thời tiền sử. Nhưng điều thật sự khiến anh mất bình tĩnh là cái nhìn sắc lạnh của nó.

Con chim nhảy trở lại cái sào của nó, phọt ra vài tiếng Tây Ban Nha. Âm điệu của con vẹt – khả năng bắt chước – vẫn giữ nguyên vẹn. Nó bắt đầu kêu một loạt những con số tiếng Anh, khả năng phát âm và nhả chữ hoàn hảo như con người, nếu sắc hơn một chút.

“… ba một bốn một năm chín hai sáu năm…”

Họ tiếp tục đi, rồi Lorna đột ngột dừng lại. Cô nhìn chòng chọc lại phía cái lồng khi con chim vẫn tiếp tục đọc những con số. Nó cứ nói mãi mà không dừng lại.

Anh hỏi, “Gì vậy?”

“Con vẹt đó... những con số đầu tiên… tôi không chắc…”

“Gì vậy?”

“Ba một bốn một năm. Những con số đó là năm số đầu tiên của hằng số pi trong toán học.”

Jack thoáng nhớ lại môn hình học ở trung học về số pi, ký hiệu bằng ký tự Hy Lạp π. Anh hình dung con số trong đầu.

3.1415…

Giọng Lorna đầy sợ hãi khi con vẹt tiếp tục tràng số học của nó. “Số pi đã được tính đến hàng nghìn chữ số. Tôi muốn tìm hiểu xem con số mà con chim đang bắt chước có tuần tự chính xác không. Và nếu như vậy, con vẹt nhớ được dãy số dài bao nhiêu.

Khi con chim tiếp tục đọc không ngừng, Jack cảm thấy một sự im lặng bao phủ lên cả khoang. Tiếng rên, gầm gừ, thậm chí cả tiếng lạo xạo của những con vật khác cũng trở nên im bặt, như thể bọn chúng cũng muốn lắng nghe. Những con mắt, phản chiếu ánh sáng, có vẻ nhìn chằm chằm họ từ những cái chuồng tối.

Lắc mạnh đầu, anh tiếp tục đi. Anh cần vạch trần tội ác này.

“Cái mà tôi thật sự muốn chỉ cô nằm ở đây.”

Anh dắt cô đến một hàng rào lớn hơn ở góc lạnh lẽo của khoang. Một cái chuồng nhốt con cừu con và mẹ nó. Nhưng đúng hơn là không phải lông xoăn, bộ da trên người nó rủ xuống chạm đất, trông giống như một tấm da bò hơn là lông cừu. Nhưng đó không phải là điều Jack muốn chỉ cho Lorna.

Anh thúc cô đi nhanh hơn, nhưng cô dừng lại ở chuồng bên cạnh. Sinh vật ở trong đó nằm cứng đờ trên sàn, chân duỗi thẳng ra, mắt mở to và vô hồn, nó đã chết. Nó trông giống như một con ngựa nhỏ, nhưng sinh vật đó không lớn hơn một con chó cốc.

“Nhìn móng của nó kìa,” Lorna nói. “Chúng bị chẻ ra. Bốn móng trước, ba móng sau. Tổ tiên lâu đời nhất của giống ngựa ngày nay – Hyacotherium – chỉ bằng kích thước một con cáo và có bộ móng chia y hệt.”

Cô cúi xuống để kiểm tra xác chết. Một chiếc móng bị mất. Đầu nó có dấu vết của một chấn động mới xảy ra, như thể nó đã hoảng sợ và đập vào các song chắn nhiều lần trước khi chết.

“Trông giống có thứ gì đó dọa nó đến chết,” cô nhận định.

“Tôi có thể đoán cái gì đã làm.” Jack ra dấu về phía cái lồng ở phía sau khoang. “Bên này.”

Cô theo sau. Cảm giác thái độ khiêu khích, cùng với cơn giận đang ăn sâu. “Những người này đang làm gì vậy? Trong trường hợp này, bằng cách nào họ làm chuyện đó được?”

“Đó là điều tôi mong cô có thể trả lời. Nhưng chúng ta có một vấn đề lớn hơn và gấp hơn.” Họ đến cái chuồng cuối cùng. Nó lớn và được rào chắc chắn. Cỏ khô phủ sàn, nhưng không thấy con vật nào. “Chúng ta tìm thấy cánh cửa bị bóp méo và bẻ gãy mở ra khi chúng tôi xuống đây.”

“Con gì trốn thoát à?” Lorna nhìn về phía cái chuồng rỗng không ở lối đi và cầu thang, rõ ràng có những vết máu.

“Chúng tôi cần cô nói cho chúng tôi biết nó là cái gì,” anh nói.

Cô cau mày nhìn anh. “Bằng cách nào?”

Anh chỉ vào thứ gì đó bị vùi dưới lớp cỏ. Một tiếng rên rỉ yếu ớt vang lên.

Lorna nhìn anh, gương mặt cô sáng lên sự tò mò. Anh đẩy cửa và giữ nó cho cô bước vào.

“Hãy cẩn thận,” anh cảnh báo.