Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 255: Bạn học cũ giải vây

Tần Lạc cũng không để những thứ này ở trong lòng, trên đời này Cố luật sư nhiều như vậy, mặc dù Cố Nam Châu rất ưu tú, là luật sư có tiếng tăm, nhưng cũng không đến mức đi chỗ nào cũng có thể nghe thấy tên của cậu ta?

Cô bĩu môi, lập tức đi ra bên ngoài, mới vừa đi vài bước thì đụng phải bạn học cũ Cố Nam Châu.

“Cô đã đi làm ở đây rồi hả?”

“Ừ, chắc cậu không phải là luật sư thường xuyên làm ở đây chứ?”

“Miễn cưỡng xem như vây.”

“Ưm...”

Chẳng lẽ thật sự khéo như vậy? Cố luật sư mà đồng nghiệp vừa thảo luận chính là Cố Nam Châu sao?

Nghĩ như vậy, thì cô cẩn thận đánh giá Cố Nam Châu một cái, dịu dàng tao nhã, hơn nữa lúc cười rộ lên làm cho người ta có một cảm giác như tẩm gió xuân.

Diện mạo đẹp trai năng lực mạnh mẽ, còn có thái độ lịch sự, người đàn ông như vậy làm sao có thể không mê luyến?

Hai người còn chưa nói được vài câu, phó tổng Trình đã đi tới, thấy hai người bọn họ không khỏi kinh ngạc hỏi: “Cố luật sư, cậu với Tiểu Tần quen nhau sau?”

Ông ta cũng chỉ hỏi thăm dò thôi.

Cố Nam Châu rất hào phóng thừa nhận: “Đúng, chúng tôi là bạn thời trung học.”

Lần này phó tổng Trình vô cùng kinh ngạc: “Thì ra hai người là bạn thời trung học! Khó trách đều ưu tú như vậy! Xem ra lớp học hai người ra ngoài đều là nhân tài!”

Ông ta đương nhiên biết thân phận thật của Cố Nam Châu, đây là thay đổi phương pháp lấy lòng Cố Nam Châu!

Cố Nam Châu cười nhạt: “Phó tổng Trình quá khen.”

Phó tổng Trình cũng biết tính tình khiêm tốn của vị Ngũ Thiếu nhà họ Cố này, không thích vuốt mông ngựa, lập tức một vừa hai phải, chỉ cười tít mắt nói: “Nếu Cố luật sư với tiểu Tần là phiên dịch, thì không thể bỏ qua công lao của tiểu Tần trong hội nghị sáng hôm nay, không bằng giữa trưa cùng ăn cơm đi?”

Lời này của ông ta đương nhiên là nói với Tần Lạc, thật ra bữa tiệc buổi trưa đều là lãnh đạo cấp cao của công ty, không định gọi Tần Lạc, nhưng trong lúc vô tình phó tổng Trình thấy Cố Nam Châu quen biết với Tần Lạc, thì bản thân nổi lên chút tâm tư nhỏ...

Mặc kệ chuyện có giống như ông ta nghĩ không, kéo Tần Lạc cùng đi ăn cơm luôn luôn không sai!


Người đẹp mà! Nhìn cũng đẹp mắt!

Tần Lạc vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn đến ánh mắt tha thiết của phó tổng Trình như thế, lập tức nghĩ ông ta là cấp trên của mình, nếu trực tiếp cự tuyệt nhất định sẽ mang đến không tiện cho công việc về sau...

Thôi! Không phải chỉ ăn cơm trưa sao? Bọn họ cũng không ăn được mình.

“Cảm ơn ý tốt của phó tổng Trình.”

“Vẫn là tiểu Tần có thể nói!”

Cố Nam Châu chỉ mong sao thời gian ở chung với Tần Lạc có thể nhiều chút, cho nên cũng không chen vào, hơn nữa anh cũng không muốn biểu hiện rất bảo vệ Tần Lạc ở trước mặt phó tổng Trình.

Nếu Hoắc Thái Vi thấy một màn như vậy, chỉ sợ sẽ nói Tần Lạc lại dở công phu quyến rũ rồi...

...

Trong lúc cơm trưa, Tần Lạc lại gặp chàng trai trẻ tuổi buổi sáng gọi Hoắc Thái Vi đi kia, dường như cậu ta là trợ thủ đắc lực bên cạnh Cố Nam Châu, đi vào đưa phần văn kiện rồi ra ngoài.

Tần Lạc cảm thấy kỳ lạ, nói như vậy, cô gái kia cũng là nhân viên làm việc ở văn phòng luật sư của Cố Nam Châu, rốt cuộc cô ta mắng mình là hồ ly tinh do mình đoạt người nào của cô ta chứ?

Quả thực không hiểu ra sao cả!

Trong bữa tiệc, phó tổng Trình bảo Tần Lạc uống rượu, cô từ chối vài lần không được, Cố Nam Châu mới từ từ mở miệng: “Thời gian làm việc buổi chiều còn hơn nửa giờ nữa, phó tổng Trình nên vui mừng có nhân viên chuyên nghiệp giống như vậy.”

Anh nói có ý nghĩa khác làm phó tổng Trình mặt đỏ tai hồng, đồng thời cũng cảm thấy Cố ngũ thiếu đối xử không tầm thường với bạn học nữ Tần Lạc này...

Về phần hai người rốt cuộc có quan hệ gì, vậy thì còn chờ khai thác rồi...

****

Sau khi ăn xong.

Tần Lạc có chút cảm kích nhìn về phía Cố Nam Châu: “Cảm ơn cậu! Đây đã là lần thứ hai cậu giúp tôi rồi.”


Ý cô chỉ chuyện lần anh giúp đi công tác Hongkong trước.

Khóe miệng Cố Nam Châu giương nhẹ: “Vậy sao? Cô xác định đây là lần thứ hai?”

Tần Lạc kinh ngạc há mồm, ách... Cô giống như không nhớ đường?

Đồng thời, cũng có chút bất ngờ Cố Nam Châu sẽ nói đùa với cô...

Đây không giống chuyện cậu ta có thể làm được...

Tần Lạc xấu hổ tóm lấy tóc: “Thật ra tôi đã quên rất nhiều chuyện, ngại quá!”

Cố Nam Châu mỉm cười: “Không sao, giữa bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, hơn nữa vừa rồi tôi nói cũng là sự thật! Buổi chiều còn làm việc nếu uống rượu chẳng phải là sai quy tắc? Tôi cho đến bây giờ không thích điều đó.”

Mặc kệ cậu ta nói thực hay là giả, Tần Lạc cũng rất cảm kích cậu ta “Ra tay giúp” trong bữa tiệc, tiếp xúc vài lần, cô phát hiện Cố Nam Châu là người đàn ông làm việc rất cẩn thận...

“Hôm nào tôi mời cậu ăn cơm? Lần trước vẫn nợ cậu một bữa cơm!”

“Được! Chủ nhật này tôi rảnh.”

“Vậy thì tối mai đi!”

“Ừ, khoảng sáu giờ tôi xong việc, cô muốn ăn gì? Gửi địa chỉ tôi tôi trực tiếp qua đó.”

Nói xong, Cố Nam Châu lại nghĩ cái gì, bổ sung một câu: “Ngày mai không cần tăng ca tôi đi đón cô.”

Trước kia, mỗi lần anh nói đi đón cô hoặc là đưa cô đều bị cô cự tuyệt, bởi vì tự cô lái xe đi làm, căn bản là không cần “Tài xế”.

Mà lúc này, anh không xác định cô có lái xe không.

Tần Lạc giật mình, cảm thấy những lời này giống như đã từng nghe qua...


Nghĩ lại một chút, có lẽ mình xem nhiều phim thần tượng đi!

“Không cần, tự tôi gọi xe đến đó là được.”

Cố Nam Châu không kìm lòng được thốt ra: “Cô không lái xe nữa hả?”

Lần này đến phiên Tần Lạc kinh ngạc, cậu ta làm sao mà biết mình có xe?

Sau khi từ La Mã trở về, không biết là vì xảy ra tai nạn xe cộ lưu lại bóng mờ hay là có chuyện gì, Tần Lạc chưa một lần vào ga ra ngồi lên chiếc xe nhỏ của cô...

