Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 144: Chuẩn bị rời đi

Tần Lạc về đến nhà thì bắt đầu thu dọn hành lý, ở nhà bận bịu dọn dẹp thoáng cái đến buổi trưa làm đầu óc cô choáng váng...

Không muốn dừng lại sợ mình sẽ suy nghĩ lung tung, đến gần tám giờ, nhận được điện thoại của bạn tốt Bùi Tử Ninh: “Lạc Lạc, cậu có khỏe không?”

Tần Lạc thở dài: “Tử Ninh, mình muốn rời khỏi đây.

Bùi Tử Ninh không kinh ngạc nhiều dường như ở trong dự liệu: “Nghĩ muốn đi đâu chưa?”

Tần Lạc thở dài một tiếng: “Còn chưa nghĩ ra, chỉ không muốn ở lại thành phố này. Trước kia chưa hạ quyết tâm, bây giờ hoàn toàn nản lòng rồi.”

Bùi Tử Ninh biết trong lòng bạn tốt khổ sở, mới vừa lên lớp 10 thì mẹ xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn qua đời, sau đó còn chịu áp bức của me kế.

Mặc dù có ba ruột, nhưng từ đầu không muốn thấy cô, đối xử con gái ruột thịt không bằng người ngoài.

Vốn nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học tìm được công việc tốt thì bắt đầu cuộc sống bình thường, gặp được Hoắc Kỷ Thành rồng trong biển người này lại còn cùng anh ta yêu nhau quả thật là ao ước của rất nhiều cô gái.

Nhưng cuộc đời lại đùa giỡn cô ấy lớn như vậy, dù trên người ai cũng sẽ không chịu nổi.

“Mình vừa tan việc, muốn ăn đồ nướng của ông chủ Trần không? Mình mang chút qua.”

“Được! Mang chút bia nữa.”

“Ừ.”


Khi Bùi Tử Ninh chạy đến, Tần Lạc đã dọn dẹp trong nhà không nhiễm một hạt bụi nhỏ, mỗi góc đều sạch sẽ sáng bóng loáng.

Bùi Tử Ninh đặt đồ nướng với bia ở trên bàn phòng khách: “Cả buổi trưa ở nhà dọn dẹp vệ sinh?”

Tần Lạc mở tivi ra: “Ừ.”

Bùi Tử Ninh lấy một lần ra sáu lon bia đặt ở trên bàn: “Cậu vẫn giống như trước đây, tâm tình không tốt thì thích tìm việc làm cho mình.”

Tần Lạc mở một lon bia, cảm thán nói: “Chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn gây tê bản thân! Nếu không thì ngồi ở một chột sẽ nghĩ rất nhiều, hơn nữa hai ngày này chỉ cần nhớ lại ký ức đầu mình liền đau, giống như nổ tung.”

Bùi Tử Ninh đau lòng nói: “Lạc Lạc, nếu không chúng ta đi khám bác sĩ tâm lí?”

Tần Lạc lắc đầu: “Thôi, mình đã nghĩ qua, nếu như không nhớ ra đoạn ký ức kia thì không cần nghĩ, dù sao nhớ ra hay không đối với mình cũng không khác nhau, quá cặn kẽ mình sợ bản thân không chịu nổi.”

Bùi Tử Ninh cùng cô uống một ngụm: “Từ chức bên công ty kia rồi hả?”

Tần Lạc ăn một miếng thịt: “Bên tập đoàn Đế An mình ngốc không nổi nữa, người quen nhiều, ký niệm cũng nhiều, bây giờ mình chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh, tốt nhất không ai quen mình, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới.”

Bùi Tử Ninh rầu rĩ uống một ngụm, do dự một lúc mới hỏi: “Tiểu Hỏa Tinh biết cậu là mẹ bé không?”

Tần Lạc mím môi: “Không biết.”

Bùi Tử Ninh buồn bực oán giận nói: “Kẻ có tiền thật sự là đáng ghét! Sao có thể nghĩ ra biện pháp làm tổn thương như vậy? Chờ cậu sinh con xong sau đó thôi miên cậu để quên mất tất cả, quả thật giống như phim bộ.”

