Triệu Hoán Thần Binh

Chương 273: Địa yểm thú

- Không cần nhìn ta như vậy. Chẳng qua bởi vì vừa rồi ta đã đánh bọn chúng bị đau mà thôi!

Vu Nhai trả lời. Mấy kích vừa nãy cũng không phải là vô nghĩa:

- Các ngươi đều đến phía sau lưng ta đi. chiến hữu Nghiêm Sương, chiến hữu Uất Trì, Tiểu Dạ, theo ta xuất chiến!

Nghiêm Sương đương nhiên không cùng hai người Trần, Chu chạy trốn. Nàng tuy rằng đưa ra đề nghị hai người cưỡi cùng một con ma thú chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ Vu Nhai bình tĩnh như vậy, nàng cũng đột nhiên bình tĩnh trở lại, dẫn mười mấy người trốn phía sau lưng Vu Nhai thờ ơ lạnh nhạt nhìn xung quanh.

Hiện tại đột nhiên nghe được mệnh lệnh của Vu Nhai, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Xem ra tiểu tử này thật sự biết là vật gì đang giở trò. Xem ra chính mình đã thành công.

Nghiêm Sương do dự một chút, sau đó xuống khỏi vật cưỡi, chậm rãi đi tới bên cạnh Vu Nhai.

- Vu Nhai, rốt cuộc là vật gì vậy?

- Nếu như ta không đoán sai, chắc là Địa Yểm Thú!

Vu Nhai nói.

Lấy trình độ kiến thức người xuyên qua của hắn đương nhiên không biết Địa Yểm Thú là vật gì. Ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua. Đây là do Phong Doanh nói cho hắn biết. Hắn với thân phận Độc Cô gia này, cũng thuận lý thành chương biết rất nhiều thứ, không ai cảm thấy có gì kỳ quái.

- Địa Yểm Thú, đó là vật gì?

Con ngươi của Úy Trì Thiên Kinh co lại. Đám người phía sau tập trung cùng một chỗ cũng vểnh tai lên nghe.

Nếu như Vu Nhai có thể gọi ra tên của chúng, như vậy chứng minh hắn có phương pháp xử lý. Lúc trước, trong lòng bọn họ vô cùng hoảng sợ, hiện tại đã cảm giác an tâm giống như tìm được chỗ dựa dẫm.

- Một loại ma thú có thể làm cho người ta nảy sinh ảo cảnh. Chắc khoảng tứ giai trung đoạn, lấy thú vì thức ăn. Chúng thích nhất chính là tuỷ não. Thể hình của bọn chúng cũng không nhỏ. Sức chiến đấu bản thân mỗi con cũng không yếu, lại thích đánh lén, thích sử dụng huyễn cảnh giết chết tất cả ma thú, sau đó lại bò vào ăn tuỷ não!

Vu Nhai trầm giọng nói. Đương nhiên, những điều này cũng là do Vu Nhai nghe Phong Doanh nói.


Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh. Bọn họ không ngờ lại có ma thú đáng sợ như vậy.

- Chúng ta phải đối phó thế nào?

Nghiêm Sương nghe Vu Nhai nói có đạo lý rõ ràng như vậy, lại còn nói rõ cả đẳng cấp của loại ma thú này, trong lòng cũng trấn tĩnh lại. Kẻ địch đáng sợ nhất không phải là hắn cường đại tới mức nào, mà là không biết. Vừa rồi các học sinh còn tưởng rằng đó chính là quỷ.

- Chỉ cần tâm chí đủ kiên định, những ma thú này cũng không đáng sợ cho lắm.

Vu Nhai chậm rãi nói:

- Sử dụng linh giác từ từ cảm ứng bên ngoài một chút, khẳng định có thể tìm được khí tức khác. Những gia hỏa này ở phía dưới chỗ này, giống như bây giờ.

Vu Nhai vừa nói dứt lời, cả người bay ra ngoài, kích quang thật dài cắm thẳng vào phía trên đất, huyền khí rót xuống.

Ầm.

Một tiếng nổ mạnh vang lên. Đất và cát nổ mạnh tạo thành một mây nấm. Đúng vào lúc này, mọi người chỉ thấy cảnh tượng trước mắt dường như biến đổi. Bên trong mây nấm nho nhỏ không ngờ xuất hiện bão cát đầy trời. Trong lúc hoảng hốt, bọn họ chỉ thấy bản thân đã ở trong sa mạc khô hạn.

Không biết vì sao, rõ ràng vừa rồi bọn họ đã uống nước, nhưng hiện tại lại có cảm giác rất khát, rất khát. Cảm giác lượng nước trên người đều bị rút sạch vậy. Đúng lúc này, có người muốn lấy nước ra, điên cuồng quát lên.

- Chút tài mọn!

Đúng vào lúc này, đột ngột truyền đến giọng nói Vu Nhai.

