Triệu Hoán Thần Binh

Chương 272: Dựa vào cái gì?

Hình như những Ma Trùng này còn không có ý định ăn thịt người. Nhưng sau khi đám sói kia bị xong thì sao?

- A!

Thời điểm trong đầu mọi người ở đây trong đầu xuất hiện suy nghĩ đáng sợ này, một tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. Đúng vậy, chỉ là một tiếng kêu thảm thiết. Một người mất đi vật cưỡi trong giây lát hôn mê bất tỉnh, sau đó ôm đầu nằm trên mặt đất điên cuồng lăn lộn.

- A a... Không muốn, ta không muốn chết, a...

Có thể ý thức nhân loại tương đối mạnh, cũng không chết ngay. Nhưng loại tình huống này khiến tất cả mọi người biết được, chỉ sợ hắn cách cái chết cũng không xa. Chợt một cây trường kích đột ngột xuất hiện, đâm vào phía mặt đất nơi người kia vừa ngã xuống.

Không đợi kết quả xuất, chợt mọi người lại nghe được một tiếng kêu thảm thiết thứ hai. Cũng là một người không có vật cưỡi. Sau đó tình huống tương tự lại xuất hiện. Lại một trường kích đâm xuống.

Thời điểm nhân loại bị tập kích, Bạch Nhung Thanh Cương Lang cũng không rảnh rỗi, không ngừng hú lên những tiếng thảm thiết.

- Chẳng lẽ không thể giẫm lên trên mặt đất. Chỉ cần giẫm lên trên mặt đất, sẽ chết sao?

Có người đưa ra một suy nghĩ sợ hãi. Ý nghĩ này rất nhanh đã được chứng thực. tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên. Vẫn là học sinh mất đi vật cưỡi.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

- Mọi người không nên hốt hoảng. Hai người cưỡi một con, rút lui về phía sau một cách có trật tự!

Lúc này Nghiêm Sương đã không chú ý tới chuyện giấu nghề nữa. Vào loại thời điểm này phải có người đứng ra. Nàng cũng không rõ ràng lắm đây là vật gì. Chiến tranh nàng có thể, nhưng loại chuyện ly kỳ cổ quái này, nàng cũng không rành lắm.

- Trước hết không nên vọng động. Nơi này là Thanh Man Cốc, cũng có ma thú cường đại. Có câu nói hoảng hốt không tìm được đường ra, không chừng sẽ nguy hiểm hơn!

Vu Nhai nói. Lúc này hắn đã xuống khỏi vật cưỡi, đứng ở bên cạnh một người trong số đó, quay đầu lại nhìn mọi người khẽ nhíu mày nói.

- Đều là tại ngươi, bảo chúng ta cưỡi Bạch Nhung Thanh Cương Lang làm gì. Nếu không cũng sẽ không khiến thứ đáng sợ này tới. Hiện tại ngươi còn muốn làm gì? Nói không chừng là do ngươi sớm thiết kế ra. Ngươi muốn chúng ta đều chết ở chỗ này.

Một vị học sinh điên cuồng kêu lên:

- Hiện tại ngươi còn ngăn cản chúng ta rời khỏi đây. Ngươi có ý gì? Ngươi tưởng ngươi là tổ trưởng sao? Tổ trưởng chó má. Trần học trưởng, chúng ta đi thôi!


- Được, đi!

Trần Nhất Diễn cũng sợ hãi. Nếu tiếp tục ở lại, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Như suy nghĩ của hắn lúc trước, chiếc ghế kỵ sĩ Huyền Điện dự bị khẳng định không phải là một đoàn đội. Tách nhau ra cũng không có vấn đề gì.

- Cho dù các ngươi muốn đi, cũng phải mang bọn họ đi. Bọn họ còn chưa chết!

Vu Nhai lạnh lùng chỉ vào ba người trên mặt đất nói.

Trần Nhất Diễn cười lạnh một tiếng, đột nhiên nói:

- Vu tổ trưởng, ngươi không phải chịu trách nhiệm chăm sóc người bị thương sao? Bọn họ giao cho ngươi chiếu cố. Nếu như ngươi muốn lưu lại, vậy ngàn vạn lần đừng hại bọn họ. Chúng ta đi!

- Chu học trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?

- Đi!

Hai người đều không do dự. Đang lúc bọn họ rời đi chưa đầy mấy bước, lại có mấy người mất đi vật cưỡi, thậm chí có hai người vừa nãy cùng cưỡi một con cũng bị ngã. Hai cái chân, sao chạy bằng bốn cái chân. Nhưng hiện tại hai người Trần, Chu sao có thể chiếu cố tới bọn họ chứ.

- Chờ chúng ta một chút, Trần học trưởng!

Bọn họ điên cuồng kêu lên, nhưng chỉ có thể chậm rãi nhìn theo hai người Trần, Chu dẫn theo đại đội ngũ rời khỏi. Thỉnh thoảng bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết truyền tới.