Khóe môi Tần Lạc hiện lên nụ cười khổ: “Đúng vậy! Cho đến bây giờ mình cũng cảm thấy giống như nằm mơ, chuyện không thể tưởng tượng sẽ phát sinh ở trên người mình.”

Bùi Tử Ninh thấy bạn tốt càng ngày càng bi thương vội vàng nói sang chuyện khác: “Lạc Lạc, bây giờ đúng mùa tốt nhất đi Tam Á, nếu không hai bọn mình bay qua đó chơi vài ngày được không?”

Tần Lạc lắc đầu: “Tử Ninh cậu đã cùng mình đi ra ngoài quá nhiều lần, ngày nghỉ của cậu nào có nhiều như vậy, Tam Á chỉ là bờ biển mà thôi, thôi.”


Bùi Tử Ninh nghĩ: “Cậu đã không có hứng thú với bờ biển, vậy chúng ta chọn một thành phố xung quanh đi tắm suối nước nóng như thế nào? Đúng lúc mùa đông là mùa tắm suối nước nóng tốt nhất.”

Tần Lạc chống cằm: “Ngược lại đi tắm suối nước nóng là ý tưởng hay.”

Bùi Tử Ninh vỗ mạnh đùi: “Vậy thì quyết định như vậy, chỗ để mình chọn, đến lúc đó hai bọn mình cùng đi.”

Tần Lạc nhìn về phía cô: “Cậu giả vờ thế nào?”

Bùi Tử Ninh bĩu môi: “Giả khỉ! Mặc dù bác sỹ chúng mình bình thường không thể nghỉ cả hai, nhưng có thể luân phiên, chẳng qua mình không thể nghỉ liên tiếp hai ngày, mình cũng có thể đổi với một đồng nghiệp khác, không có việc gì!”

Tần Lạc không nói thêm nữa, tâm ý bạn tốt cô sẽ nhận.

“Ừ.”

Trong tối nay, hai người vừa uống vừa nói chuyện, nói trời nam đất bắc, dường như chỉ có phát tiết tất cả không thoải mái trong lòng ra ngoài mới có thể hoàn toàn thoải mái.

*****

Cùng buổi tối đó.

Cùng Tần Lạc không thoải mái còn có Hoắc Kỷ Thành, tối nay anh hẹn mấy bạn tốt ra ngoài, đêm nay Ước Hàn không có mang Mary đi cùng, có thể thấy được giữa năm người đàn ông có chút chuyện riêng muốn nói.

Giống ngày thường, phòng VIP khách quý quen thuộc.

Duy nhất không giống, tối nay không có phụ nữ dư thừa, chỉ có năm người bọn họ, từ trái sang phải theo thứ tự là: Lâm Lạc Đông, Tống Tư Bạch, Đường Triều, Hoắc Kỷ Thành, Ước Hàn.

Mắt thấy tối nay Hoắc Kỷ Thành đã tự rót hai ly rượu mạnh uống một mình, Đường Triều vội vàng ngăn cản: “A Thành, cậu còn uống như vậy thì mấy người bọn mình phải đưa cậu trở về đi ngủ rồi.”


Hoắc Kỷ Thành nhíu lông mày: “Phụ nữ thật sự còn khó trị hơn so với chuyện trên thương trường.”

Điểm này Lâm Lạc Đông đầy đồng cảm, gần đây anh ta ở chỗ vợ trước vấp phải nhiều trắc trở, mỗi lần nhìn thấy cô ấy cùng một chỗ với người đàn ông khác, anh ta thấy thế đã phát hỏa!

Lập tức uống một ngụm rượu: “Phụ nữ tuyệt đối là sinh vật phiền toái nhất trên đời này!”

Tống Tư Bạch nghĩ đến Cảnh Uyển, tâm ý của mình không phải cô ấy không rõ, bất kỳ anh ta cố gắng như thế nào, giữa bọn họ dường như đều cách một bức tường.

Làm cho anh ta buồn bực không thôi!

“Tâm tư phụ nữ như kim dưới đáy biển!”

Ngược lai ba người rất có tiếng nói chung.

Đường triều với Ước Hàn liếc nhau một cái, chẳng lẽ chỉ có hai người bọn họ cảm thấy phụ nữ rất dễ thu phục sao?

