Duncan ngồi một mình trong chiếc xe tải đậu bên ngoài con đường dẫn vào ACRES. Gã để kính xe thu lại và lắng nghe bản hợp xướng đêm của những con ếch và dế. Ở phía bên trái, sông Mississippi êm ả trôi đi khi chảy dọc theo con đường đê. Một cơn gió nhẹ khuấy động hơi ẩm đậm đặc trong không khí, khiến nó trở nên dễ thở hơn.
Với cặp ống nhòm nhìn đêm đeo trên mặt, gã quan sát trụ sở ở phía xa của con đê. Nơi đó khá tối, ngoại trừ một số cửa sổ sáng đèn ở tầng một. Tai nghe của gã ghi nhận tín hiệu gọi của đội khi chúng đến được các địa điểm khác nhau xung quanh tòa nhà. Trong khi đợi, Duncan vẫn giữ mắt nhìn con đường duy nhất dẫn vào và ra khỏi trụ sở.
Gã không muốn bị bất ngờ.
Tên phó chỉ huy của gã cuối cùng cũng báo cáo sẵn sàng. “Mở tín hiệu lên.”
“Cậu đã xác định số lượng và danh tính của các nhân viên bên trong chưa?”
“Bảy người. Một người là đặc vụ của Ban Tuần Tra Biên Giới, và ta nên giả định anh ta có mang vũ khí.”
“Chọn anh ta làm mục tiêu ưu tiên. Hãy nhớ, ta cần một trong số các nhà khoa học để thẩm vấn bên ngoài khu vực.”
“Rõ, thưa sếp.”
Họ cần xác định các nhà nghiên cứu đã phát hiện được bao nhiêu về dự án Babylon – và quan trọng hơn, xét xem có tin nào lan ra ngoài. Sau đó, đối tượng sẽ bị khử và thi thể bị phi tang. Có rất nhiều cá mập đói ngoài vùng biển Caribê.
Duncan quan sát khu trụ sở lần cuối. Đội của gã đã bao vây và khóa chặt trụ sở. Vụ cháy sẽ xóa đi dấu vết của họ sau đó. Vào lúc bình minh, một nhóm khủng bố bảo vệ quyền động vật sẽ gửi thư điện tử và tuyên bố trách nhiệm của mình về vụ tấn công. Sẽ không có gì dính líu đến Tập đoàn Ironcreek.
Khi mọi thứ sẵn sàng, gã nhấc điện đàm lên ra mệnh lệnh tiến vào – khi ánh đèn báo hiệu đột ngột phát sáng sau xe tải của gã. Ánh sáng lọt qua cặp ống nhòm nhìn đêm làm gã nhức mắt. Gã bỏ cặp ống nhòm ra và nhìn vào gương chiếu hậu.
Một xe tải rồ ga chạy đến khúc cua ở con đường đê. Đèn trước của nó quét qua góc đường và rọi xuyên qua chiếc xe tải đang đỗ của Duncan. Gã bỏ điện đàm xuống và đợi.
Sự nghi ngờ đang giày vò gã.
Vào giờ này ở nơi heo hút thế này, gã không nghĩ sẽ có xe chạy qua.
Trong khi quan sát chiếc xe chạy đến, gã ngậm một cây kẹo Life Savers khác trong miệng. Hương dứa. Gã nhăn mặt vì mùi đó. Không phải loại ưa thích. Dù vậy, gã vẫn mút nó. Trong lúc đợi, gã đánh giá mức độ nguy hiểm và tính toán lại kế hoạch.
Khi chiếc xe tải đến đủ gần, gã thấy rõ chiếc xe Chevy cũ kĩ, có màu sơn xám cũ và gỉ sét. Nó chạy chậm lại về phía xe của gã.
Đi tiếp nào, gã muốn vậy.
Như thể tuân lệnh gã, chiếc Chevy đánh một vòng rộng, sắp quay đi khỏi, nhưng một tia sáng đỏ lóe lên ở phía sau khi chiếc xe tải bắt đầu thắng lại. Chiếc xe chạy chậm lại và dừng ngay bên cạnh xe tải của Duncan phát ra tiếng động cơ khò khè. Người tài xế chồm về phía cửa sổ bên kia và nhấc vành chiếc mũ banh lên khỏi. Anh ta mặc đồ đi săn khoác ngoài chiếc áo thun đã bẩn.
“Tôi cần chỉ đường, anh bạn?” anh ta gọi. Ngữ điệu Cajun đặc sệt, chỉ là một con chuột cống vùng đầm lầy đi ăn đêm.
Duncan nhấc khẩu súng ở trên đùi và quay vào trong nhăn mặt.
Tên khốn cứ phải dừng lại...
Duncan nghiêng người qua cửa sổ. Người tài xế ngần ngại khi nhìn thấy gương mặt thẹo của gã, một gương mặt không dễ quên. Không thể để có nhân chứng. Gã nhấc khẩu súng đặt lên cửa sổ –
—nhưng một con chó săn màu nâu đen đột nhiên chồm lên từ sàn sau xe tải. Nó sủa to về phía gã, như một con trâu mộng giận dữ.
Giật mình, Duncan bắn người mạnh ra sau nghẹn thở. Xương sườn của tên khủng bố già kêu răng rắc. Gã nhớ lại lần trước khi con thú làm gã bất ngờ.
Người tài xế quay lại mắng con chó. “Burt, ngậm mồm lại! Tao không thể nghĩ được gì cả.”
Tim Duncan muốn văng lên khỏi cuống họng.
Không biết phản ứng của gã, người tài xế lại quay qua hỏi. “Chú gì ơi, chú có biết có vườn thú nào quanh đây không vậy? Thằng em ngu ngốc của tôi bảo đi đến đó – “
Nỗi ám ảnh biến thành sự giận dữ. Bực tức vì không quan sát được, Duncan giật mạnh khẩu súng lục và chĩa ra cửa sổ. Khi gã bóp còi, con chó phóng ra khỏi chiếc xe tải lao thẳng về phía gã. Gã do dự khi súng nổ. Máu văng lộp độp lên kính chắn gió. Người tài xế quay đầu lại, hét to lên “Chết tiệt!” và né sang bên.
Duncan chồm người về phía con chó đang tấn công, nhưng nó đã xoắn người trong không trung, đập vào một bên xe tải của gã, rơi xuống giữa hai chiếc xe.
Dọc theo con đường, động cơ chiếc Chevy đột ngột rú lên và lăn bánh. Chiếc xe tải vụt khỏi, chạy loạn xạ về hai bên khi người tài xế lái xe nhưng không nhìn thấy được con đường khi đang ẩn nấp.
Duncan giật cửa mở ra, nhảy xuống dưới để lấy chỗ bắn, và thay hộp đạn còn lại ở chỗ xe của gã. Chiếc Chevy quay ngoắt hẳn sang bên trái, vẫn không chậm lại. Nó lao lên khỏi con đường, bay qua bờ đê dốc đứng.
Gã chạy theo nó trong khi đang tháo hộp đạn rỗng ra và thay cái mới vào. Gã nhìn đầu chiếc xe tải đâm vào bờ kè bằng đá bên dưới và lộn ngửa xuống dòng sông Mississippi cuồn cuộn nước từ cơn bão. Dòng nước cuốn chiếc xe đi khi nó chìm xuống nhanh chóng.
Duncan vẫn quan sát, tay chĩa súng. Gã đợi đúng hai phút. Không có ai ngoi lên khỏi mặt nước.
Khỉ thật.
Không có thời gian thêm để tìm kiếm, gã đi khỏi. Thậm chí nếu người đàn ông sống sót, đội của Duncan đã cao chạy xa bay trước khi tên khốn kịp cảnh báo mọi người.
Gương mặt đỏ bừng, tim vẫn đập thình thịch, gã trở về chiếc xe tải của gã. Gã tìm kiếm dấu vết của con chó săn, nhưng chắc nó đã chạy trốn khỏi chỗ đó. Lên xe tải, gã nhấc điện đàm lên khỏi băng ghế trước. Gã đã xử xong. Gã đặt điện đàm lên môi.
“Tất cả các vị trí. Di chuyển vào trong. Phá tung nơi này.”