Cảnh tượng chợt thay đổi. Bỗng nhiên, bão cát phía trước không thấy nữa, đổi lại là một con ma thú có hình dáng giống như cá sấu hai đầu, có chút béo mập, mang theo lân giáp đáng yêu, nhìn như xuyên sơn giáp. Phía trước xuyên sơn giáp, Vu Nhai đang nắm trường kích, nhẹ nhàng sử dụng vải lau chùi, con ngươi co lại.

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào, con xuyên sơn giáp kia đã không còn hơi thở.

- Vu Nhai, đây là Địa Yểm Thú. Tại sao lại có cảm giác giống như Sơn Giáp Thú vậy?


Nghiêm Sương đi tới bên cạnh Vu Nhai, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con ma thú đã chết trước mắt hỏi.

Vừa rồi nàng cũng bị trúng huyễn thuật. Nhưng lấy thực lực của nàng rất nhanh đã khôi phục lại. Nàng cũng thấy được tình cảnh Vu Nhai ra tay. Chỉ là một kích, Địa Yểm Thú đã bị đâm xuyên qua. Nàng khẽ nhíu mày.

Hiện tại Vu Nhai rốt cuộc mạnh tới mức nào? Hai tháng trước Hạng giáo quan nói với hắn, thực lực của hắn rất không ổn định, đồng thời cũng nói về cực hạn của Linh Binh Sư. Lẽ nào hăn đã tìm được cực hạn rồi sao? Hắn rõ ràng là Linh Binh Sư, nhưng mình lại có cảm giác đánh không lại hắn. Mà mình rõ ràng lại là Hoàng Binh Sư.

- Quả thực rất giống Sơn Giáp Thú. Nàng có thể xem tròng mắt của nó. Tròng mắt của Sơn Giáp Thú là màu vàng. Trong mắt của Địa Yểm Thú lại là màu trắng bạc. Thật ra Địa Yểm Thú cũng là một biến chủng của Sơn Giáp Thú.

Vu Nhai trả lời.

- Vu Nhai, vừa nãy không phải ngươi nói muốn dùng bọn họ làm vật cưỡi sao? Thế nào...

Úy Trì Thiên Kinh cũng đã đi tới nói.

- Địa Yểm Thú là sống quần cư, tâm lý trả thù rất mạnh. Chỉ cần có một con chết, sẽ có một quần tộc xuất hiện, nhưng không âm thầm sử dụng ảo thuật nữa. Lúc này tất nhiên là thời cơ chúng ta động thủ.

Vu Nhai nói. Hóa ra vừa rồi hắn muốn dẫn xà xuất động.

Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, dưới chân có chút run rẩy.

Trời ạ, một đám ma thú tứ giai trung đoạn biết huyễn thuật sao?

- Không cần hoảng hốt. Một đám cũng không có nghĩa là trên trăm con giống như Bạch Nhung Thanh Cương Lang. Chúng cũng chỉ có khoảng 20 con thôi.

Vu Nhai dường như muốn cho mọi người ăn thuốc an thần. Nhưng 20 con cũng đã là rất nhiều rồi. Ở đây cũng chỉ có hơn 20 người. Trong đó còn có hơn mười người bị thương. Lại thêm mấy tên ngất đi chẳng biết còn sống hay đã chết. Lại thêm khoảng 10 học sinh của học viện nhỏ,, phối hợp rất không ăn ý, thực lực có hạn...

Trong đội ngũ như vậy, thật sự không có mấy người đạt được Linh Binh Sư. Còn Địa Yểm Thú, tất cả đều là tứ giai trung đoạn.

- Mọi người nghe lệnh, tất cả ngồi trên Bạch Nhung Thanh Cương Lang, nâng tướng khí tới mức cao nhất, ép huyền khí và linh giác xuống. Ngoại trừ tướng khí ra, biến mình thành một người bình thường!

Vu Nhai đột nhiên đã đưa ra mệnh lệnh. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đều hành động. Lúc này tất cả đều thầm chấp nhận Vu Nhai là đội trưởng. Chợt bọn họ lại nghe hắn nói:

- Nghiêm Sương, Úy Trì Thiên Kinh canh phòng một bên. Vu Tiểu Dạ theo ở phía sau lưng ta.

- Ách... Vâng!

Nghiêm Sương có chút phiền muộn. Tại sao lại bị ra lệnh. Nàng tuy rằng không ghét Vu Nhai, thậm chí có chút thưởng thức, nhưng không có nghĩa là nàng vị nữ nhân đã từng dẫn binh đầy cao ngạo này sẽ tiếp nhận mệnh lệnh của Vu Nhai.

Có thể nói, từ khi Vu Nhai mới bắt đầu làm tổ trưởng, ngoại trừ Vu Tiểu Dạ ra, sẽ không có người nào tán thành. Cho dù là Nghiêm Sương cũng không. Nhưng thời điểm thật sự tiếp nhận mệnh lệnh, muốn nàng tuyệt đối phục tùng rất khó.