Ước Hàn ho nhẹ một tiếng: “A Thành, thật ra mình cảm thấy giữa cậu với Tần Lạc còn có Tiểu Tinh, cô ấy đột nhiên biết chân tướng khẳng định có chút khó có thể tiếp nhận, nhưng thời gian dài”

Hoắc Kỷ Thành liếc anh ta một cái: “Đều tại chủ ý ôi thiu của cậu!”

Trên trán Ước Hàn chảy đầy vạch đen, làm người thật khó!

Đường Triều xen vào nói: “A Thành, thật ra mình cảm thấy Ước Hàn nói không phải không có lý, dù sao phụ nữ rất mềm lòng, hơn nữa Tiểu Tinh là con trai ruột của cô ấy, coi như không nể mặt cậu, cô ấy cũng khó dứt bỏ Tiểu Tinh! Quan hệ huyết thống mẹ con không dứt bỏ được.”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: “Thật không?”

Đường Triều vội vàng gật đầu: “Đương nhiên rồi!”

Lâm Lạc Đông uống một ngụm rượu: “Mình hối hận lúc trước không để cho Tô Nhiễm sinh đứa bé.”


Tống Tư Bạch lười biếng nghiêng ngườu tựa ở trên ghế sofa: “Có một số phụ nữ có thể gạo nấu thành cơm, có một số mặc dù như vậy, nhưng vẫn không sao cả.”

Đường Triều mẫn cảm bắt lấy từ mấu chốt: “Chậc chậc! Rõ ràng ý của cậu là cậu đã đánh gôn với chị Cảnh Uyển?”

Tống Tư Bạch liếc xéo anh ta một cái: “Mình đang ví dụ.”

Đường Triều mờ ám cười: “Chuyện chưa làm qua cậu làm sao mà biết rõ ràng như vậy? Thật ra mình muốn nói! Chị Cảnh Uyển là người phụ nữ điển hình ăn mềm không ăn cứng, cậu chỉ cần giả vờ ốm yếu ở trước mặt chị ấy là có thể, bảo đảm chị ấy chăm sóc cẩn thận cho cậu.”

Hoắc Kỷ Thành tung ra một câu công đạo: “Cậu cho rằng là Đại Bạch của cậu sao?”

Đường Triều nhất thời vô cùng bi thương: “Quá đáng ghét! Cả đám các cậu đều nhằm vào mình!”

Ước Hàn bị kích thích nổi da gà đầy người: “Khụ khụ khụ... Đường Triều cậu còn như vậy thật sự sẽ trở thành ẻo lả, thật không hiểu em gái Đại Bạch làm sao có thể thích kiểu người này.”

Đường Triều không phục hừ nói: “Mình thuộc kiểu người như thế nào? Người đàn ông bây giờ được chào đón nhất là mình đây.”

Lâm Lạc Đông từ từ phun ra một vòng khói: “Ngược lại cậu nói ra được.”

Đường Triều hừ hừ cái mũi: “Cái này tôi gọi là nhận biết mình, dáng vẻ không giống như cả đám các cậu đều đứng đắn, nam thần cao cao tại thượng chỉ có thể bàng quan không thể không tôn trọng, cái này tôi gọi là đến gần khí chất nam thần!”

Ước Hàn không nhịn được chế nhạo nói: “Mình nói Đường thiếu này, cậu có thể không khoác lác được không!”

Đường Triều kiêu ngạo hất càm lên: “Không thể! Nhưng trong lòng khó chịu!”

Bốn người khác đồng thời lắc đầu, bày tỏ người này đã không có thuốc nào cứu được rồi.

Nhưng không thể phủ nhận, có anh ta điều tiết bầu không khí, trong phòng đã loại bỏ khói mù lúc ban đầu.

Tâm tình Hoắc Kỷ Thành tốt lên một chút, nhưng nghĩ đến bóng lưng Tần Lạc vào buổi trưa quyết tuyệt rời đi, thì chỗ nào đó trong lòng anh bắt đầu khó chịu.


Có lẽ đúng như Đường Triều nói, anh đã yêu Tần Lạc.

Lâm Lạc Đông bắn đầu mẩu thuốc lá trong tay rơi xuống, giơ ly rượu lên: “Đến, đêm nay không say không về, quên những người phụ nữ phiền toái đi!”

Bốn người khác nhao nhao nâng ly, dường như đều có ý không say không về.

Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ.