Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 143: Hoắc Kỷ Thành, anh thật hèn hạ

Lương Tinh trợn mắt há hốc mồm nhìn cô: “Nhưng trợ lý Trình bảo tôi đi tìm cô, cô nói tôi nên làm thế nào?”

Tần Lạc nhún vai: “Cô nói không tìm thấy tôi hoặc là tôi không chịu đi cũng được, đẩy hết trách nhiệm lên trên người tôi.”

Lương Tinh thầm nghĩ rằng: Đây là điển hình từ chức không sợ đối nghịch!

Hai người đang trò chuyện, bộ phận nhân sự chuẩn bị đóng dấu cho Tần Lạc bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại của tổng giám đốc, sau đó cô ta cảm thấy cầm thư từ chức trong tay giống như khoai lang phỏng tay để ở một bên.

Tần Lạc thấy hành động của cô ta lập tức hiểu sao lại thế này: “Mặc dù hôm nay cô không đóng dấu cho tôi, tôi cũng xác định từ chức.”

Nói xong, thì cầm túi sách chuẩn bị rời đi.

Hoắc Kỷ Thành cho rằng một con dấu nho nhỏ có thể ngăn mình sao? Bên Giang Ánh Tuyết đã phê duyệt, anh còn có lý do gì không đồng ý?

Vốn là chuyện Giang Ánh Tuyết có thể quyết định, anh cần gì phải vượt quyền can thiệp?

Lương Tinh sợ cô rời khỏi giữ chặt tay cô: “Tần Lạc, cô thật sự không đi lên tầng 59 sao?”

Tần Lạc kiên định lắc đầu: “Không đi.”

Sau đó cũng không nhìn vẻ mặt Lương Tinh, trực tiếp xoay người đi.

Lương Tinh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì, không biết tại sao, hôm nay trên người Tần Lạc lộ ra khí phách của một nữ vương!

Chẳng lẽ bởi vì đòi từ chức sao?

Cho nên không quan tâm?

Tần Lạc vừa ra khỏi bộ phận nhân sự thì gặp Hoắc Cẩm Dương, cô vốn không muốn chào hỏi anh ta, kết quả anh ta lại gọi cô lại.


“Em đây là?”

“A..., tôi từ chức rồi.”

Một câu rất đơn giản, gọn gàng lưu loát.

Hoắc Cẩm Dương có chút ngoài ý muốn nhìn cô: “Từ chức? Đang êm đẹp em làm sao phải từ chức? Chẳng lẽ có liên quan đến chú ba?”

Tần Lạc liếc anh ta một cái: “Anh là người nào của tôi? Tôi nhất định phải nói cho anh sao?”

Nói xong, thì không quan tâm đến phản ứng đến anh ta.

Hoắc Cẩm Dương tiến lên một bước giữ chặt cánh tay của cô, hạ giọng: “Tần Lạc, dù sao chúng ta đã quen biết một thời gian! Anh cũng là vì tốt cho em! Thật ra, từ cá nhân anh mà nói, anh ước gì em với chú ba anh luôn tốt, như vậy cơ hội anh thắng lớn hơn nhiều. Em chắc cũng nghe nói, anh với Giang Ánh Thần sắp kết hôn, chắc hẳn gần đây áp lực chú ba anh nhất định rất lớn, nếu không chú ấy sẽ không chọn vào lúc này chia tay với em, anh đã sớm đã cảnh cáo em, em với chú ba anh không thể có tương lai! Anh ở lúc mấu chốt chỉ biết lựa chọn Giang Ánh Tuyết!”

Tần Lạc tức giận hất tay anh ta ra: “Hoắc Cẩm Dương, tôi nói thêm câu nữa, tôi thật sự không cần lòng tốt của anh! Tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, nên làm gì trong lòng tôi rất rõ ràng, không cần anh ở bên cạnh khoa tay múa chân!”

Sắc mặt Hoắc Cẩm Dương tức giận đến tái nhợt: “Tần Lạc, em thật sự rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Cùng ở một chỗ với chú ba anh sẽ cho em cảm giác vui vẻ khi trả thù anh sao?”

Tần Lạc trợn trừng mắt: “Hoắc đại công tử, anh thật sự suy nghĩ nhiều! Trả thù anh? Tôi không rãnh rỗi như thế!”

Đương nhiên Hoắc Cẩm Dương không tin lời cô, anh ta từ nhỏ cảm thấy bản thân mình ưu việt, nhất là gần đây tâm lý này bành trướng càng thêm đắc ý vênh váo.

“Đừng phủ nhận, anh còn không hiểu rõ em sao?”

Tần Lạc quả thực muốn một lần nữa biết Hoắc Cẩm Dương, làm sao có người đàn ông không biết xấu hổ như vậy?

Chỉ tiếc mình không muốn nói cho anh sự thật, nếu không thì giống như hung hăng tát vào mặt anh ta một cái!

“Cảm ơn anh đã tự cho là đúng rất hiểu tôi, đây chỉ là cảm giác tốt đẹp của bản thân anh dán vàng lên mặt mình, với tôi một chút cũng không liên quan hệ!”

Tần Lạc không chút khách khí nói, với loại đàn ông cặn bã không biết xấu hổ này, cô chỉ có thể cương quyết cứng rắn hơn nữa.

Hoắc Cẩm Dương bị cô chế nhạo mà sắc mặt tái nhợt, đúng lúc mấy đồng nghiệp đi ngang qua bên cạnh, vẻ mặt mọi người kinh ngạc nói: “Tần phiên dịch cô quen Hoắc quản lí sao?”

Tần Lạc tức giận trả lời: “Không quen.”

Cô tình nguyện chưa từng quen người này, xui xẻo!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau nhìn bóng lưng cô rời đi, sau đó lại nhìn thoáng qua Hoắc Cẩm Dương, sắc mặt đối phương thật không tốt!


Coi như đến gần không được, còn bị quăng mặt mũi đi...

Có đồng nghiệp định nịnh bợ Hoắc Cẩm Dương nói: “Tần phiên dịch này thật ngang ngược! Không phải ỷ vào phiên dịch tổ ba là tâm phúc của tổng giám đốc sao!”

“Tôi nghe nói cô ta léng phéng với Đường thiếu!”

“Hư! Lời này không thể nói lung tung...”

Người bên cạnh nhanh mắt phát hiện sắc mặt Hoắc Cẩm Dương càng ngày càng không tốt, thì biết điều không bàn tán về Tần Lạc nữa.

Hoắc Cẩm Dương lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ: “Đều nhàn rỗi không có chuyện gì làm sao?”

Lời này vừa ra, mọi người lập tức giải tán, nhao nhao trốn trong không gian nhỏ của mình.

****

Đến bãi đỗ xe dưới đất Tần Lạc cảm thấy cả người buông lỏng, trong lòng cô hiểu rõ, sau khi rời khỏi đây, nếu muốn trở về là không thể nào.

Mặc dù nơi này nền tảng rất tốt, nhưng hoàn cảnh công việc khiến bản thân mình thoải mái mới được, kiếm nhiều kiếm ít cũng không phải quan trọng nhất.

Chẳng qua kiêm chức thêm nhiều mấy nơi!

Cô hít một hơi thật sâu, khởi động xe chuẩn bị rời đi, mới vừa ra khỏi ga ra quẹo trái, thì nhìn thấy một chiếc Spyker màu đen cấp tốc chạy về phía cô, cô sợ tới mức khẩn trương phanh xe lại.

Đối phương cố ý chặn xe ở phía trước xe cô, sau đó cửa xe mở ra, Hoắc Kỷ Thành đen mặt đi xuống.

Tần Lạc nhìn người đàn ông đi về phía cô, hận không thể quay xe rời đi, nhưng đường ra khỏi ga ra chỉ có một.

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm vỗ cửa sổ của cô, Tần Lạc lười biếng đè cửa thủy tinh xuống: “Tôi nghĩ giữa chúng ta đã không có gì để nói!”

Hoắc Kỷ Thành lớn tiếng nói: “Em trước xuống xe đã.”

Tần Lạc giương mắt trong nháy mắt liền liếc đến cameras ở phía trước trên đỉnh đầu: “Ở đây có cameras.”

Hoắc Kỷ Thành dứt khoát đưa tay vào vặn mở cửa xe của cô, sau đó mạnh mẽ lôi cô từ trong xe ra, mặc kệ Tần Lạc vùng vẫy thế nào cũng không buông tay, cho đến nhét cô vào trong xe mình.

Sau khi khóa kỹ cửa xe, mới nổ máy xe rời khỏi ga ra.


Tần Lạc nhìn xe mình lẻ loi đứng ở kia, tức giận nói: “Như vậy có ý tứ sao? Khi anh bắt đầu gạt tôi kia, giữa chúng ta hoàn toàn hết rồi!”

Hoắc Kỷ Thành không nói gì, mà là bấm điện thoại chi trợ lý Trình Sâm: “Xử lý băng ghi hình ở bãi đỗ xe một chút, còn có xe của Tần Lạc.”

Trình sâm hiểu rõ lên tiếng.

Không bị để ý đến Tần Lạc tức giận làm cho bộ ngực kịch liệt lên xuống, dứt khoát lười phản ứng lại anh, quay đầu ra bên ngoài cửa sổ.

Trầm mặc mấy phút sau.

Hoắc Kỷ Thành không nhanh không chậm nói: “Tiểu Tinh còn chưa biết em là mẹ ruột của bé, anh nghĩ sau khi bé biết nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.”

Tần Lạc cắn môi, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Hèn hạ!”

Lấy đứa bé để uy hiếp mình, tính gì là đàn ông!

Hoắc Kỷ Thành lại nói thêm: “Chuyện sáu năm trước anh cũng là bất đắc dĩ, lúc trước chọn thôi miên em cho em quên đoạn trí nhớ kia là hi vọng cuộc sống sau này của em không bị nó ảnh hưởng.”

Tần Lạc hừ lạnh: “Nói thì đơn giản! Lấy một cục thịt từ trên người tôi sau đó thôi miên làm tôi quên mất tất cả là tốt cho tôi? Để cho cuộc sống sau này của tôi không thể ảnh hưởng, các người có thể xác định cả đời này tôi sẽ không nhớ lại sao?”

Hoắc Kỷ Thành khẽ nhếch môi mỏng: “Nếu không gặp lại em, anh sẽ để cho Ước Hàn quan sát tình hình của em, sau đó “

Tần Lạc trách móc nói: “Sau đó định kỳ tiến hành thôi miên với tôi sao?”

Hoắc Kỷ Thành mím môi không có hé răng, tương đương với cam chịu.

Tần Lạc cảm thấy đây là truyện cười mình từ trước đến nay nghe buồn cười nhất: “Thật đúng là có tiền có thể sai khiến ma quỷ! Kịch bản trong phim truyền hình lại có thể phát sinh tại trên người tôi, đây là vinh hạnh của tôi sao?”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mày thật chặt: “Lúc ấy em đúng lúc ở trên cùng một chiếc máy bay với bọn anh, hơn nữa tình trạng thân thể của em với các hạng chỉ tiêu đều rất phù hợp với anh, cho nên “

Tần Lạc mấp máy môi, tâm tình hết sức bực bội tóm lấy tóc, bỗng dưng lạnh giọng, “Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!”

Hoắc Kỷ Thành đương nhiên sẽ không dừng xe: “Anh biết bây giờ em không có cách nào tiếp nhận tất cả, nhưng không phải em rất thích Tiểu Tinh sao? Chẳng lẽ em không muốn sống vui vẻ với con?”

Con ngươi đen của Tần Lạc trong veo mà lạnh lùng: “Một con ngựa thuộc về con ngựa, tôi không phủ nhận tôi rất thích Tiểu Tinh, nhưng tôi không có cách nào tha thứ cho hành vi của anh, anh thuộc loại biến thành trộm cướp!”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành không tốt, đây là lần đầu tiên bị người ta chỉ trích như vậy.

“Tần Lạc, em bình tỉnh một chút được không?”


“Bình tĩnh? Bây giờ tôi rất bình tĩnh nói cho anh biết, tôi ghét bị người khác lừa gạt, càng chán ghét kiểu trộm cướp lừa gạt, anh không chỉ có làm biến mất trí nhớ của tôi, lại còn thôi miên tôi sinh con của anh, anh coi tôi là cái gì hả?”

Trong lúc này Tần Lạc không có cách nào tiếp nhận sự thật này.

Ngẫm lại, cô cảm thấy không thể tin được, như chìm đắm ở trong giấc mơ còn chưa tỉnh lại.

“Ban đầu bọn anh trưng cầu được ba mẹ em đồng ý.”

“Đừng nói cha mẹ tôi! Mẹ tôi đã sớm mất!”

Tần Lạc lớn tiếng cắt ngang lời của anh, Đồng Thắng Lợi với Lý Thúy Như được tính cha mẹ sao? Không nói đến mẹ kế Lý Thúy Như này, ngay cả ba ruột Đồng Thắng Lợi, cũng chưa từng chân chính yêu thương cô một ngày, ở trong mắt ông ta, mình chính là đứa con của người phụ nữa ông ta không yêu.

Ha ha!

Từ đầu cô sinh ra là một sai lầm!

Hoắc Kỷ Thành cũng là về sau mới biết mẹ ruột của Tần Lạc đã mất, lúc trước ký hiệp nghị là mẹ kế của cô, một lòng chỉ mong sao cô rời nhà càng xa càng tốt.

“Em cũng biết mẹ kế không tốt, chẳng lẽ em hi vọng Tiểu Tinh dẫm vào vết xe đổ của em sao?”

Hoắc Kỷ Thành mẫn cảm bắt lấy điểm ấy.

Tần Lạc lạnh lùng giương mắt: “Hoắc Kỷ Thành, anh cũng thật hèn hại! Nếu anh còn có chút nhân tính, sẽ không nói cho Tiểu Tinh biết sự thật! Nếu không khi bé biết chân tướng, đứa bé năm tuổi làm sao có thể chịu đựng được?”

Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành một tấc một tấc trở nên lạnh lùng, thật lâu sau, cũng không nói thêm nữa.

Sau khi trầm mặc ngắn ngủi.

Tần Lạc lạnh lùng mở miệng: “Dừng xe! Giữa chúng ta nên dừng ở đây! Vốn không phải người cùng một thế giới, cần gì phải ép buộc ở một chỗ.”

Hoắc Kỷ Thành vẫn không chịu dừng xe.

Tần Lạc dứt khoát đi đưa ra đòn sát thủ, bị Hoắc Kỷ Thành đen mặt ngăn lại, quát: “Em điên à?”

Tần Lạc cười lạnh trả lời: “Không sai! Anh không dừng xe chỉ sợ tôi sẽ điên hơn! Muốn thử xem không?”

Khóe môi tà tứ cô hơi cong lên, Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy rét lạnh.


Anh tìm chỗ dừng xe sang vị trí bên cạnh, mới vừa dừng hẳn, Tần Lạc nhanh chóng mở cửa xe xuống, quyết tuyệt như vậy.

Hoắc Kỷ Thành buồn phiền đốt một điếu thuốc, làm sao chuyện trở thành như vậy?

Lúc này là mùa đông, gió lạnh thấu xương, như muốn đóng băng xương cốt cô.

Tần lạc nắm thật chặc áo khoác ngoài, đưa tay cản xe taxi chuẩn bị rời đi.

Có lẽ, cô nên rời thành phố.