Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 254: Tự dưng bị người ta mắng

Vài ngày liên tiếp, Tần Lạc sống rất yên bình, Hoắc Kỷ Thành không gọi điện thoại cho cô cũng không xuất hiện ở trước mặt cô nữa, công việc bình thường làm cho cuộc sống của cô trở nên rất phong phú.

Sáng thứ sáu, cô nhận được hai cuộc gọi điện thoại, một là bạn cùng phòng thời đại học Từ Từ.

“Tần Lạc, mình đến thành phố A công tác, nghe nói bây giờ cậu đã là phiên dịch có chút danh tiếng trong vòng luẩn quẩn, buổi tối cùng ra ngoài ngồi một chút? Mình gọi cả Diêu San San với Đường Tiêu Tiêu, nhà hàng cơm Tây ngay ở bên cạnh trường học chúng ta như thế nào?”

“Ăn cơm Tây quá nặng nề, không bằng đi ăn lẩu?”

“Được! Vậy thì hẹn bảy giờ ở cửa trường học không gặp không về.”

“Ừ.”

...

Cuộc gọi thứ hai hiện là “Hoắc tiên sinh”, Tần Lạc đã sửa lại tên danh bạ.

“Có chuyện gì không?”

“Hôm nay thứ sáu, chiều nay ở nhà trẻ Tiểu Tinh có hoạt động gia đình, Tần tiểu thư còn nhớ không?”

“... Nhớ, tôi sẽ đến đúng giờ.”

“Cảm ơn!”

“Không cần khách sáo.”

...

Cúp điện thoại, Tần Lạc thở ra một hơi, hôm nay đúng là rất bận, buổi sáng có hội nghị phải tham gia, cô phụ trách phiên dịch toàn bộ hành trình.

Buổi chiều phải đi nhà trẻ tham gia hoạt động gia đình của bạn nhỏ Hoắc Gia Tinh, buổi tối tụ tập với bạn cùng phòng thời đại học.


Thật ra, cô rất mong đợi gặp ba cô gái ở ký túc xá đại học, mặc dù cô biết mình với Đường Từ Từ có quan hệ tốt hơn, nhưng cô bị mất sáu năm trí nhớ, hơn nữa thời gian trước trong lúc vô tình ở siêu thị nhìn thấy Đường Từ Từ khoác tay một người đàn ông...

Cô có chút mò không biết trong sáu năm quan hệ với Đường Từ Từ ra sao rồi...

Nói ra, chịu đựng thử thách tình bạn bè nhất chính là bạn thời trung học, tiếp theo đó là bạn cùng phòng thời đại học, mỗi ngày cùng tiến cùng ra, cũng ít khi vắng mặt.

Nhưng điều kiện đầu tiên cũng không thể thoát khỏi vài năm băn khoăn bất lực sau khi tốt nghiệp kia, khi mới vừa tốt nghiệp là bất lực cần bạn bè thổ lộ nhất, những việc trải qua cùng gặp gỡ cũng là muôn màu muôn vẻ nhất...

Nếu có thể cùng đi qua, có thể trở thành bạn bè cả đời; nếu vẫn không liên hệ hoặc liên hệ sơ sài, thì dần dần rời khỏi cuộc sống của đối phương.

Hồi tưởng ngừng lại, Tần Lạc thở dài một tiếng mắt nhìn mình trong gương, đồ trang sức trang nhã, đường vân áo sơ mi màu lam nhạt, một chân váy màu đen, tóc dài quăn rối tung ở sau ót, cách ăn mặc chuyên nghiệp của thành phần tri thức.

Trong trí nhớ của cô rõ ràng mình vẫn chỉ là sinh viên đại học, nhưng nhoáng một cái đã qua sáu năm, khuôn mặt này so với trước kia thành thục không ít...

Rút đi non nớt thời đại học, trở nên thành thục, quyến rũ cùng biết điều hơn...

Nên nói lời từ biệt với quá khứ rồi!

****

Trong lúc hội nghị, Tần Lạc cảm thấy nữ trợ lý đối diện rất có địch ý với mình, xem ra người của công ty, nhưng vấn đề là, cô không biết cô ta?

Chẳng lẽ cô đã từng đắc tội với người nào?

Nhưng cô cũng không để điều này ở trong lòng, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, bây giờ quan trọng nhất cô phải làm tốt công tác phiên dịch, không thể bỏ đi bát cơm mới là việc đúng đắn!

Hội nghị tiến hành được một nửa, giữa chừng nghỉ ngơi.

Tần Lạc đứng dậy đi toilet, khi quay trở về bị nữ trợ lý kiangăn lại.


“Cô chính là Tần Lạc?”

Giọng đối phương rất không thân thiện, ánh mắt khinh miệt, như rất khinh thường dáng vẻ của cô.

Tần Lạc khẽ nhíu mày, cô không nhớ mình quen một cô gái không biết lễ phép như vậy!

“Đúng, xin hỏi có chuyện gì không?”

Đối phương hừ nhẹ nói: “Sao cô không biết xấu hổ như vậy! Ở "Tập đoàn Đế An" ngốc không nổi nữa bỏ chạy đến "Tập đoàn Cố thị", cô am hiểu thủ đoạn dụ dỗ như vậy sao?”

Mi tâm Tần Lạc nhíu chặt, xem ra đối phương thật sự quen biết mình.

Chỉ là, cô đi làm ở đâu, có quan hệ với cô gái trước mắt này sao?

Lập tức tức giận trả lời: “Tôi đi làm ở đâu hình như không có quan hệ gì với cô, xin tránh đường!”

Đối phương giọng mỉa mai nói: “Tôi không quen nhìn cô giả bộ dáng vẻ nhu nhược đáng thương như vậy! Mê hoặc đàn ông xoay quanh! Hồ ly tinh! Không biết xấu hổ!”

Không có cô gái nào nguyện ý bị người khác mắng thành “Hồ ly tinh”, huống chi Tần Lạc không nhớ rõ cô gái trước mắt là ai, cô ta dựa vào cái gì mắng mình?

Cô từng đắc tội với cô ta sao?

Nhưng những chuyện này cô không muốn biết, dù sao bây giờ cô lại chưa từng không minh bạch với người đàn ông kia, cũng đảm đương không nổi danh hiệu “Hồ ly tinh” này!

“Mời cô nói chuyện tôn trọng tôi một chút! Nếu không tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!”

Tần Lạc lạnh lùng nói, cô cũng không có nghĩa vụ nuông chiều cô gái trước mắt này!

Bỏ lại những lời này, cô rất quyết đoán nghiêng người lách từ bên cạnh cô ta rời đi.


Hoắc Thái Vi tức giận đến dậm chân, cô ta cũng chỉ là nghe nói qua tên Tần Lạc, biết cô ta rất lợi hại quyến rũ chú ba, người trong nhà nói khinh thường cùng khinh bỉ cô ta, cũng chán ghét mọi thứ liên quan đến cô ta.

Dù sao, những thứ này ở trong mắt con nhà giàu các cô, phụ nữ mê hoặc đàn ông đều không phải người phụ nữ tốt lành gì!

Vốn, chỉ là không hơn.

Nhưng về sau cô ta (HTV) nghe nói anh Nam Châu với Tần Lạc là bạn thời trung học, có nhiều quan tâm đến cô ta (TL), thì cô ta (HTV) chịu không nổi rồi!

Dựa vào cái gì?

Sao anh Nam Châu có thể đối xử tốt với một người phụ nữa ai cũng có thể lấy làm chồng như vậy?

Nhất định là công phu quyến rũ của cô ta quá lợi hại rồi!

Bằng không anh Nam Châu có định lực như thế làm sao có thể quan tâm đến cô ta?

Dù sao bốn chữ “Có nhiều quan tâm” này nghe qua liền cảm thấy là lạ! Điều này làm cho Hoắc Thái Vi rất khó chịu, cô ta có thể xoi mói chuyện Tần Lạc là tình - nhân của chú ba, nhưng tuyệt đối không chấp nhận Tần Lạc mê hoặc anh Nam Châu người cô yêu nhất!

Cho nên, cô ta (HTV) không khống chế nổi bản thân tìm cô ta (TL) lý luận...