“Có thể bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, tôi tạm thời vẫn không muốn lái xe.”

“Ừ, cũng được, tôi đi đón cô! Chủ nhật ngồi xe lên núi không tốt.”

“Thực không cần, đi qua đi lại cũng phiền toái.”

“Nhất định phải khách khí với tôi như vậy?”

“Ưm... Được rồi.”

Tần Lạc thấy từ chối không được, chỉ được nhận lời, đẩy tới đẩy đi tỏ rõ cô làm kiêu...

Mọi người là bạn học, cậu ta cũng từng giúp mình vài lần, thực không cần thiết.

“Vậy thì định như thế.”

“Ừ.”

Sau khi hai người hẹn xong thì rời đi.

*****

Bốn giờ chiều, Tần Lạc vội vàng chạy đến địa chỉ nhà trẻ Ngọc Đình mà Hoắc Kỷ Thành gửi cho cô.

Đứng ở cửa, trong nháy mắt trong đầu Tần Lạc giống như hiện lên đoạn ngắn mơ hồ, cô tự giễu thầm nghĩ: Sở dĩ cảm thấy quen thuộc hẳn là trước kia đã đến đây một lần!

Xem ra Hoắc Kỷ Thành không có lừa mình.

Cô mới vừa đi đến cửa đã bị một người phụ nữ xa lạ đến gần: “Cô chính là mẹ của bạn nhỏ Hoắc Gia Tinh? Lần họp phụ huynh trước chúng ta từng gặp.”


Tần Lạc liếc mắt nhìn đối phương một cái, một chút ấn tượng cũng không có.

Đành phải ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, tôi có chút nghĩ không ra...”

Trên mặt đối phương cười gượng: “Quý nhân hay quên sự thôi! Tôi là mẹ của Tiết Tử Hạo, lần trước Hạo Hạo không hiểu chuyện đánh đố với Hoắc Gia Tinh nhà cô, tôi đã trách móc nó rồi!”

Tần Lạc có chút bất đắc dĩ phải xã giao những thứ này: “Giữa trẻ con nói đùa không cần thiết cho là thật.”

Đối phương nhất thời vui vẻ ra mặt: “Cô có thể nghĩ như vậy thì tôi yên tâm, Hạo Hạo nhà tôi cũng là bị tôi làm hư...”

Tần Lạc nghe ra đối phương là muốn lấy lòng mình, chỉ tiếc cô không phải mẹ của Hoắc Gia Tinh, cô chỉ tạm thời thay thế một chút mà thôi...

Đều do đối phương nói, Tần Lạc bị bà ta cuốn lấy thật sự không biết làm thế nào.

May mà Hoắc Gia Tinh xuất hiện thật sự đúng lúc: “Mẹ! Mẹ đến rồi!”

Nhìn thấy cô, Hoắc Gia Tinh đặc biệt vui vẻ nhào đến, một đôi mắt to đen lúng liếng giống như quả nhỏ nhìn chằm chằm cô, như muốn nhìn ra mẹ trước mắt có nhớ ra mình không...

Tần Lạc có chút không quen bé gọi vô cùng thân thiết như vậy, nhưng nếu đến đây, thì không có đạo lý đẩy bé ra.

Diễn trò cũng phải đạt!

Cô đưa tay sờ tóc mềm mại của Hoắc Gia Tinh, lên tiếng: “Ừ.”

Không biết vì sao, cô cảm thấy một động tác này của mình như đã làm rất nhiều lần rồi, thành thạo như vậy...

Ài! Nghĩ cái gì vậy?

Làm mẹ kế trong nhà giàu có tốt như vậy không?

Đứa trẻ trước mắt vừa nhìn chính là thằng quỷ tinh ranh, cũng không biết bé thật sự thích mình hay là thế nào...

Mặc kệ nói như thế nào, cô không cần thiết mạo hiểm như vậy!

Hoắc Gia Tinh rất hưởng thụ khi cô vuốt ve: “Mẹ, ba cũng sắp đến rồi.”

Tần Lạc: “...”

Ách... Không phải anh ta không đến sao?