Trong lúc bọn họ đang tuyệt vọng, có người nhìn thấy được vật cưỡi của đám người Vu Nhai, điên cuồng vọt trở về.

- Dừng lại, bảo đảm các ngươi vô sự!

Vu Nhai đột nhiên quỷ dị xuất hiện ở trước mặt bọn họ, cầm kích đứng nói.

- Chút mẹ ngươi đi, cút ngay cho ta!

Vào thời điểm này ai còn để ý đến hắn. Trước kia bọn họ cũng không phải là bằng hữu gì. Cho dù là bằng hữu lúc này cũng không quản được nhiều như vậy. Ở thời điểm rất gần với nguy hiểm, bản chất nhân tính mới rốt cục xuất hiện.

Cướp, chỉ cần có vật cưỡi sẽ không bị công kích. Đây là suy nghĩ của bọn họ.


- Đã như vậy, vậy cũng xuống đi!

Vu Nhai nhẹ nhàng đảo qua trường kích. Mấy người trực tiếp bị bay ra ngoài. Người phía sau hình như còn muốn nhào tới. Chỉ có điều có mấy người do dự. Vu Nhai lại nói:

- Dừng lại, bảo đảm các ngươi vô sự!

- Ngươi dựa vào cái gì?

- Ta không dựa vào cái gì cả. Có tin hay không là tùy các ngươi. Muốn ở lại đi ra phía sau người ta, không nên động tới bất kỳ vật cưỡi nào. Nếu kẻ nào muốn cướp vật cưỡi, hiện tại lập tức cút cho ta!

Từ trước đến nay Vu Nhai vẫn lười giải thích. Có mạng sống hay không là chuyện của bọn họ.

Hắn đối với những người này thật sự không mấy quan tâm. Nếu như bọn họ lên chiến trường, hắc hắc, không chừng có thể ở phía sau đâm cho chiến hữu một đao. Thật sự chết thì chết, đừng nói bọn họ vẫn là học sinh, không có kinh nghiệm. Cho dù có kinh nghiệm đi nữa cũng phải có nhân tính. Cướp vật cưỡi của Vu Nhai hắn, còn miễn cưỡng có thể lý giải được. Nhưng cướp vật cưỡi của người bị thương, đó chính là tội ác tày trời. Phải biết rằng, những người này đã từng cùng bọn họ huấn luyện qua trong suốt mấy tháng dài.

- Đồng Đỉnh, đến đây đi. Ta với ngươi cùng cưỡi một con.

Phía sau có người bị thương kêu lên.

Người được gọi là Đồng Đỉnh do dự một chút, sau đó cắn răng vọt tới, cũng không khánh khí, trực tiếp nhảy lên vật cưỡi. Lúc này có vài người liếc mắt nhìn nhau, cũng vọt tới, cùng với người bị thương cưỡi chung một con!

Vu Nhai cũng không ngăn cản. Đã có người tự nguyện cùng chia xẻ vật cưỡi với người khác, hắn tại sao phải ngăn cản?

Không ai chú ý tới, khóe miệng Vu Nhai đột nhiên cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh. Không đợi nụ cười của hắn lộ rõ, chợt nghe phía sau có người kêu lên:

- Cút xuống đi, ngươi là gia hỏa của học viện nhỏ. Lão Yên, chúng ta đi!

Ngay cả lý do cũng tiết kiệm, trực tiếp đạp người xuống, sau đó cưỡi Bạch Nhung Thanh Cương Lang chạy ra ngoài. Có mấy người đều muốn đẩy người bị thương xuống. Mấy người bị thương kinh hãi. Trên người bọn họ vốn có có thương tích:

- Đứng lại, các ngươi… các ngươi sao có thể làm như vậy...

- Vu tổ trưởng...

Ngay khi mấy người bị thương định đuổi theo, Vu Nhai đột nhiên đưa ngang kích ngăn bọn họ lại. Bọn họ không hiểu nhìn hắn. Vu Nhai cười lạnh nói:

- Không cần, bọn họ đi không xa. Chúng ta cũng nên thay vật cưỡi!

- A...

Vu Nhai vừa dứt lời, chợt nghe phía trước truyền đến một tiếng hét thảm. Đám người vừa chạy đi ngã xuống, lập tức điên cuồng lăn lộn ở trên mặt đất.

Bạn học Tiểu Dạ nhìn thấy có chút không đành lòng. Bỗng nhiên, mọi người đột nhiên ý thức được cái gì. Mấy người này mới đi ra ngoài liền xuất hiện tình trạng bị tập kích. Vì sao bọn họ đứng ở chỗ này lâu như vậy lại không có chuyện gì. Tất cả không nhịn được nhìn về phía Vu Nhai.

Lẽ nào...