Không ngờ da mặt Tần Lạc còn dày hơn so với trong tưởng tượng của cô ta, hoàn toàn coi nhẹ lời mình nói, cô ta không dám tin thầm nghĩ: Trên đời làm sao có thể có loại phụ nữ này?

...

Trở lại phòng họp sắc mặt Tần Lạc bình tĩnh, cũng không có bởi vì một chút lời của Hoắc Thái Vi mà ảnh hưởng tâm tình của mình, hôm nay là ngày thứ ba mình đi làm, cô cũng không thể đập bể bát cơm của mình.

Nửa giờ sau, hội nghị kết thúc, phó tổng Trình khen ngợi Tần Lạc: “Tiểu Tần, tiếng Pháp của cô rất tốt! Ngay cả Morris tiên sinh cũng khen cô!”

Tần Lạc khiêm tốn mỉm cười: “Cảm ơn phó tổng Trình.”

Phó tổng Trình vui mừng nói: “Làm rất tốt!”

Tần Lạc không bởi vì chút lời khen mà đắc chí, cô mở máy tính của mình nhìn các loại ghi chép công việc bên trong một chút, đối với chuyên nghiệp của bản thân, cô luôn luôn cố gắng hết khả năng làm cho tốt.


Bởi vì ở trung học cô đã biết, nếu không muốn để bản thân bị bắt nạt, thì phải khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn!

Nhiều năm như vậy, cô vẫn tuân theo mục tiêu này, chưa từng thay đổi.

Ra khỏi phòng họp, Hoắc Thái Vi lại tìm cô, không âm không dương nói: “Nói công phu quyến rũ của cô rất cao cô vẫn còn không thừa nhận? Ngay cả phó tổng Trình già như vậy cô cũng xuống tay được? Chậc chậc!”

Con ngươi đen trong veo mà lạnh lùng của Tần Lạc nhìn thẳng cô ta: “Người nhà cô chưa từng dạy cô cái gì là lễ phép cùng giáo dưỡng sao? Nếu có thể đến "Tập đoàn Cố thị " đi làm, tôi tin bằng cấp cô nhất định không thấp, chẳng lẽ đều dựa vào đánh xì dầu sao?”

Hoắc Thái Vi tức giận đến mức toàn thân phát run: “Tài ăn nói của cô rất tốt! Chỉ tiếc...”

Đúng lúc này - -

Có chàng trai trẻ tuổi đi đến: “Trợ lý Hoắc, chúng ta cần phải đi, Cố luật sư luôn luôn ghét người nào không đúng giờ.”

Có lẽ một câu phía sau có lực quá mức chấn áp, Hoắc Thái Vi nhịn xuống lời sắp phun ra miệng, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc một cái, sau đó đi theo chàng trai trẻ tuổi kia.

Tần Lạc nhún vai, cũng không thèm để ý.

Cô mới vừa đi đến văn phòng mình, thì nghe thấy không ít đồng nghiệp đang nghị luận xôn xao.

“Oa! Tôi mới vừa nhìn thấy Cố luật sư tiếng tăm lừng lẫy, thật sự rất đẹp trai! Quả thật chính là một trong những đứa con tạo háo!”

“Thôi đi! Khoảng thời gian trước không phải cô rất mê nam thần quốc dân Hoắc Tứ thiếu sao? Sao lại thay đổi khẩu vị rồi?”

“Hoắc Tứ thiếu rất cao lạnh lùng! Luật sư Cố tao nhã thân thiện hơn so với anh ta, hơn nữa lúc tôi nhìn thấy anh ấy thì còn mỉm cười với tôi, cả người tôi sắp tan thành nước rồi!”

“Cô không nhìn lầm chứ? Có lẽ Cố luật sư mỉm cười với người ở phía sau lưng cô.”

“Ai nha! Cô thật đáng ghét! Chỉ biết đùa cợt tôi!”

...

Nghe đối thoại của các cô ấy, Tần Lạc chỉ có thể lắc đầu, chỉ là, cô không kìm lòng được liên tưởng đến “Cố luật sư” trong miệng các cô ấy cùng với bạn học Cố học cùng trung học với mình.

Ách... Bọn họ cùng là một người sao?